Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

- Anh đi đây

- Vâng - Hạ Phong cố nặn nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt anh và Minh Triết. Nhật Bản lạnh lắm! Anh nhớ mặc nhiều áo ấm vào. Mà cô cũng đã bỏ vào vali nhiều áo ấm lắm rồi đấy. Anh phải nhớ mặc đấy. Cô đã không nhớ câu này mình đã nói với anh bao nhiêu lần nữa rồi

Tử Thiên cũng vẫy tay chào lại cô. Hạ Phong quay phắt người lại. Chỉ sợ cô cứ mãi nhìn sẽ.....sẽ chạy đến ôm anh lại mất. Cô vốn tưởng anh sẽ đi nhanh thôi. Đến ngày hôm đó ra tiễn anh, chắc sẽ không sao đâu, bởi vì anh còn công việc mà. Đến bây giờ cô mới biết, thì ra cô đã lầm rồi. Cô không nhẫn tâm để anh đi dù chỉ là công tác

Nước mắt từ khi nào đã chực rơi đầy, Hạ Phong lau, nhưng vô ích. Thậm chí càng lau, cô càng khóc nhiều hơn nước. Khóc thành tiếng. Khóc nức nở. Làm sao đây? Mới chỉ quay lưng thôi mà cô đã rất nhớ anh rồi. Vậy những ngày sau, phải làm sao đây? Cô không thể nào để anh lo lắng được. Cô phải mạnh mẽ, phải cứng rắn. Nhưng đôi lúc, cô cảm thấy rất mệt mỏi, muốn có một bờ vai để tựa vào, để dựa dẫm

-..... - nhanh như cắt, cả người cô dán vào anh. Tử Thiên mắt nhắm nghiền, đặt môi lên trán cô, thật lâu, thật lâu. Hạ Phong nước mắt đầm đìa. Sao anh còn chưa đi? Sao anh cứ làm cô thấy nhói đau đến vậy?

- Không được khóc, được không? - cô nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nấc đứt quãng dần. Tử Thiên yên tâm rời đi. Lúc nãy vốn tưởng đã đi rồi, nhưng khi anh quay đầu, lại phát hiện cô đang một mình quay lưng khóc thút thít ở đằng kia, muốn đi cũng khó

Anh không biết, sau này sẽ còn bao nhiêu những chuyến công tác như vậy nữa. Vậy mà mới có lần đầu tiên, cô đã khóc nhiều đến vậy. Chính anh là vì công việc cũng phải rất khó để thuyết phục bản thân, đây là lần quan trọng, anh muốn vì Phúc Nhật lần này, để những lần sau, anh sẽ vì cô, được không?


Sẽ còn sau này nữa, nên mong cô hãy mạnh mẽ lên. Anh đi rồi sẽ trở về thôi. Nếu nhìn thấy cô khổ sở như vậy, anh biết phải làm sao đây. Anh không đành lòng để cô một mình, nên anh đặc biệt căn dặn trưởng phòng Trương và Anna coi chừng cô, nếu có bất kì biểu hiện nào bất thường lập tức trình báo, nếu không.....trừ lương

Không hiểu sao hôm nay cô không muốn về nhà. Hạ Phong lang thang ngoài đường từ khi tan làm đến tầm tối. Cô cũng tạt vào đường ăn một món cơm nào đó rồi thôi. Mà đúng hơn cô chẳng còn tâm trạng ăn uống nào cả. Đột nhiên thấy cuộc sống thật cô đơn. Thiếu anh cuộc sống lúc nào cũng đơn điệu mà

Không biết bây giờ anh bên đó thế nào rồi, bây giờ bên đó là mấy giờ, trời có lạnh không, ăn thức ăn có quen không, công việc có nhiều lắm không. Cô rất muốn hỏi anh rất nhiều câu. Cầm điện thoại trên tay, cô muốn gọi cũng khó. Từ khi đi công tác anh điện cô được 2 lần. Nhưng lúc đó hình như bên đó đã rất khuya, cho nên cô không có nói gì nhiều. Chỉ muốn anh thay vì ngồi nói chuyện với cô, có thể kéo dài giấc ngủ một chút

Anh vốn thích ngủ mà, ngủ thì mới có sức làm việc được. Những ngón tay của cô không kiểm soát được mà cử động, rất muốn nhấn nút gọi cho anh một cuộc. Dù chỉ nghe giọng anh thôi cũng được. Nhưng mà có thể bây giờ anh đang làm việc cũng nên, nếu vậy cô càng không nên làm phiền anh. Không được....hiện giờ đầu cô đang rất rối. Thật sự rất đau đầu. Không ngờ cũng có ngày cái điện thoại nhỏ bé này lại khiến người khác khổ sở đến vậy

Bing bing.....nghe tiếng bing còi, cô ngẩng đầu lên. Gương mặt anh tuấn xuất hiện qua ô cửa kính của chiếc thể thao màu cam. Hạ Phong nghệch mặt nhìn Tề Văn Thoại đang vẫy tay chào cô. Vẻ mặt thân thiện giống như là lần đầu gặp, nhưng mà có lẽ....ấn tượng tốt lần đó đã phải làm cô thay đổi suy nghĩ. Cất điện thoại vào túi, Hạ Phong dợm chân đi một mạch, không thèm để ý đến tên kia. Văn Thoại thấy thái độ thờ ơ lập tức tấp xe, chạy ra níu tay cô

- Đừng đi vội vậy chứ

- Anh làm ơn buông tay tôi ra - cô đứng lại, nhưng nhã nhặn yêu cầu anh

- À, xin lỗi - hắn quên mất, cô là hoa đã có chủ, đâu thể để đàn ông tùy tiện động vào được. Hơn nữa từ sau chuyện đó, anh nghĩ cô cũng rất nhạy cảm với mình - tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà

- Chúng ta còn có chuyện gì để nói sao anh Tề?

