Bạch Vận về đêm, không khác mấy so với Ly phủ. Đèn đều tỏa sáng khắp hành lang, ở mảnh sân nằm ở vị trí trung tâm của bốn mặt nhà phía sau cửa tiệm, cây đại thụ kia lại được gia nhân mắc lên vài chiếc đèn lồng nho nhỏ trên cành cây, đơn độc, đặc biệt một mình vững chãi trong đêm đen, bên cạnh là chiếc ghế bập bênh cùng chiếc bàn gỗ nhỏ như vẫn luôn chờ đợi một ai đó đến gần.
Hàn Diễm bỏ mặc Ly Bách đang miệt mài tra xét cửa hiệu cùng hàng hóa của mình, thậm chí còn sờ tay vào mớ sổ sách còn mới tinh của cửa tiệm, nàng chậm rãi đến trước cổ thụ, run rẩy vươn tay chạm lên thân cây sần sùi, khẽ thở nhẹ, nhắm lại mắt, muốn tìm kiếm chút bình tĩnh còn lại của mình_”Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi...tiểu Bạch à”
[Mọi thứ diễn ra quá nhanh, liệu ta có thể xoay sở cho đến kết thúc không? Chuyện muốn gây dựng để mọi thứ vững chắc không thể là ngày một ngày hai. Ta dù có may mắn nhưng chuyện có người đến biếu không thì cũng quá mức hoang đường trong khi ta và ngươi đều không có thứ gì ngoài mạng sống để đánh đổi nếu cái may mắn đó quả thật đến. Mà đó lại là thứ cả ta và ngươi đều không muốn đưa vào tay người khác. Một năm, hai năm hay ba năm, thậm chí là năm năm...còn đủ không]_không nhịn được lại thở dài, đưa tay sờ đến trước ngực bị thương vẫn cần được băng bó chăm sóc hằng ngày của mình, nhắm lại mắt nghe tiếng bước chân vội vã ngày một gần mình thì chậm chạp thu tay, quay đầu mỉm cười nhìn người mới đến
Lão bá vừa thấy nữ tử trước mặt chuẩn bị quay lại, đối diện mình, liền theo lời đã dặn, nhanh chóng cúi đầu, chắp tay ra phía trước, chân vẫn bước tới thêm vài bước nhỏ_”Chủ tử”
“Trùng hợp ta có vài việc muốn nhờ ngươi”
“Xin chủ tử phân phó”_lão bá vẫn một mực cúi đầu, ngay cả liếc mắt bởi vì tò mò dung mạo người trước mắt cũng không hề có
“Hiện tại, có lẽ sẽ có một khoảng thời gian dài sẽ không đến đây”_nàng cúi đầu, vươn tay, ngón trỏ đặt lên thành ghế, chậm rãi lướt qua từng tất một_”Mọi việc đều sẽ so Minh Y phụ trách. Nhưng ta muốn dặn riêng ngươi một việc”
“Tiểu nhân xin nghe”
“Sổ sách, ta muốn làm hai bộ, một cái là hiện tại ngươi đang làm, ta có thể chấp nhận cho các người nghe lời của Minh Y mà sửa đổi, nhưng bộ khác, ta muốn các ngươi ghi thật đúng, đầy đủ chi tiết, đặc biệt, không cần để nàng ta biết sự tồn tại của nó”_không chờ cho lão bá một giây nghi ngờ, mắt liếc nhìn về phía con người vẫn một mực cúi đầu_”Sẽ làm được chứ?”
Lão bá cũng không chần chừ, không cần thêm một giây suy nghĩ, liền cúi người sâu hơn một chút_”Vâng ạ”
“Các người chỉ cần tạo ra những thứ tốt nhất như tánh mạng của các người, nữa điểm gian dối cũng không cần, nó không phải chuyện các người cần lo lắng. Ta cần uy tín ở mặt hàng ta buôn bán. Về sau, nhớ kiểm tra chất liệu ngay trước khi được đưa vào, ta muốn đích thân ngươi hoặc người mà ngươi tin tưởng kiểm tra, nếu thấy điểm khả nghi, nhớ báo lại với Minh Y, tự nàng ta sẽ có biện pháp giải quyết. Nếu có người gây rối, sai người đến cửa sau Nhạc Toái mà nhờ cậy. Suy cho cùng, cả gia đình của ngươi đều ở đây, ta cũng an tâm đều có thể lo chu toàn cho tất cả”_nói đến đây, Hàn Diễm không nhịn được, nhìn đi nơi khác, nhếch môi cười
Lão bá vừa nghe xong lời Hàn Diễm, lại lần nữa gập người_”Đa ta, lão xin đã tạ người, thay mặt cả gia đình đa tạ người đã cưu mang”
Mày khẽ chau, khoanh lại tay, mân mê cằm, hạ mắt nhìn lão nhân gia trước mặt, sau đó vẫn là xoay người, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng xuyên qua vòm cây_”Đã khuya, ta xin lỗi đã làm phiền”
“Không phiền, không phiền. Vậy... lão xin lui trước, mong người bảo trọng”
Tiếng bước chân từ từ rời đi nhưng tâm trạng lại đối với sự sắp đặt vừa rồi của mình lại có chút nhiễu loạn, đưa tay sờ lên gương mặt bởi vì bất cẩn mà quên mang diện cụ của mình, trong lòng thầm than cho sự may mắn vô lý của mình_[Trên đời này, không có thứ gì là miễn phí. Đối với sự sắp đặt cũng không hề có lấy ý muốn thắc mắc mà chỉ một mực nghe theo...]_sau đó lại thở dài, nhắm lại mắt tiếp tục đắm mình vào suy nghĩ miên man_[Bỏ đi, thứ gì nên tới sẽ tới, nghĩ nhiều thì lại càng thêm nghi ngờ, chỉ tổ phiền phức. Mà hiện tại....]
“Tiểu thư”_đứa nhỏ chờ lúc lão bá kia rời đi, ánh mắt lo lắng mà tiến đến gần, khe khẽ lại gọi_”Tiểu thư”_vươn tay muốn chạm vai của Hàn Diễm nhưng lại không dám, vội vàng thu lại tay không muốn bị bắt gặp
Mở mắt nhìn xuống nền sân với những khe nứt đang có vài cọng có xanh mọc lên dưới chân mình, lạnh nhạt quay đầu nhìn đứa nhỏ, lại thờ ơ hỏi_”Tiểu Thi, có vài chuyện, trông như ngươi không muốn để ta biết, đúng không?”
“...tiểu thư...”_đứa nhỏ mang theo tia bất ngờ, nhanh chóng cúi đầu, cắn môi, mày khẽ chau khó xử_”Thiếu gia”
[Ha, vậy là có giấu diếm]_nàng khẽ nhếch môi cười trước đứa nhỏ, chậm rãi đi đến ghế bập bênh, theo thói quen phủi một chút rồi mới ngồi vào, bắt đầu lắc lư trước sau, vui vẻ giả vờ nhìn đến tiểu Thi_”Vốn cũng không phải việc chính cho nên hôm nay nhân cơ hội rảnh rỗi này mới muốn hỏi ngươi. Còn Ly Bách, đừng lo, hắn sẽ ở đó khá lâu, ngươi chỉ cần ngắn gọn là được”
Đứa nhỏ mím môi, hít sâu thật mạnh, quyết định nhắm mắt trả bài_”Ba cây châm của tiểu Thi để ngăn cản cổ trùng, thực ra không hề có tác dụng, mà ngược lại, nó một phần khiến cho kinh mạch của người bị ảnh hưởng, cho nên lúc chịu một kiếm kia liền bị chấn động, dẫn đến toàn bộ đều dừng lại, chính là cổ trùng cứu sống người”
[Hưm, nếu đã có giấu diếm thì chắc chắn sẽ có chuẩn bị trước, xem, lại thu thêm được gì nào]_Hàn Diễm nhếch lên khóe miệng, tay mân mê cằm, mày nhướn về phía tiểu nha đầu đang lo lắng kín đáo kia_”Tiểu Thi, lời này của ngươi, ta có cảm giác nó không đúng”_thoáng thấy qua nét kinh hãi cùng lo lắng nhìn quanh của tiểu nha đầu, Hàn Diễm liền nghiêm mặt cùng lúc đó, tiểu Thi cũng ngẩng đầu nhìn, mắt chạm mắt đứa nhỏ liền bối rối, run rẩy thu vai, cúi đầu, cắn môi yên lặng
“Hoặc là nói, hoặc là ngươi ngày mai sẽ ở lại Ly gia, ta một mình đến phủ của Vân vương gia”_lời nhẹ tựa như gió, nhưng đối với tiểu Thi lại như dùng cả tòa nhà đè nặng lên tâm hồn non trẻ
“Tiểu....”_đứa nhỏ cắn môi, bộ dáng bất đắc dĩ, nhìn lên Hàn Diễm, sau đó vẫn một mực nhìn xuống bên dưới_”Châm không những giúp mạch của người trông có vẻ bình thường, không hề có bất kì thương tổn gì, mặc khác cũng khiến cho cổ trùng không thể chạm đến kinh mạch hay nội tạng của người. Một kiếm kia, quả thực chí mạng, mạch của người quả thật lúc đó đã dừng, đó cũng là một điểm quan trọng khác, ba cây châm, có thể lừa được đại phu, nhưng không lừa được số mạng, nó thậm chí còn giúp người...chết nhanh hơn so với người khác nếu chịu thương tổn. Mà cổ trùng kia, chính là giúp người giữ lại cơ hội cuối cùng. Thông thường nếu kinh mạch của chủ thể đã dừng, không lâu sau cổ trùng sẽ bắt đầu cắn nát bên trong để tìm được lối ra bên ngoài. Nhưng mà lúc đó, bắt mạch thì quả thực sinh mạng của tiểu thư đã hừng lại hơn một canh giờ. Nhưng kì lạ là không những không có máu đọng dưới da hay vết tím tái hay thậm chí là hang, lỗ do cổ trùng cắn phá, nó mặc nhiên xuật hiện bên dưới lớp da của người, chậm rãi di chuyển...như, như là báo cho tiểu Thi biết, người vẫn chưa chết. Sau đó nhớ ra, liền nhanh chóng rút ra ba cây châm kia, mạch cũng không cần bất kì trợ giúp, cứ như vậy trở lại bình thường... chỉ là người sau đó vẫn hôn mê”
“Không phải ba cây châm sẽ giúp dừng lại cổ trùng sao? Sao lại có thể chạy lòng vòng lúc đó?”_Hàn Diễm dù ngạc nhiên nhưng vẫn chau mày, cảm thấy một ít khó chịu khi sinh vật kia vẫn đang vui vẻ chạy tới chạy lui trong người mình
Tiểu Thi lại sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu_”Là tiểu Thi không tốt, thật sự loại cổ trùng này quá lạ lẫm, nó....”
“Lần cuối ngươi thấy nó ở đâu?”
“Là lỗi của tiểu Thi”_đứa nhỏ lần này rơi nước mắt, ngước nhìn nàng, mếu máo, run rẩy, cố nói thật nhỏ_“...t...tim...là..tim“.
“Này trông có vẻ như...”_Hàn Diễm nhắm lại mắt, chậm rãi thở ra, đưa tay ra nghĩ muốn ngăn cản tiểu Thi đang định quỳ xuống_”Không sao, không sao đâu, ta ổn”
Tiểu Thi run rẩy hai tay ôm lấy mặt, vẫn không kiềm được quỳ sụp xuống ngay trước mặt chủ tử của nàng_”Chỉ sợ...bên trong, thật sự đang gánh lấy thương tổn lớn...Là do tiểu Thi lười biếng học y thuật nên mới hại tiểu thư đến nông nổi này, là do tiểu Thi ngu ngốc, là tiểu Thi thất trách...”
“…”_nàng run rẩy hít sâu, bỗng nhiên như bị điện xẹt đầu ngón tay, vội vàng đưa tay ấn vào giữa lồng ngực, trán cũng ẩn hiện gân xanh, mày nhíu chặt, người cũng hơi gập lại theo phản xạ, thầm nghĩ cũng may tiểu Thi đã không thấy gì, chờ cơn đau nhanh qua, liền thử tựa người ra sau, thở hắt ra một hơi an tâm, bình thường trả lời_”Ta sẽ ổn, không phải nó đã bảo vệ ta sao?”
“Tiểu thư..”_đứa nhỏ hai mắt đỏ hoe ngước lên nhìn chủ tử của nàng vẫn ánh mắt thờ ơ, bộ dáng cao cao tại thượng hạ mắt nhìn người bên dưới_”….”
“Đứng lên đi, ta sẽ không sao, cũng không có chuyện gì xảy ra bởi vì tin chắc tiểu Thi sẽ cố gắng làm tốt để ta không cần phải chịu đau”_Hàn Diễm nhướn mày nhìn đứa nhỏ vẻ mặt ngơ ngác trước mặt, sau đó lại bừng sáng, tràn đầy mong mỏi, phất tay, hạ lệnh_”Ngày mai, một mình ta đi là được, ngươi ở lại đi”
Đứa nhỏ ánh mắt kinh hãi, bộ dáng thất thần nghiêng ngã ngồi ra mặt đất, đôi môi run rẩy_”Tiểu...tiểu thư...”
“Đúng vậy, ngươi ở lại đây, chăm chỉ học y, cùng với quản lý Bạch Vận và Nhạc Toái bên ngoài cho ta, Ly Bách sẽ lo bên trong, ta thì chỉ cần nằm nghĩ chờ qua ngày”
“Không được tiểu thư!”
Mặc kệ hoảng sợ cùng ngăn cản tử tiểu Thi, nàng nghiêng đầu, tay chống lấy trán, đảo mắt suy nghĩ_”Sau đó, chờ các người đủ lông đủ cách, lại đón ta trở ra, lúc đó, ngươi đã học tập tốt, có thể yên tâm giao thân cho ngươi chữa trị. Hiện tại, với y thuật nữa mùa của người, có khi từ người sống thành người chết lúc nào không ngờ được”
“TIỂU THƯ, không được, không được, nhất định không được”_đứa nhỏ lết tới, ôm lấy chân nàng, lắc đầu từ chối, ngẩng lên gương mặt ràn rụa nước mắt_”Van cầu tiểu thư, không được, không được đâu”
[Tự mình chặt hết tay chân...điên thật rồi]_Hàn Diễm cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến tiểu Thi đáng thương dưới chân mình_”Tin tức không cần mỗi ngày đều báo cho ta, tự ta sẽ ra ngoài, tìm đến Bạch Vân, hiện tại về lại Ly phủ, bắt đầu chuẩn bị thêm diện cụ cho ta đi, tin tưởng ngươi sẽ có ngày đưa ta ra. Nhớ, không được manh động”
“Tiểu thư...người tại sao? Lại tàn nhẫn với bản thân như vậy?”
Trong lòng mang theo chấn động, sau đó lại không kiềm được mà bật cười_”Ngươi, nghĩ ta không biết sao? Vì sao lại từ bỏ không muốn học y mà lại chuyển sang học khinh công cùng ám sát để rồi cả hai đều dang dở? Không ai dạy cho ngươi thầy thuốc cũng có thể.... không, nên nói là ngươi có thể trở thành độc y nhân, có thể tùy ý cứu người hoặc giết nếu ngươi muốn, cũng không cần nguy hiểm tánh mạng”
“Tiểu thư...”_đứa nhỏ mắt mở lớn, lần nữa ngỡ ngàng nhìn chủ tử của mình
“Ngươi nghĩ vào được Ly gia thì thoát khỏi Ly Thành sao? Trước an bày cạnh ta cũng là giam cầm ngươi, ngươi thậm chí không đủ ngoan độc độc chết ta rồi bỏ trốn, sau đó lại còn ăn năn cứu sống lại”_nói đến đây lại thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ, đưa lên bàn tay ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, thanh tú non nớt trước mặt này, dùng ngón trỏ lau đi nước mắt nàng, thở dài, cười thật nhẹ nhàng_”Phụ mẫu ngươi là do Trịnh Lương sai đi, nhưng bị giết là do người của Ly Thành, hiện tại, nếu đã không giết ta thì tốt nhất nên yên lặng nghe theo lời ta như trước đó ngươi vẫn làm, được không, đứa nhỏ ngoan của ta”
Đứa nhỏ mắt vẫn nhìn Hàn Diễm chăm chú như muốn khảm sâu sự quan tâm, ấm áp này của nàng vào mặt, sau đó lại bật cười_”Ly Hiên kia thật sự biết được rất nhiều thứ. Ngày đó khi uống thuốc giải tỉnh dậy, nàng ta đã nhìn tiểu Thi, không rõ ràng nhưng có thể cố gắng nghe, không ngờ lại nghe được sáu từ không sao đâu, ta sẽ chịu hết”_nhưng đến đây đứa nhỏ lại khóc_”Tiểu Thi luôn sai, luôn làm sai! Luôn làm mọi người xung quanh đau, không muốn, thật sự không muốn điều đó. Ngày biết tin tiểu thư đã không còn là tiểu thư, quả thật mất mát rất nhiều. Con người đó biết mọi thứ, hiểu mọi thứ nhưng chỉ có thể ngây ngốc mà cười, như kẻ ngu khờ mà đối với thế gian. Dù cho người khác, xung quanh có tàn nhẫn đến đâu...người đó cũng chưa từng khóc hay sợ hãi, vẫn chỉ cười. Lời đầu tiên nói với người hầu từng giết mình lại là không sao đâu, NÓ, CẢM GIÁC ĐÓ...NHƯ BỊ VẠN ĐAO ĐÂM XUYÊN NGƯỜI! Người đó xứng đáng được nhiều hơn như vậy. Nhưng mà người đến, tiểu thư, tiểu thư, người thay đổi, người đáp trả lại được xung quanh ta dù khó chịu nhưng lại thấy vui vẻ như trả được thù...nhưng mà....nhưng mà...tiểu thư...sao người lại yếu ớt như vậy?! Tại sao người lại nói người không sao?? Tại sao?? Người không ổn, không lúc nào ổn cả. Cảm giác tồn tại của người so với tiểu thư Ly Hiên còn khiến ta khó chịu gấp ngàn lần!!!”
Hàn Diễm ngạc nhiên nhìn tiểu nha đầu tưởng như chỉ biết cười thích khóc nhè một cách vô lý trước mặt, sóng mũi bỗng nhiên cảm thấy vừa cay, vừa đau, hít sâu, kéo lấy đứa nhỏ, ấn đầu nó vào hõm cổ của mình, vỗ nhẹ vào tấm lưng run rẩy không ngừng kia, giọng điệu mang theo tiếng cười đáp trả_”Ta sẽ sống đến trăm tuổi! Nhất định, sẽ sống khỏe mạnh cho người trợn mắt mà xem như thế nào là cường hẵn. Ta sẽ sống đến một trăm tuổi! Thậm chí còn bắt người phải chăm sóc tiểu bảo của ta! Ta nhất định sẽ không sao”
“Người nói dối! Người nói dối”_đưa nhỏ trong lòng Hàn Diễm gào lên, tay nắm chặt vai áo nàng, nghiến chặt răng cố ngăn cản tiếng nấc nghẹn_[Nhưng ta lại phải tin tưởng người]
“Không chỉ có ngươi, còn có Ly Bách, hắn cũng sẽ giúp ta, ngươi không một mình, ta cũng không một mình, không ai phải một mình”_kéo đứa nhỏ ra, nghiêm túc mắt đối mắt với nó, sau đó trừng mắt_”CÂM MIỆNG CHO TA! Khóc được ích lợi gì hả?!”
“….hức...ưm”_đứa nhỏ lập tức dừng khóc, mắt đỏ hoe, trợn tròn khi bị quát, rồi lại nhanh chóng lau nước mắt, cúi đầu, giọng nghẽn đặc trả lời_”Vâng, là lỗi của tiểu Thi”
“Câm miệng! Còn nói câu đó, tối liền đạp ngươi ra sân mà ngủ!”
“….”_đứa nhỏ mím môi, chớp chớp mắt nhìn theo chủ tử đang đứng lên, phủi lấy quần áo của nàng
“Ta không thích ở gần kẻ vô dụng, cút đi”
“…”_đứa nhỏ lại chớp mắt, sau đó là ngỡ ngàng, vội vàng đứng dậy, quẹt trái, quẹt phải gương mặt lem luốt nước mắt của mình, nghiêm túc nhìn chủ tử ánh mắt suy xét nhìn về phía mình_”Tiểu Thi sẽ không vô dụng, tiểu Thi sẽ...”
“Câm miệng, cho ta thấy thứ ngươi làm được, đừng ở đó ba hoa với ta”
“Tiểu Thi xin...”_đứa nhỏ giật mình với ánh mắt đe dọa của Hàn Diễm, vội lão đảo muốn xoay người_”Liền đi làm, liền đi làm”_sau đó thật sự tung chạy, nhưng trước khi bản thân biến mất sau cánh cửa kia, lại quay đầu nhìn Hàn Diễm, cúi đầu, hơi nhỏ giọng_”Có...có thể giúp người chuẩn bị hành lý không...a..không...”
