Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Hạ Phong mím môi. Bây giờ anh giống như hai bàn tay trắng. Có lẽ quá tuyệt vọng đi. Cô không biết một kẻ như mình có thể giúp anh được gì không, nhưng cô vẫn muốn có chút trách nhiệm với chuyện này. Nghĩ rồi cô lại làm càng, ôm chặt anh vào lòng. Tử Thiên tròn mắt nhìn cô, giọng cô run run:

- Em.....em không biết mình có thể không nhưng....em còn ít tiền tiết kiệm trong tài khoản, nếu anh không chê, em có thể nuôi anh một thời gian, nhà thì về nhà cũ của em cũng không tệ. Trong thời gian đó, chúng ta sẽ tìm cách chạy chữa, chắc chắn có thể giải quyết được - cho dù lời nói phát ra từ cô gái nhỏ này có vẻ không đáng tin lắm, nhưng cũng làm anh cảm động suýt phát khóc. Không hiểu sao thái độ lại dứt khoát giống như thật

Có thể sao? Dựa vào con người nhỏ bé hoàn toàn không có sức lực lại muốn nuôi một thằng đàn ông to xác như anh. Cho dù anh làm tổn thương cô, cho dù cô có thể một tay gạt anh ra khỏi cuộc sống, sống một cuộc sống bình thường. Rốt cuộc lại sao lại mang theo anh giống như một gánh nặng vậy?

Cô không thấy phiền sao? Không sợ anh lại làm tổn thương cô sao? Cho dù sợ anh sẽ luôn mang trong lòng hình bóng người khác, cô vẫn cam chịu? Tại sao anh lại thấy cô càng ngày càng ngốc như vậy?

Tử Thiên siết chặt cô vào lòng. Ngửi mùi thơm mà đã lâu anh không ngửi thấy. Là mùi thơm của tình cảm. Anh biết cô quan trọng với anh thế này, cũng biết cô quan tâm anh ra sao bất chấp có trở nên túng quẫn. Anh thật sự không chọn sai người. Cô khác những người khác, khác Kì Thiên Ân suốt ngày bám riết lấy anh. Cô chỉ đến khi anh cần, thế là đã đủ

Hạ Phong có niềm tin. Nhất định sẽ có cách giải quyết vấn đề. Anh tài giỏi như vậy, lại còn rất thông minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách. Tuy rằng không biết cuộc sống sau này có đầy đủ hay không. Cô chỉ muốn cùng anh trải qua mọi chuyện. Thậm chí nếu sau này anh có bỏ cô, cô cũng nguyện ý

- Tiểu Phong, anh muốn nói thật với em một chuyện, em đừng giận.....


Kì Thiên Ân cuối cùng cũng vào được Phúc Nhật, liền chạy đến tầng 38. Cô ta cái gì cũng không hiểu. Tại sao tin tức mới đưa Phúc Nhật đứng trước bờ vực phá sản, nay lại nói là Phúc Nhật là tập đoàn đứng đầu cả nước. Hơn nữa lợi nhuận còn tăng rất cao? Cô phải lập tức đi hỏi Tử Thiên ngay mới được

- Kì Thiên Ân.... - giọng Minh Triết từ đằng sau làm cô giật mình quay lại

- Triết..... - lớp trang điểm trên mặt nhăn nheo, cô nhìn hắn nghi hoặc - chuyện gì.....

Cô vừa mở miệng, cửa phòng đằng sau liền mở. Tử Thiên ngạo nghễ đi ra, hơn nữa, phía sau còn lấp ló hình bóng của Hạ Phong. Hạ Phong không có dám nhìn thẳng Kì Thiên Ân, cô chỉ đứng lui về sau vài bước dè chừng mà thôi

- Hối hận không? - anh nhướn mày hỏi lại - cô nói cô yêu tôi, rốt cuộc khi tôi phá sản cũng không biết đã trốn đi nơi nào

- Em..... - Thiên Ân trợn trắng mắt, sắc mặt trắng bệch

- Nhưng tiểu Phong khác cô, cô ấy còn nói sẽ nuôi tôi. Sẽ nuôi tôi đó cô biết không? Một người luôn bị cô khinh rẻ lại có thể nói những lời như vậy..... - Tử Thiên không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề không cân xứng như vậy nữa - vì vậy đừng bao giờ đem cô ra so sánh với tiểu Phong. Từ nay cũng mong cô đừng mặt dày làm người thứ ba nữa. Chuyện chúng ta đã kết thúc từ nhiều năm trước rồi

Tử Thiên nói xong, anh kéo tiểu Phong đi ra ngoài, bỏ mặc Kì Thiên Ân đứng chết trân ở đó. Không cần biết cô ta có giác ngộ hay là không, anh chỉ biết 2 người hiện tại không thể nào tách rời được nữa. Anh chỉ muốn đưa cô đến một nhà hàng nào đó, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau nối lại chuyện cũ. Đó là chuyện rất tốt!