- Hay là vào quán cafe kia ngồi đi, một chút thôi mà - Văn Thoại chân thành năn nỉ, cô nhìn ánh mắt đó mà không thể nỡ mở miệng khướt từ

Hạ Phong thổi thổi ly sữa nóng. Văn Thoại thú vị nhìn từng động tác một của cô. Uống sữa nóng? Một người phụ nữ uống sữa nóng vào ban đêm cùng người đàn ông lạ mặt, đúng là một người phụ nữ ngoan hiền. Thì ra Tạ Tử Thiên là thích loại phụ nữ dễ đoán này. Bất ngờ thật đấy! Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì mà bỏ Thiên Ân đến với cô gái này nữa


Quán cafe có phong cách trang trí đậm chất cổ điển. Màu cafe là màu chủ đạo. Bước vào quán, hương cafe thơm ngát đã sộc thẳng vào mũi, làm từng tế bào thần kinh như dãn ra. Trên tưởng còn có vài bức tranh tĩnh vật đơn sơ và những bức ảnh của những vị khách đầu tiên. Hiện tại trong quán cũng chỉ lai rai khách. Thấy Văn Thoại nãy giờ nhìn cô đắm đuối, hơn nữa còn giở điệu cười quỷ dị đó nữa. Cảm giác của cô có chút không tốt. Hạ Phong hằn giọng, đặt cốc sứ xuống bàn

- Anh Tề, có chuyện gì? - nói thật đến bây giờ, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt người này

- Tử Thiên đi công tác rồi nhỉ? Mấy ngày rồi?

- 3 ngày - hắn đến chỉ để hỏi cô cái này thôi sao?

- Đúng rồi, 3 ngày rồi. Cô nghĩ xem, có chuyện gì xảy ra không? - hắn chống cằm, thăm dò thái độ của cô

- Chuyện gì là chuyện gì? - ý hắn nói là sao chứ?

- À..... - Văn Thoại bật cười. Thì ra cái tên hèn đó vẫn chưa nói cho cô biết. Thật quá trơ trẽ! Đi công tác cùng bạn gái cũ, lại không nói gì với bạn gái mới. Có kiểu khốn nạn thế nữa đấy - thì ra hắn vẫn chưa nói cho cô biết

- Nói.....nói cái gì? - lại muốn nói gì với cô nữa đây? Tại sao cô cứ luôn cảm thấy người này chính là muốn chia cắt cô với anh


- Chuyện, một chuyện rất quan trọng. Mà cô cũng biết, Tử Thiên đã kí hợp đồng với Kì Thiên Ân chứ?

- Vậy à? Đó là chuyện tốt mà. Có gì không đúng sao? - nói thật, hắn chưa từng gặp người nào ngây thơ như cô, ngây thơ đến đáng ngạc nhiên. Văn Thoại mỉm cười thú vị, quá thú vị, đúng là con cừu non bị Tử Thiên bắt về. Có lẽ chính vì điểm này nên anh mới nuôi cô đây mà

- Không có gì đâu. Cô có thể về - Văn Thoại cười lớn, nhướn mày mời cô về

Hạ Phong sẵn túi xách đứng dậy. Trước khi đi còn phun vào mặt hắn 2 chữ "Vô vị" nữa. Đúng là cuộc trò chuyện dở hơi nhất cô từng nghe. Tốt nhiên là sau này nên rút kinh nghiệm, không nên nói chuyện với người này đi thì hơn. Người này chính là bạn thân ngày xưa của anh sao? Vậy sao quan hệ bây giờ của 2 người lại tệ đến vậy. Tuy nói rằng người này nhìn rất nguy hiểm, nhưng cô lại có một cảm giác khác.....rất lạ thường.....

Văn Thoại nhìn bóng cô khuất dần, nụ cười trên môi cũng tắt. Trông cô giống hệt Kì Thiên Ân lúc trước. Rất trong sáng và năng động. Có lẽ vì vậy nên anh mới chọn cô. Tạ Tử Thiên thông minh không cần thế giới công nhận kia thích kiểu người đơn giản và chân thành hơn. Nhưng nói gì thì nói, anh chính là đang đi nước ngoài cùng với tình cũ, không muốn hiểu lầm cũng khó

Mà con cừu nhỏ Hạ Phong lại ngây thơ tin rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, miệt mài chờ đợi giống như một con ngốc. Văn Thoại rất muốn một lần nói ra chuyện này nhưng hắn suy nghĩ, nếu như vậy kịch sẽ chẳng còn hay nữa, nên là để Thiên Ân tự xử lý thì tốt hơn. A, trong chuyện này hắn luôn là kẻ ngoài cuộc nhỉ? Đau lòng thật đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui