Hàn Diễm Ly Hiên

Xung quanh đen tối vô cùng không có lấy một điểm sáng dù là nhỏ nhoi nhất để Hàn Diễm có thể giữ bình tĩnh. Mọi thứ quá mông lung, quá mờ ảo và mơ hồ. Nó khiến cho Hàn Diễm trở nên khó chịu, tim cũng đập nhanh, não bộ như nhảy loạn. Cảm giác nhãn quan đã mở lớn hết mức có thể đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm. Nhưng cuối cùng vẫn không một lời hồi đáp 

Chuyện gì!? Sao lại tối như vậy?  

[Hàn Diễm tỉnh a, tỉnh a, ngươi chưa thể ở bên kia mở mắt được!] 

Một lời này liền khiến Hàn Diễm như cảm thấy mình bị đẩy đến độ sắp rơi thẳng vực, liền vội vàng mở mắt, không biết nhờ sức lực từ đâu, giọng nói như chưa hề bị tác động, rất tự nhiên hỏi_Bên kia? 

[Đúng vậy, chọn còn chưa chọn đã muốn cạy cửa mà chạy à?] 

Ta chạy? Thật sự chạy được? 

[Hừ, là do người bên cạnh ngươi quá giỏi đi. Nhưng ngươi phải chọn. Chọn rồi mới được đi] 

Hai hướng hai đáp án? 

[Này là dĩ nhiên. Nhưng mà, với ta một tốt một xấu, với ngươi một xấu một tốt. Người bên ngoài là tiếc nuối nhưng lại nhẹ nhõm hoặc là vui mừng nhưng lo âu] 

Sao lại nhiều người như vậy? 

[Ta nào biết?] 

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên nhìn quanh, một lần nữa lại bắt gặp bóng lưng cô độc kia, cứ như vậy bị thu hút cũng không quay đầu nhìn đến gia đình nho nhỏ vui vẻ phía sau 

Hắn lại ở đó 

[Hắn luôn ở đó] 

Ý của ngươi? 

[Là do đôi mắt của người là muốn nhắm hay mở, não của ngươi muốn suy nghĩ hay không, con tim ngươi có chấp nhận hay không thôi] 

Ta từng chờ đợi 

[Ngươi, nhớ] 

Không rõ, cảm thấy, cùng cảnh ngộ liền cảm thấy khó chịu 

[Đã chịu thừa nhận?!?] 

Không rõ. 

[Vậy thì chọn hắn! Ngươi thật chậm chạp] 

Nhưng còn người hắn đang chờ thì sao? 

[Ngươi từ khi nào nghĩ nhiều như vậy?!?] 

Ta luôn thế 

[Ngươi, lại bất giác mà nói ra rồi. Sao cứ chờ, cứ chọn hắn, rồi ngươi mới rõ được mọi chuyện] 

Rõ ràng? Sao ta lại không chọn hắn? Tại sao ta ngập ngừng?_Hàn Diễm bâng quơ hỏi, sau đó liền mắt sáng quắc, tông giọng cũng cao lên_Không thấy ta đi mà không tới à!!! 

[….]_người đó lại khúc khích cười_[Bởi vì ngươi còn nút thắc phải tự tách rời] 


Thắc mắc gì nữa chứ! Ta chán trắng với đen, ta muốn ngủ 

[Này, ngươi vừa ngủ xong, tỉnh tỉnh, ngươi phải giữ đầu óc thanh tỉnh. Ta không muốn lão gia bắt mạch được ta rồi ngươi cũng đi gặp lão thiên thì ta khó mà đầu thai được. Tỉnh cho ta!]_người đó một bên lay lay Hàn Diễm hai mắt như muốn díp lại, người cũng nghiêng ngả theo động tác của người kia 

Rất...mệt. Trống rỗng_Lúc bất chợt đó, nàng thấy tên chỉ có tấm lưng kia, cuối cùng cũng quay đầu nhìn nàng_Chết tiệt, hắn mang mặt nạ! 

[HÀN DIỄM, TỈNH!...TỈNH CHO TA, làm ơn tỉnh!!! Ngươi không được đi!!!]_người đó giọng nói tràn đầy quẩn bách cùng lo sợ cố lay Hàn Diễm đang từ từ biến mất 

Nhưng mà, thật nặng nề. Cho ta ngủ một chút, lát ta tỉnh, lại bàn với ngươi. 

[HÀN DIỄM MỞ MẮT CHO TA!!! NGƯƠI MỞ MẮT TA MỚI CÓ THỂ ĐƯA NGƯƠI VỀ NHÀ!!!] 

~~~~~ 

"Phu nhân, tiểu thư vừa cử động!!!"_đứa nhỏ vui mừng đến nổi mắt rớm nước, đỏ hoe nhìn nữ nhân bởi vì mệt mỏi mà tựa vào đầu giường Hàn Diễm nghỉ ngơi. 

Vừa nghe nha đầu thông báo, Ly Nhược liền giật mình ngồi thẳng lưng, không chần chờ chuyển mình hai chân khuỵu xuống bục gỗ ngay dưới giường, tay cũng vội bắt lấy tay của Hàn Diễm, ánh mắt tràn ngặp mong mỏi xen lẫn lo lắng nhìn nàng, run run giọng hỏi_"Tiểu Diễm, sắp tỉnh đúng không" 

Đứa nhỏ cũng như Ly Nhược hy vọng xen lẫn sợ hãi. Nó sợ mình nhìn lầm. Hàn Diễm căn bản là không thể tỉnh ngay lúc này. Nhưng quả thực, vừa nãy, người đã cử động 

Người trên giường cũng không phụ kì vọng của hai người, mi mắt liền chớp động. Tiểu Thi lúc đó như muốn ngã ra nhưng không biết sức lực từ đâu lại bùng dậy, không cần nghĩ nhiều, cứ như một loại bản năng, vội vàng xoay người chạy mất. 

Ly Nhược ánh mắt ngỡ ngàng trong vui mừng, tay lại càng xiết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Hàn Diễm, một tay vuốt má nàng, nước mắt bà lại rơi, giọng nức nở nghẹn ngào_"Tiểu Diễm, mau về đi, mau trở về. Đứa nhỏ, đừng làm ta sợ" 

Ánh mắt kia lại mở ra, nhưng lại không hề có một chút sức sống. Chưa kịp vui mừng quá lâu, Ly Nhược liền mày chau, lúng túng lấy khăn lau đi mồ hôi không biết từ đâu bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều trên trán của Hàn Diễm, gương mặt nàng đỏ bừng, nóng ran, bà thậm chí có thể thấy mạch đập ẩn hiện ở trán của nàng. Hai chân mày chau lại với nhau, mắt hiện tại lại trở về nhắm nghiền cả người run rẩy, cố co người lại quay về hướng của Ly Nhược mà chịu đựng cơn đau, máu bỗng nhiên từ khóe miệng trào ra chảy thành dòng. 

Chỉ là một tiếng rên cũng chưa hề thoát ra. Bà sợ hãi cúi đầu nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt của mình lại nhìn đến người trước mắt. Hàn Diễm đang gồng mình, dùng hết sức mà chống chọi lại cơn đâu trong vô thức. 

"CỨU NGƯỜI!!!!! AI ĐÓ ĐẾN, MAU ĐẾN CỨU TIỂU DIỄM, CỨU TIỂU DIỄM CỦA TA!!!!"_Ly Nhược thảm thiết hét lên, vội vàng rướn người, nâng chân đầu gối đặt lên đệm, nâng đầu Hàn Diễm cố cạy mở miệng của nàng, giọng nói hòa cùng tiếng khóc_"Hàn Diễm, ngoan, mau mở miệng, làm ơn" 

Tiểu Thi cùng vẻ mặt vui mừng nhanh chân dẫn đường phía trước cả Ly Thành lẫn Ly Bách, nhưng chân chỉ vừa bước qua ngưỡng cửa thì đã nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Ly Nhược. Biểu cảm liền cứng đờ, sau đó lại mang theo hoảng sợ chạy tới đẩy cửa nhanh bước vào phòng. 

Mùi máu tươi thoảng thoảng, trên giường một người đầu tóc rối tung, cả người rung rẩy trong miệng đầy máu là ba ngón tay của Ly Nhược. Bà vừa nghe có bước chân người vào, liền quay lại_"Cứu, cứu tiểu Diễm" 