Hạ Phong vẫn chưa hiểu lắm. Hôm đó anh kể hết chuyện quá khứ cho cô nghe, cô cũng cảm thông một phần nào. Nhưng cái chiêu tung ra tin đồn giả, gây nhiễu loạn giới truyền thông gì đó, lại còn nói là có địch thủ muốn tiêu diệt, cái chiêu của Minh Triết, cô vẫn không hiểu lắm. Anh chê cô IQ thấp cô cũng không biết phải nói sao

Tóm lại, chỉ cần Phúc Nhật không sao, anh không sao, cô cũng không sao là tốt rồi. Làm Hạ Phong thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng cả đời này sẽ phải nuôi anh. Anh rất kén chọn, có khi lại không chịu sống nổi cuộc sống bình thường ấy chứ. Mãi đến sau này cô mới biết, anh chính là muốn thử cô


Mà anh hỏi số tiền trong tài khoản của cô, cô còn nói chưa đến 7 chữ số. Như vậy cũng có thể sống qua ngày sao? Anh thật sự phục khả năng tiết kiệm của cô quá. Dù vậy, anh cũng đã rất hạnh phúc khi cô nói muốn nuôi anh

- Anh đã ăn thử bánh quy em làm rồi - anh chậm rãi nói

- Hả? Anh ăn rồi? Vậy....vị thế nào? - đó là lần đầu tiên làm, khó trách mùi vị không được hoàn hảo

- Ừm....vị thật sự có hơi lạ đấy - anh không thích ăn đồ ngọt nên cũng không biết nhận xét ra sao

- Vậy à.... - có phải vị rất tệ hay không? Hạ Phong thất vọng não nề

- Lần sau em có muốn làm lại không? Có anh đứng cạnh kiểm tra, chắc chắn sẽ không có vấn đề

Ý anh đang nói, lần sau anh và cô cùng nhau làm bánh sao? Anh chưa từng làm bánh cùng cô lần nào cả. Hơn nữa lúc làm bánh cô cũng rất vụng về. Bột sẽ đổ xung quanh, làm dơ nhà bếp của anh, anh có mắng cô hay không?

- Ừm.... - thấy anh nhìn cô đầy mong đợi, cô cười nhẹ gật đầu


Anh biết bây giờ cảm giác của cô đối với anh không có thoải mái như lúc ban đầu. Nhưng không sao, anh sẽ cố gắng, sẽ gây dựng niềm tin trong cô một lần nữa. Chắc chắn sẽ không có lần tái phạm nào nữa

Anh cũng có nhắc qua cô chuyện chuyển về nhà của anh. Nhưng cô còn đang lưỡng lự. Mà Thiếu Tấn ở nước ngoài, nhà trọ cũng không thể thuê đi thuê lại dễ dàng được. Vì vậy cô đang rất đau đầu. Nghĩ lại, chỉ có nhà anh là ổn nhất, mà cô cũng muốn ở cạnh anh. Nhưng cô cũng còn có một nỗi lòng, hình như còn khoảng cách nào đó giữa 2 người mà cô không thể lí giải được

Cô chỉ xin ở nhà anh, còn phòng, cô muốn ở một phòng khác. Anh mặc dù cũng muốn lên tiếng nhưng sợ cô đổi ý lại thôi, đành miễn cưỡng chấp nhận. Ở chung nhà là tốt rồi. Đợi cô bình tâm lại, anh sẽ lại ngỏ lời, mọi việc phải từ từ

- Em không biết chứ tiểu Phong, mấy ngày không có em á. Tên này giống như tới tháng của con gái, khó tính cực kì - mặc dù ánh nhìn sắc lạnh của anh, và vẻ mặt đầy hứng thú của cô vẫn thúc giục Minh Triết kể lể nỗi lòng bấy lâu của mình - không những bắt anh làm việc, còn kiêm luôn cả thư ký, người giúp việc, tài xế, bác sĩ nữa. Anh thật muốn tức thở. Kế hoạch gì cũng không chịu, hợp đồng nào cũng lắc đầu, yêu cầu công việc thì cao, đến các trưởng phòng cũng muốn lên huyết áp. Em nói xem, hôm qua hôm kia còn muốn ngủ ở công ty, liền cho tất cả nhân viên nghỉ phép. Hỏi có giám đốc nào như cậu ta hay không? Tại sao không về nhà mà ngủ đi

Hạ Phong che miệng cười khúc khích. Cô len lén nhìn biểu hiện "muốn trả thù" của anh thì không nhịn được cười. Môi như có móc treo treo lên. Cô không ngờ anh lại trẻ con đến vậy, công tư bất phân, đúng là tính tình vẫn trẻ con không hề thay đổi

Cái chuyện này, anh cũng từng giải thích qua với cô rồi. Đó là vì ngủ ở nhà sợ mở mắt ra không thấy cô, sẽ rất hoảng loạn, cho nên anh mới muốn ngủ ở công ty. Mà công ty nhiều người ồn ào quá không tiện nên anh cho nghỉ phép hết. Đúng hơn, nhờ ơn cô, nhân viên Phúc Nhật mới được dịp nghỉ xả hơi như vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui