Phó Chỉ Lan ôm Băng Diễm sóng vai ngồi trên ghế sa lon trong nhà mình, nhìn bóng người đung đưa trên TV, suy nghĩ lại bay đến chỗ khác.
“Băng Diễm, anh có tin em không có hại bọn họ không?” Cô sâu kín hỏi, càng giống như là lầm bầm lầu bầu.
“Lan, em biết rõ em vô tội.” Băng Diễm ôm chặt hông của cô, dịu dàng an ủi. Những ngày này, cô cơ hồ mỗi đêm cũng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng hoặc là căn bản mất ngủ không thể ngủ được, chỉ có anh cùng với cô, canh giữ ở bên người cô, cô mới có thể thoáng cảm thấy buông lỏng.
“Vì sao Miêu Linh Linh mất tích? Em thật sự không có uy hiếp cô ta. Vì sao Đỗ Thuần lại không tin, anh ta nổi điên. Người khác cũng cảm thấy là em trả thù, em giải thích thế nào cũng vô dụng. Đỗ thị giận em mà không dám nói gì, ngoài mặt khách khí, đưa Đỗ Thuần đi liệu dưỡng, nhưng thật ra là hận em đấy. Tại sao? Rõ rang em làm chuyện tốt, nhưng bọn họ đều không tin.” Phó Chỉ Lan ở trước mặt người khác có thể giả bộ dáng vẻ kiên cường lạnh nhạt không bị ảnh hưởng, nhưng ở trong nhà cô không kiên trì nổi nữa, áp lực trong nội tâm cần thổ lộ.
Băng Diễm không hiểu nên khuyên lơn cô thế nào, mặc dù anh đã học rất nhiều kiến thức về tình huống khó hiểu của thế giới này, nhưng là năng lực của anh vẫn có hạn. Lời đồn đại không ngăn được, so với những con tin lúc trước nghi anh là tình nhân bí mật của Phó Chỉ Lan còn tổn thương người hơn. Anh trơ mắt nhìn cô ngày càng tiều tụy, anh nên làm cái gì mới đúng?
“Băng Diễm, Vương Vân Vân giống như đã xa lánh em, hơn nữa nghe nói cô ấy còn chủ động khéo léo từ chối Mạc Uyên hẹn ước. Có phải bởi vì chuyện Đỗ Thuần, cô ấy cũng hoài nghi là em trăm phương ngàn kế trả thù, cô ấy sợ em, sợ tương lai em cũng sẽ tùy tiện tìm lý do đi hại cô ấy không? Còn có Thu Tố, thật lâu rồi cô ấy không liên lạc với em. Nữ đồng nghiệp quan hệ tốt trong công ty trước kia giờ cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn em trốn em, đàn ông càng xa cách hơn. Em thật sự đáng sợ như vậy sao?”
“Lan, anh hiểu rõ em rất khổ sở, anh lại không giúp được em. Có phải anh.. . . . . . rất vô dụng không?” Băng Diễm tự ti nói: “Lan, trước kia ở Đại Chu, người khác cũng sẽ không lý do hoài nghi anh, họ căn bản không nghe đàn ông giải thích, khi đó anh cũng rất khổ sở rất uất ức. Nhưng chị sẽ tận lực cùng anh, giúp anh, anh cảm thấy ấm áp của chị ấy thì sẽ an tâm, có thể dần dần buông lỏng. Anh giúp em, liệu em có thể thoải mái một chút không?”
Đầu Phó Chỉ Lan tựa vào trong lồng ngực Băng Diễm, không để cho nước mắt của mình bị anh nhìn thấy. Cô ôm anh thật chặt, nức nở nói: “Băng Diễm, vậy thì anh tốt nhất. Họ đều không để ý em cũng không sao cả, chỉ cần anh cùng với em là được.”
Cảm giác dược thê chủ ôm bị lệ thuộc vào, khiến Băng Diễm sinh ra an tâm và hạnh phúc chưa bao giờ có. Cô cần anh chăm sóc, không chỉ trên sinh hoạt, lòng của cô cũng cần anh che chở an ủi. Anh hữu dụng, anh có thể giúp cô nhiều hơn.
“Lan, anh nói điện thoại với anh hai, anh ấy đề nghị em đi tìm bác sĩ tâm lý, hoặc là đi du lịch hóa giải áp lực.” Băng Diễm theo ý nghĩ của mình thử khuyên nhủ, “Anh thấy trên web cũng nói, áp lực phiền não buồn bực ở trong lòng không tốt, bác sĩ tâm lý sẽ dùng phương pháp khoa học giúp khai thông áp lực. Đúng rồi, Dương quán trưởng nói Mạc Uyên học tâm lý ở nước ngoài, lúc anh đi Câu Lạc Bộ huấn luyện, anh ta cũng giống như rất quan tâm tình trạng của em. Không thì hẹn anh ta đi ăn cơm, nhờ một chút, có lẽ anh ta sẽ giúp được em.”