~~~~~ 

Thật mệt 

[Ngươi muốn chết à!] 

Ta làm sao? 

[AI CHO NGƯƠI TRỞ VỀ!!! CHƯA CHỌN MÀ NGƯƠI ĐÃ ĐI, CÓ PHẢI MUỐN CHẾT HAY KHÔNG!!] 

Về đâu? Không phải ta bảo sẽ ngủ một chút sao? Sao lại tức giận như vậy? 

[Ngươi! Ngươi không biết mình vừa làm gì sao?] 

Có làm gì sao? 

[….]_người đó thở dài_[Rốt cục là ai dám mang ngươi rời đi trong lúc ý thức không hề có như vậy. Kí ức của ngươi tại đây cũng chưa hề gây chuyện với bất cứ ai] 

Làm gì à?  


[Ngươi thật sự, không thấy gì sao?] 

Không 

[Chỉ mong Ly phụ không chú ý mà bày trận pháp. Giao động lúc nãy quả thực không hề nhỏ] 

Ly phụ là ai? 

[Không quan trọng, việc hiện tại]_nói đến đây, người đó bỗng dưng lại dừng, lầm bầm vài câu_[Ngươi ở đây, suy nghĩ về thứ ngươi sẽ chọn. Một là tên cô độc kia, hai là gia đình hạnh phúc đó. Nhất định phải chọn. Ta có việc, phải đi] 

Ngươi...đi? 

[Có người tìm ta. Hiện tại, ta thay ngươi đi ra vậy] 