“Lời này còn hỏi nữa à?”
“A...vâng, tiểu thư cùng thiếu gia bảo trọng, sớm trở về”_đứa nhỏ cúi đầu, sau đó trực tiếp xoay người rời đi
Trong lúc Ly Bách còn đang tích cực tra lấy sổ sách, miệng thì hỏi về cách thức kinh doanh gần đây, liền không chú ý đến có người đang tiếp cận ngay bên cạnh hắn. Hàn Diễm giơ tay, dùng tay áo che lấy mặt, hướng người bị Ly Bách tra hỏi đến mồ hôi như suối nhỏ chảy róc rách trên mặt mà phất tay bảo hắn rời đi. Người đó chớp chớp mắt nhìn Hàn Diễm, sau đó như nghĩ ra điều gì, liền vội gật đầu vài cái, sau đó quy củ chắp tay, cúi người với nàng một lần rồi mới nhanh chóng rời đi.
Ly Bách lật đến trang gần cúi, ngẩng đầu về hướng người vừa rời đi, định mở miệng hỏi, chưa kịp chau mày hay thắc mắc về việc người mới vừa đứng đây đã chạy đâu thì ngay hông liền bị một lực đạp khiến hắn chau đảo ngã lăn ra sàn
“Tên cơ hội!”_Hàn Diễm đưa chân đạp lên hông của Ly Bách tránh cho hắn nhúc nhích, nheo mắt nhìn bộ mặt vừa định quay sang mắng người thì phát hiện liền đụng phải người không nên gặp nên phải giả lả cười cười, tay đóng lại sách, cầm lên giả làm quạt tay
Nàng bởi vì cảm giác khó chịu khi có một sinh vật đang lúc nhúc bên trong người mình, liền dùng lực xuống chân, nghiếng xuống xương hông của Ly Bách khiến cho biểu cảm của hắn hiện tại không thể rõ ràng là đang khóc hay cười, trông đến xấu tệ với vẻ mặt lưu manh thích giả danh văn nho của hắn
“A, đau ta, tiểu Diễm, hông của nam nhân cũng rất quan trọng đó!”
“Tên cơ hội nhà ngươi đáng mặt nam nhân hả? Sao ta không thấy!”
“Gía trị của một con người chính là do cốt cách bên trong xây dựng nên, người thường nếu không có mắt sẽ không thấy được”_hắn giả lả cười, cố nhích ra khỏi chân của nàng thì lại bị nghiếng thêm. Hắn không dám cố dùng sức hay lấy tay mà gỡ chân của Hàn Diễm ra, hắn cũng không hiểu vì sao lại ra nông nỗi như vậy
“Ta cũng mong là mắt ta mù để có thể dùng tâm mà cảm nhân được cốt cách rách nát kia của ngươi! Nhưng trời không thương, không những khiến ngươi trí tuệ không minh mẫn mà mắt cũng có vấn đề”_nàng ánh mắt khinh bỉ nhinfhanws, thu chân trở về, cúi người nhặt lên sổ sách, chậm rãi xem xét
“Ta cảm thấy hứng thú với cách buôn bán không tình người này của muội”
[Từ khi nào mà ta và ngươi đều không khai mang đao một cách lộ liễu trong lời nói như vậy?]_Hàn Diễm ánh mắt kì quái đánh giá một lần nữa toàn bộ bề ngoài của Ly Bách đang ra vẻ đạo mạo đi xem hàng trong cửa tiệm, mày khẽ chau vẫn trở về với trang sách_”Ta không thích bán phá giá”_nhếch môi cười với con số thu được ở mỗi cuối trang giấy_”Dù trong có vẻ là như vậy”
“Tiểu Diễm”
“Chuyện gì?”
“Vận Trang đang công khai tìm người”
“Nơi đó là đâu?”
“Nơi tiểu Bạch của muội từng thuộc về”_Ly Bách cầm lên ngọc bội, nhưng vừa cầm lên thì nữa kia lại rơi ra, hắn chau mày nhìn kĩ thì mới nhận ra đây là một cặp, vết gãy cũng là tự nhiên mà thành, không kiềm được mân mê một con_”Ta không có trách nhiệm bảo vệ hắn”
“Ngươi không cần bảo vệ hắn, nhưng nếu hắn chết, ta sẽ phá nát mọi thứ dù đủ sức hay không”
Ly Bách nhướn mày, hứng thú nhìn Hàn Diễm, chậm rãi dùng vẻ mặt khiêu khích đối với thái độ vẫn tập trung sao chép gì đó từ sổ sách của nàng_”Hắn là lý do sao?”
“Đúng vậy”
Ly Bách hắn có chút ngạc nhiên với thừa nhận không chút ngại ngầng này, có chút bối rối không biết nên trả lời ra sao. Hắn không thể mỉa mai hay châm biếm biến tấu lời nói nghe có vẻ thật kia thành trò đùa. Hắn không thể. Ly Bách im lặng nhìn nhất cử nhất động của tiểu muội tử này của hắn, dừng bút, hạ bút, gấp lại tờ giấy, bỏ vào trong ống tay áo, nâng lên ánh mắt thờ ơ mà nhìn hắn, bất chợt nhướn mày, nhếch môi cười_”Ta đưa hắn cho ngươi, xem như đồng nghĩa chấp thuận đe dọa hay yêu cầu dù vô lý đến đâu của ngươi bất cứ lúc nào, bất cứ việc gì. Nhưng cái giá cũng sẽ tương đương. Nên nhớ, người ta phò trợ, vẫn sẽ là Trịnh Lương”
Ly Bách thở dài, sau đó lại bật cười_”Hahahaha, ta sẽ cố gắng chống đỡ không để cho muội phá nát cơ đồ của ta. Về việc của Trịnh Lương, người bên cạnh hắn cũng không hề đơn giản. Chỉ cần nhớ, ngoài Trịnh Lương, còn có một Liêu Tĩnh”_hắn xòe quạt, vượt qua nàng, đi đến kệ hàng khác ở phía sau, tiếp tục ngắm nghía_”Có tiểu Thi, ta cũng bớt được một phần lo lắng”
“….”_cánh tay cầm sổ sách định đặc lại vào chỗ của nó sau khi nghe câu nói của Ly Bách thì trong một khoảnh khác, nó đã dừng lại, sau đó rất nhanh trả vật lại chỗ cũ, chuyển qua xem xét bản vẽ của tiểu Thi, đồng thời chậm rãi mài mực_”Ừ, chỉ có thể nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Còn nữa, nhớ trả lại đồ về chỗ cũ”
Ly Bách nhìn đi nơi khác, lờ đi lời nói của nàng_”Tiểu Diễm, sáng mai, người của ta cùng tên hộ vệ của muội sẽ lên thẳng phía Bắc, ta sẽ bắc đầu ở phía Tây, trước tiên muốn muội biết điều đó. Nghe nói phía Tây có dược liệu ta cần, vẫn là nên xuất phát sớm một chút”
[Các ngươi đều là lang băm!]
“Ừ”_Hàn Diễm vẫn chăm chú chỉnh lại mẫu vẽ, nhưng được một lúc lại dừng, đảo mắt suy nghĩ một chút, quay đầu, nhướn mày có chút thách thức nhìn Ly Bách đang leo thang, vươn tay muốn lấy hộp gấm màu đỏ_”Phía Bắc, đã quyết định cả nơi đóng quân luôn sao? Muốn bỏ thây trên núi à?”
“Mọi thứ đều dễ hành động hơn. Nơi bắt đầu có thể là bất cứ đâu, nhưng nơi tồn tại phải là nơi ít người biết mới mong bền lâu”
“Ngươi bỏ rơi Ly phủ sao?”
“Có muội, ta không lo lắng. Ta nghĩ sẽ không nhất thiết cả Ly phủ đều sẽ lên núi ẩn cư”
[Hay lắm, ngươi lại dám gắn thêm cái mác ràng buộc lên người ta]
Ly Bách xuống thang, chỉnh lại áo ngoài, mỉm cười quay đầu nhìn Hàn Diễm, quạt đánh vào tay_”Quyết định vậy đi!”
Nàng thờ ơ nhìn ngọc bội chim nhỏ từ khi nào đã an vị bên hông vẫn còn in dấu giày của Hàn Diễm, khinh bỉ trong ánh mắt, thờ ơ trong lời nói_”Trả đồ về chỗ cũ, tên cơ hội”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...