Phó Chỉ Lan cười khổ nói: “Băng Diễm, lúc anh ta công khai theo đuổi em, mặc dù sau khi bị cự tuyệt không tiếp tục tặng hoa, hình như cũng rất ít liên lạc, chẳng qua em luôn là không yên lòng, không muốn liên lạc quá nhiều với anh ta. Anh hẹn anh ta ăn cơm không sợ dẫn sói vào nhà, không sợ em bị anh ta câu chạy sao?”
Băng Diễm nghiêm mặt nói: “Lan, anh không sợ. Em đã nói trong lòng của em có anh, em nói không muốn sinh ra rối rắm tình cảm với Mạc Uyên, anh tin tưởng em. Anh hi vọng anh ta có thể giúp em, anh không thể nhìn em tiếp tục uất ức khó chịu.”
“Băng Diễm, anh biết vì sao ta muốn trốn Mạc Uyên không?” Phó Chỉ Lan sâu xa nói, “Là bởi vì em cảm thấy anh ta rất ưu tú, em sợ mình không quản được tim của mình, em sợ em sẽ bị anh ta hấp dẫn. Băng Diễm, em không như trong tưởng tượng của anh yêu anh như vậy, rất có thể em sẽ thay lòng sẽ dao động. Như vậy anh cũng yên tâm để cho em đi gặp Mạc Uyên sao? Bác sĩ tâm lý có rất nhiều, em không nhất định phải đi tìm anh ta xem bệnh. Nếu anh hai để cho anh khuyên em đi gặp bác sĩ, vậy ngày khác em hẹn danh y là được.”
Trong con ngươi Băng Diễm lưu chuyển cảm xúc phức tạp, nhẹ giọng nói ra: “Lan, thật ra là anh hai ám hiệu với anh, anh ấy cảm thấy Mạc Uyên thích hợp kết hôn với em hơn. Anh ấy hi vọng anh có thể chủ động thối lui, khuyên em đi tiếp xúc với Mạc Uyên. Anh. . . . . . Anh thấy em khổ sở như vậy, anh cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp em. Anh ở bên cạnh em, lại không thể cho em cảm giác hạnh phúc, anh rất tự trách. Nếu như Mạc Uyên có thể mang vui vẻ đến cho em, có thể giúp em thoát khỏi phiền toái, thật sự anh nên thử. . . . . .”
“Băng Diễm, đừng xa cách em.” Phó Chỉ Lan khẩn trương mà tự do phóng khoáng nói, “Đừng bị anh hai ta lừa. Anh ấy một lòng muốn chia rẽ chúng ta, anh ấy hi vọng em đi theo cái gọi là cuộc sống bình thường, tìm đàn ông thích hợp phát triển sự nghiệp mà kết hôn. Nhưng kinh doanh xí nghiệp to như vậy xác thực cần dũng khí, trước kia em ngu ngốc không sợ, nhưng bây giờ hơi chán ghét. Những kẻ không rõ chân tướng kia, miệng người gièm pha, rõ rang em làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa với tất cả mọi người, nhưng là bọn họ không hiểu, bọn họ hoài nghi em lòng dạ độc ác cố ý trả thù. Em vừa nghĩ tới tương lai thừa kế gia tộc công ty, sẽ vĩnh viễn lâm vào cuộc sống như thế, muốn ngày ngày nghĩ một đằng nói một nẻo, đối mặt xã hội hiểm ác, sống trong các loại âm mưu, em cảm thấy rất sợ. Cuối cùng em cũng hiểu rõ áp lực của anh hai. Băng Diễm, anh nói nếu như em ích kỷ một chút, năn nỉ người trong nhà, tỏ rõ chuyện em không muốn thừa kế gia nghiệp với họ, tìm một chỗ ẩn cư, như vậy thì có thể kết hôn với anh, có được không?”
Suy nghĩ Băng Diễm vừa động, nhân cơ hội hỏi “Lan, nếu như nói như vậy, có thể theo anh đi Đại Chu không? Rời khỏi thế giới này, rời khỏi những phiền não này.”
Rời khỏi thế giới này, đi Đại Chu? Lời nói Băng Diễm giống như ánh sáng, cắm vào tâm thần hỗn độn của Phó Chỉ Lan. Cô cơ hồ đã quên Băng Diễm đến là từ thế giới nữ tôn, quên mất trên người anh gánh vác trách nhiệm nặng nề. Cô quen với việc có anh làm bạn ở người, cô ích kỷ hưởng thụ sự hầu hạ của anh, cô một bên yêu cầu đòi lấy, cô chưa bao giờ hỏi anh muốn gì.