A.... 

~~~~~ 

Bên ngoài này, Ly Thành đã dùng bột nghiền từ cốt pha cùng máu người vẽ ra vòng tròn ngay trên sàn gỗ trong phòng Hàn Diễm, xung quanh vòng tròn là hai chén máu một chén nước với lá bùa bên trong tạo thành tam giác cùng bảy cây nến, mỗi bên chia đều ba cây và chỉ một cây nằm về hướng giường của Hàn Diễm. Ở mỗi bát, lại cắm thêm một cộc gỗ mảnh, nhỏ với đỉnh treo dây chuông cùng bùa chú, một sợi dây đỏ với những hạt tròn nhỏ xỉn màu đỏ đen xen kẽ thưa thớt đã được xỏ qua, lần lượt vòng qua ba cộc gỗ trong như một hàng rào chắn  

Trong tay Ly Thành chính là kiếm gỗ, dùng mũi kiếm hòa với máu trong hai chén trên mặt đất bắt đầu vẽ bát quái đồ, đồng thời miệng thì thầm một loại ngôn ngữ khó hiểu. 

Trong phòng dù cửa đóng kính cùng lò than nhưng ở vòng tròn kia lại có làn gió nho nhỏ lạnh lẽo nổi lên khiến cho ánh lửa của bảy ngọn nến như nhảy múa. Đến lúc ông ta lui ra, dán thêm một tờ bùa khác vào thân kiếm, giơ thẳng kiếm ra trước mặt, mũi kiếm hướng về phía giường của Hàn Diễm thì làn gió kia bỗng nhiên bùng lên nhưng cũng không quá mạnh mẽ và liền biến mất. 

Ly Thành ánh mắt sáng rực, tràn đầy nguy hiểm thì hiện tại, nhìn thấy thứ xuất hiện giữa vòng tròn thì lại dịu đi không ít, kiếm cũng hạ xuống_"Con, vẫn còn sống" 

Ly Nhược ở một bên cũng trợn mặt nhìn, định chạy tới nhưng lại bị Ly Bách nắm lấy cánh tay giữ lại 

Thân ảnh mờ ảo tựa như khói mây, mái tóc được búi lên gọn gàng cùng bộ quần áo màu hồng nhạt khiến cho người đó tựa như hài nữ chỉ mới mười ba, thật tinh nghịch, thật đáng yêu. Đôi mắt tròn xoe ngây thơ ấy khẽ chớp động, hướng Ly Thành nở nụ cười như hoa mùa xuân, sau đó nâng tay cao ngang đầu, thẳng bàn tay, lòng hướng xuống đất, phải chồng lên trái, khẽ khuỵu gối hướng phu phụ Ly gia hành lễ_'Người gọi Ly Hiên' 

Giọng nói từ âm ti, lạnh lẽo, vô cảm, không thanh sắc vang lên, quẩn quanh trong phòng. Nhưng Ly Thành không quan tâm, trong giọng nói không giấu nổi vui vẻ nho nhỏ_"Con vẫn còn sống?" 

'Đã không, số mạng đã hết, chỉ nương lại bởi vì người kia. Là ta nợ nàng' 

"Tiểu Hiên"_Ly Nhược vươn tay, run rẩy hướng về phía Ly Hiên 

Người hướng Ly Nhược một lần nữa hành lễ, lại nhìn về phía Ly Thành_'Nàng vốn không thể đến đây, là ta đến kéo nàng về. Hiện tại ở lại cũng là vì như vậy. Không hơn được' 

Người không nhanh không chậm cắt đứt hy vọng của mọi người. Nhưng mà đó chỉ là lý trí, một vong linh như nàng, có thể hiểu được, một phần nhỏ nhất trong tâm của bọn họ chính là nhẹ nhõm. Nhưng nhẹ nhõm về việc gì, nàng không nghĩ nổi. Từ lúc trở thành trạng thái mông lung này, cảm xúc rốt cục lại là thứ Ly Hiên cảm thấy thắc mắc, khó tưởng tưởng và định hình nhất. 

"Ta bởi vì lúc nãy, cảm thấy không khí bao quanh Hàn Diễm có chút quỷ dị, không ngờ lại thấy được con"_Ly Thành hạ kiểm, thở dài, xuyên qua cơ thể tự khói trước mặt, liền thấy được tiểu Thi vẫn ở đó, loay hoay chăm sóc Hàn Diễm 

Người liền biểu tình có chút giận dỗi đáng yêu mờ nhạt_'Hừ, nữ nhân kia chính là ngay cả lựa chọn cũng lười chọn, cứ chần chờ ở đó. Căn bản nàng ta chọn mới có thể rời đi. Nhưng vừa rồi, một chút ý thức cũng không hề có' 

"Làm sao?..." 

Người không kiềm được, bất giác âm trầm cười_'Là có người muốn triệt để giết nàng ta, thấu hiểu được cả thiên sư mới cả gang lôi người ở ranh giới trở về. Cho nên tâm thức của Hàn Diễm không thể minh bạch được chuyện gì đã xảy ra. Nàng ta nghĩ bản thân mệt mỏi mà muốn ngủ, không hề biết rằng linh hồn bị xé nữa. Một bị đẩy vào cõi âm, một bị kéo lại về dương gian' 

Ly Thành nghe được mày liền chau, không kiềm nổi kinh ngạc nhưng sợ hãi ẩn sâu_"Đã ở ranh giới, tức là nếu thật sự chuyện thành, người kia cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Bởi vì đã gởi hồn xuống âm ti, lại gởi nữa kia lên dương gian để tạo ra cái kết đúng nghĩa của một sinh mệnh" 

'Ta không rõ. Nhưng cuối cùng thì nàng ta đã về rồi' 


Đến đây, Ly Thành lại càng ngạc nhiên hơn_"Sao có thể!?"_không kiềm được quay đầu nhìn Ly Nhược nước mắt ràn rụa, kiềm lại tiếng nấc nghẹn vào lòng 

Người nở một nụ cười mơ hồ_'Ta không biết, nhưng mà'_đến đây lại cong mắt cười khúc khích_'Thấy thứ nàng ta phải chọn, liền muốn cười đến chết. Căn bản ngay cả lúc mất đi trí nhớ, Hàn Diễm vẫn là người bướng bỉnh, tự làm khó mình bằng những câu tự hỏi như lần đầu ta thấy nàng vậy' 

Ly Thành nhìn nhân ảnh trước mắt tựa có tựa không, yếu ớt mà tồn tại không khỏi thở dài, nhưng mà biểu cảm của nàng, lại khiến ông, nhẹ nhõm_"Tiểu Hiên" 

'Phụ thân, đừng xin lỗi, là ta nên cảm tạ người' 

"Tiểu Hiên"_Ly Nhược không kiềm được, run rẩy lên tiếng 

'Mẫu thân, ta cũng rất nhớ người. Nhưng chỉ có thể dừng lại, xin tạ lỗi bởi vì bất hiếu không thể tiếp tục' 

"Không, không phải"_Ly Nhược tay nắm chặt áo, ấn tay vào lòng ngực, lắc đầu 

'Xin đối tốt với Hàn Diễm như người đã từng. Ly Hiên biết việc khó, nhưng sự thật nàng ta mới chân chính là hài tử của người, ' 

Ba người trong phòng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vong hồn trước mặt, đều cùng một suy nghĩ_[Nàng ta biết?!?] 

'Nàng ta đã về, vẫn ngây ngốc ở đó trước lựa chọn. Có lẽ sẽ không thể trở lại ngay'_nói đến đây lại nhìn đến Ly Thành_'Mỗi đêm, Hàn Diễm đều sống dở chết dở, tình trạng luôn nguy kịch?' 

"Đúng vậy"_Ly Nhược một bên yếu ớt gật đầu 

Ly Thành nhìn nàng, rồi lại quay người, nhắm mắt, lấy vào hơi thở sâu, nắm tay đã xiết chặt_ "Vậy hắn là đã vốn bắt đầu. Chúng ta vẫn nghĩ căn bản là do thể chất của nàng. Không ngờ, vẫn là ta quá chủ quan" 

'Việc không thành, không bị phản ngược sao?' 

Ly Thành thở dài, mang theo muộn phiền cùng bất lực mà lắc đầu_"Cho dù thất bại, dao động dù lớn nhưng người vẫn còn sống, nữa hồn xuống âm ti kia căn bản xem như mồi nhử. Người bình thường, lúc cận kề cái chết, hồn xuất..."_Ly lão trực tiếp cúi đầu, lại thở dài" 

~~~~  

"Vương gia" 

"Liêu huynh, có việc cứ nói, không cần đa lễ" 

"Nữ nhân kia, đã qua khỏi" 

Trịnh Lương chau mày_"Ý của huynh?"_Điều này hắn đã dự tính được, nhưng người trước mắt này lại một lần nữa lặp lại vấn đề khiến hắn khó chịu kia. Nàng là con mồi thứ hai dám đi lệch kế hoạch của hắn_[Hắn, chẳng lẽ sau lưng ta âm thầm làm điều sai quấy?] 

"Không giấu gì vương gia. Ta vừa rồi dùng thuật, tách hai nữa linh hồn của tiểu thư Ly gia kia, một mang về dương thế, một đẩy vào âm ti. Căn bản là sẽ chết. Nhưng nữa đường, hồn ở âm ti không biết vì lý gì lại quay đầu rồi biến mất. Hồn ở dương gian bởi vì bị kích động liền tỉnh, vội vàng trở về bản thể"_Liêu Tĩnh chắp tay, hướng Trịnh Lương tạ lỗi_" Thứ lỗi cho học trò, đã không thể thành toàn ý nguyện của vương gia" 

Hắn nghe được liền giấu sâu trong mắt sự bất ngờ. Người này, vẫn vì những gì bỏ lỡ mà cố gắng hoàn thành, lời hỏi ra vẫn mang theo ý tứ hoài nghi_"Ngươi, thật sự đã làm?" 