Băng Diễm đi tới thế giới này đã sắp ba tháng, anh hấp thu kiến thức thế giới này rất nhanh, anh rất thông minh tinh lực dồi dào, anh có rất nhiều ý nghĩ. Thế nhưng anh vẫn bị cô trói buộc bên người.
“Băng Diễm, em buộc anh bên cạnh, lấy tiếng yêu mà trói buộc anh, lại không thể quang minh chính đại công khai quan hệ với anh, có phải thật xin lỗi anh không?” Phó Chỉ Lan lo lắng hỏi, “Trong khoảng thời gian này em bị chuyện của Đỗ Thuần làm phiền não, tự lo không xong, ít quan tâm anh hơn, anh có đã tìm được người thích hợp chưa? Đừng nên vì em làm trễ nãi chuyện lớn của anh.”
Mắt Băng Diễm buồn bã: “Lan, em chính là không chịu đồng ý cùng anh về Đại Chu sao? Em cũng biết, trong lòng của anh cũng chỉ có một mình em, anh không muốn sinh ra quan hệ với ai khác. Nếu ở thế giới này em không vui vẻ, tại sao không đi?”
Phó Chỉ Lan không có lý do gì giải thích, không thể nói ra miệng lòng quyến luyến với thế giới này. Thật ra thì cô không có nản lòng thoái chí không muốn đối mặt thực tế, cô cảm thấy chỉ cần mình khắc phục cửa ải trước mắt, tương lai nhất định có thể sống đặc sắc. Cha mẹ anh trai ký thác kỳ vọng cho cô, cô không thể làm bọn họ thất vọng.
Trên thế giới cũng không phải là chỉ có cô là phụ nữ, nguyện vọng của Băng Diễm có thật nhiều người có thể giúp anh thực hiện, anh nên hiểu đạo lý này. Nếu như tình yêu trói chặc những điều kiện khác, thì sẽ thay đổi mùi vị.
“Băng Diễm, yêu anh nhất định phải rời khỏi với anh sao? Anh yêu em, sẽ vì em mà ở lại chứ?” Phó Chỉ Lan mờ mịt đặt câu hỏi, “Huống chi ở Đại Chu, theo lời anh nói là không xem đàn ông là con người, tại sao anh phải đi về tự tìm khổ ăn? Ở lại, hưởng thụ hạnh phúc của thế giới này được không?”
Lần này Băng Diễm cũng không do dự kiên định hồi đáp: “Lan, thật xin lỗi. Lúc mới tới anh đã từng dao động, muốn vĩnh viễn ở lại không quay về, dù sao thế giới này tốt đẹp cỡ nào, rộng lượng với đàn ông như thế. Không người ghét bỏ dung mạo của anh, en lại thương yêu anh. Nhưng anh là mệnh vận chi tử, anh không quên được dạy bảo của quốc sư đại nhân, không quên được thất hoàng nữ Điện hạ mong đợi anh. Tánh mạng của anh không phải là của mình, anh muốn quay về, cứu càng nhiều người. Thậm chí anh hi vọng bằng vào kiến thức kỹ năng anh học được tại nơi này, thay đổi Đại Chu. Khiến dân chúng Đại Chu không nghèo khổ nữa, để cho bọn họ áo cơm đầy đủ, cho đàn ông Đại Chu có cuộc sống thoải mái. Có phải anh rất ngu rất không biết tự lượng sức không?”
Thì ra là Băng Diễm ôm lý tưởng cao quý như vậy sao. Phó Chỉ Lan ngẩng đầu, chống lại con ngươi kiên định của Băng Diễm, đường nét khuôn mặt anh sắc sảo càng làm cô động lòng say đắm. Vẻ đẹp của anh không chỉ ở bề ngoài, càng thêm từ trong lòng tản mát ra thánh khiết và thương xót, cô không tự chủ được sùng kính mê muội yêu anh.
Anh đã từng hèn mọn như vậy, đã từng không tự tin như vậy. Nhưng anh chăm chỉ nỗ lực học tập, anh từ từ thích ứng hoàn cảnh mới, hơn nữa anh chưa bao giờ buông tha cho lý tưởng, anh tình nguyện bỏ ra vì càng nhiều người.
Anh có chủ kiến, anh có trách nhiệm, anh dịu dàng săn sóc, anh yêu chấp nhất, anh dụng tâm lương khổ với cô. Anh không kém người đàn ông nào của thế giới này, hơn nữa còn có khiêm tốn và tha thứ mà đàn ông của thế giới này không có.
Người đàn ông tốt như vậy, đời này chỉ sợ cô sẽ không gặp lại lần thứ hai.
Vậy mà ba năm sau, cuối cùng anh sẽ rời khỏi, cô phải buông tay anh sao?
Chuông điện thoại vang lên.
Phó Chỉ Lan thấy là số anh hai, tạm thời bị đè nén suy nghĩ lung tung lại, nghe.
Không ngoài dự đoán, anh hai là trước sau như một hỏi han ân cần rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Em gái, em đừng tùy hứng, đi gặp bác sĩ tâm lý thôi.”
“Anh hai, Băng Diễm đã nói rồi, anh hi vọng em gặp mặt Mạc Uyên nhiều hơn, anh thật tính toán đẩy em cho anh ta sao? Anh t một thân bí mật tâm cơ thâm trầm, hơn nữa đã bị em uyển ngôn cự tuyệt một lần, em nào có thể diện quấy rầy anh ya nữa?” Phó Chỉ Lan nói ý nghĩ của mình.
Phó Chỉ Đình khuyên nhủ: “Em gái, cha mẹ đều rất lo lắng cho em, bọn họ còn nói muốn ở với em một thời gian ngắn. Anh biết rõ Băng Diễm ở chỗ của em, cho nên một mực từ chối giúp em. Em làm dáng một chút. Nếu Mạc Uyên người ta không để ý tới em... không phải em cũng an lòng sao? Em trốn tránh có ích lợi gì?”
Đúng vậy, thật sự cô đang trốn tránh, Mạc Uyên thật có sức quyến rũ như vậy sao? Không bằng cô mang Băng Diễm ngả bài với Mạc Uyên, thuận tiện xem Mạc Uyên có thể thân sĩ chúc phúc bọn họ, tình nguyện giúp cô vượt qua cửa ải khó trong lòng không. Nhưng nếu Mạc Uyên nhỏ mọn, sau khi biết chân tướng tức giận ghen tỵ, vậy thì đương nhiên cắt đứt liên lạc, mọi người nước giếng không phạm nước sông.
Cửa sổ không có xuyên phá mông lung mập mờ như trước, tràn đầy các loại ảo tưởng. Nếu như lấy dũng khí đâm xuyên, tất cả mọi người ở ngoài sáng, không cần lừa không cần suy đoán, có thể thoải mái hơn một chút không?
“Em gái, có chuyện không biết nên nói cho em biết không, thật ra thì anh hoài nghi những nguy cơ của công ty Đỗ Thuần jua trước kia có liên quan Mạc Uyên.” Phó Chỉ Đình ý vị sâu xa nói, “Gia tộc Rogers có thể thao túng lực lượng tương đương mạnh mẽ, nếu Mạc Uyên quả thật để ý em, muốn lấy lòng em, có lẽ sẽ cho Đỗ Thuần một bài học cũng không chừng.”
Phó Chỉ Lan tim đập rộn lên, đầu mối và suy đoán trước kia bị lơ là rối rít xông lên đầu. Miêu Linh Linh nhắc tới người thần bí, đủ loại khác thường và nghi kỵ của Đỗ Thuần, hình như là kế sách cố ý nhằm vào cô, chỉ là tác dụng không đơn giản như anh hai nghĩ. Cô trầm giọng nói: “Anh hai, nếu quả thật là Mạc Uyên, cho Đỗ Thuần dạy dỗ cũng không thể làm Miêu Linh Linh mất tích chứ? Huống chi sau đó, em bị các loại lời đồn đãi khốn nhiễu, cũng không thấy Mạc Uyên Chủ động tiến lên. Anh ta bị em cự tuyệt xong, cũng không có liên lạc gì.”
Phó Chỉ Đình cũng là nghiêm túc trả lời: “ Em gái, có lúc đàn ông vì người mình yêu mến mà yên lặng làm rất nhiều chuyện, cũng sẽ không cho người kia biết được, thậm chí cố chấp không nghĩ xem người kia có tiếp nhận không. Nếu quả thật là Mạc Uyên, lần này anh ta không thể đánh động em, lần sau có lẽ đổi thành phương thức cực đoan hơn. Anh đề nghị em nên tìm cơ hội biết rõ chân tướng, em không thích anh ta, anh cũng vậy không ép em, nhưng anh đề nghị em nên nói rõ ràng với anh ta. Tin tưởng mọi người đều là người trưởng thành lý trí, nói ra chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề.”
“Được rồi, anh hai em nghe ngươi. Anh nói em nên làm gì?”
“Chủ nhật anh và chị dâu em kết hôn chúc mừng tròn năm, muốn mời khách và bạn đi khách sạn liên hoan. Mạc Uyên coi như là bạn học của anh, trước kia anh ta lại mời Băng Diễm gia nhập Câu Lạc Bộ võ thuật, coi như là bạn bè có duyên. Em phát thiệp mời cho anh ta, đến lúc đó tìm một cơ hội hai người lén lút nhờ một chút thì thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...