Liêu Tĩnh chỉ mỉm cười thật nhẹ, cúi đầu_"Học trò sẽ không thể chạm đến Ly tiểu thư trong thời gian tới" 

Trịnh Lương không khỏi muốn bật cười. Người này, hắn chỉ mới gặp một thời gian ngắn trước đây bởi vì hứng thú. Kinh hỉ cũng không nhiều, lối làm việc người này cũng không quá nhiệm kì, nhưng tùy thời điểm cách mà hắn thông báo đầy ẩn ý cho Trịnh Lương quả thật lại có công dụng đáng phải để tâm. 

Một ngày ngắng không quá gắt, trời cũng không quá đẹp thì Trịnh Lương lại có ý nghĩ muốn ra ngoài đi dạo. Dừng chân nơi trà lâu đơn giản, chọn một căn phòng cách biệt thư thả thưởng trà, đến lúc tiểu nhị mang vào thêm vài thứ thì lại có người đi cùng theo phía sau hắn. Trịnh Lương hắn cũng không màng nhiều 

"Ta biết ngài hoàn toàn có khả năng thu được ngai vàng vào tay. Cho nên, có thể hay không cho ta đứng ở một góc nhỏ, có thể giúp ngài làm mọi việc?" 

Vân vương đối với người ăn mặc đơn bạc, vẻ mặt cũng quá đổi bình thường không có điểm gì đặc biệt. Nhưng lại ấn tượng bởi đôi mắt hữu thần kèm tia âm trầm, lạnh lẽo bên trong, cách nói chuyện và tác phong của người này khiến hắn cảm thấy hứng thú 

"Ngươi là ai?" 

"Học trò chỉ là ngươi đoán mệnh nhân gian, tính toán vài chuyện lặt vặt hàng ngày" 

Trịnh Lương bật cười_"Cho ngươi cơ hội?" 

"Ly gia có người mới, người đó sẽ là món đồ nguy hiểm nếu không diệt trừ từ sớm " 

"…." 


"Ta sẽ chờ ngài đến gặp ta, vẫn tại nơi này" 

Hắn không để tâm lắm, nhưng đến khi nghe tin hôm nay trong thành có chuyện thú vị, và không gì khác hơn chính là ngốc tiểu thư của Ly gia ra khỏi phủ và gặp phải Trịnh Hạo.  

Điều này khá lạ. Từ khi nào Ly gia đã để ngốc nhi nữ mình tự do ra ngoài, lại còn trên tay cầm bánh ngô ăn thoải mái? Từ khi nào người được gọi là bảo bối của Ly gia lại có thể không được quan tâm, không được giấu kĩ mà lại ra ngoài, còn trùng hợp lại gặp Lam vương. 

Lúc đó đã thoáng nghĩ lại lời của tên tự xưng  bói mệnh nhân gian kia, nhưng rất nhanh người liền không quan tâm thêm nữa. Trịnh Lương có chuyện quan trọng hơn để làm. 

Để rồi đến khi tin tức nữ tử kia tiến cung, nhận được đặc ân cùng đối xử ưu ái của thánh thượng, lại thêm thái độ khó chịu khi nghe đến hôn ước giữa Trịnh Hạo và nàng. Trịnh Lương biết hắn vừa bỏ qua một thứ nhỏ nhoi tưởng chừng vô hại kia. Ly gia lần này khiến hắn đặc biệt chú ý. Từ hành động cho đến lời nói của phụ tử Ly gia đối với Ly Hiên so với lúc xưa là chênh lệch rất lớn nếu để ý thật cẩn thận. 

Có thứ gì đó thật lạ xảy ra ở nữ tử kia. Nàng ta cả gan ở trước mặt mẫu phi của hắn không những không kính ngữ, lại hướng nàng gọi tên của người khác. Vân phi cũng đã nói qua, ánh mắt kia bất ngờ không giống của một ngốc nữ, hành động của phụ tử Ly gia bên cạnh nàng cũng rất lạ.  

Điều đó khiến cho Trịnh Lương khó chịu. Sự việc phát sinh này nằm ngoài dự định của hắn, bước chân bấc giác trở lại nơi kia và Liêu Tĩnh thật sự đã ở đó, cũng không cười nhạo hay xu nịnh, vẫn thanh nhã, đạm mạc hành lễ khiến hắn cúi chào. 

Việc phục kích kia, ngoài việc theo như phân phó của của Liêu Tĩnh đợi ở nơi kia, Trịnh Lương đã sai phái nhóm khác ở Ly gia chờ người ra mà giám sát. Vậy nhưng, người ra thì không thấy, lại bất chợt nghe tin nhóm thuộc hạ phục kích theo chỉ dẫn của Liêu Tĩnh đã bắt được người. Chỉ là đến cùng, kết quả vẫn không được như hắn mong muốn 

~~~~ 

"Không việc gì, việc về sau, ta tự có chủ kiến"_hiếm khi hắn thở dài, nhưng cũng không hẳn là vì mệt mỏi, phất tay, mở ra quyền sách gần nhất hắn lấy được 

"Học trò lại sợ, người trói nữ nhân kia bên người, chưa chắc đã kiềm hãm được ai kia"_Liêu Tĩnh vẫn bộ dạng cung kính giọng nói lại rất bình thản, nhẹ nhàng, không hề mang theo tia sợ hãi khi làm phật ý của Trịnh Lương 

"Ý của ngươi?" 

"Ly Bách, con bài của hắn đã trở lại, hắn đã không còn gì có thể kiềm hãm được nữa, mạng của nàng, về sau cũng khó chạm đến. Lần này, là lỗi của học trò" 

"Ngươi nói, hiện tại Ly Bách có thể sẽ có đủ thực lực" 

"Hắn vẫn cần thời gian" 

Trịnh Lương nhướn mày, nhếch môi cười_"Ngươi thử nghĩ xem, cho hắn thời gian hay là không cần thời gian?" 

Liêu Tĩnh nhìn hắn, chỉ cuối đầu, chắp tay hành lễ_"E là người cũng đã có ý tứ bên trong. Học trò chỉ dám nói điều bản thân nghĩ" 

"Cứ nói" 

"Giết hắn" 

"…."_Trịnh Lương mặt dưới nhẹ giật, hắn để ý đến điều đó, lại nhìn qua Liêu Tĩnh, thâm trầm nở nụ cười 

"Tất nhiên đó chỉ là ý kiến của học trò, quan trọng vẫn là ván cờ của Vân vương người mà thôi" 

"Vậy ngươi đoán, tiếp theo việc gì sẽ xảy ra?" 

"Vương vị không xa" 

Hắn nghe qua, thoáng nhẹ tia bất ngờ rồi biến mất_"Ta sẽ xem xét. Nói mới nhớ, ngươi từng nói đến đệ nhất thần toán" 

"Vâng" 

"…."_Trịnh Lương yên lặng chờ đợi dù hắn hiện tại vẫn chăm chú đọc quyển sách trên tay 

"Sư phụ vốn có bốn người. Trên học trò có đại sư huynh, dưới có thêm một sư đề cùng một sư muội" 

"Người ngươi nhắm đến, không phải là sư muội ngươi đi" 

"Học trò điểm này không rõ" 

Trịnh Lương nhướn mày. Người trước mắt này không thể nào không rõ ràng thứ hắn chuẩn bị thực hiện. Có chăng là hắn không muốn nói đến vấn đề của riêng mình_[Ngươi không cho ta biết, lại muốn dựa vào ván cờ của ta mà tìm kiếm lợi ích? ] 

"Viết thư gởi đến nơi kia, ta cần có vài thứ cần phải kiểm chứng" 

"Vâng"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui