"Tôi không muốn. . . . . . Ngài kết hôn với người đàn ông khác." Băng Diễm đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, không nén được tình cảm trong nội tâm, không muốn đi thừa nhận chỉ là lệ thuộc vào cô, anh đang hoảng hốt giữa dùng giọng nói cả mình cũng không cách nào nghe thấy, nói ra một câu "Đại nghịch bất đạo" như vậy.
Theo thủ tục đàn ông Đại Chu, đàn ông là vật phẩm của phụ nữ, phụ nữ cưới người đàn ông nào vứt bỏ ai, dù là người trong cuộc hay là những người đứng xem cũng không có quyền hỏi tới. Huống chi anh không danh không phận, anh chỉ là người làm của cô. Tại sao anh can thiệp cô? Cô ấy tốt như vậy, có người đàn ông khác thích cô, đây là lẽ thường ở đời, tại sao anh không muốn để cho cô kết hôn với người đàn ông khác cơ chứ?
Coi như xem theo nguyên tắc của Thần Tiên Thánh Thổ, nam cưới nữ gả, đàn ông địa vị cao một chút, nhưng yêu tự do, cô lựa chọn kết hôn với người đàn ông xứng đôi hơn thì có cái gì không thể chứ?
Nhưng anh không muốn, rất không muốn, trong lòng có một loại uất ức không rõ tản ra đau đớn không thể chịu nổi tràn ngập trong người, máu mủ đều tựa như muốn vỡ vụn. Anh mới hiểu rõ mình không cao thượng như trong tưởng tượng vậy, anh có lòng riêng, anh cần cô yêu. Anh không cách nào im lặng đảm đương đồ vật bên cạnh cô, anh muốn được cô độc sủng.
Không phải là bởi vì anh hiến thân xử nữ cho cô, không phải vì lệ thuộc, cảm giác đó không nói ra miệng được, như là muốn đoạt lấy, hơn nữa còn mưu toan độc chiếm, độc chiếm tốt đẹp của cô.
"Anh không muốn. . . . . ." Khóe môi Phó Chỉ Lan hơi nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo vui sướng phát ra từ nội tâm. Cô đúng là có sức hấp dẫn, dù ban đầu là vì sao, ít nhất anh có độc chiếm ** với cô, mặc dù anh không hiểu, cô lại có thể nhìn ra cảm thấy. Anh yêu cô, mặc dù anh vẫn không rõ.
Cô nghĩ: cho anh một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội thôi.
Đối mặt Mạc Uyên thần bí khó lường lại như có mưu đồ khác, cô tình nguyện lựa chọn Băng Diễm u mê mà chân thành. Cô không có nhiều tinh lực như vậy đã ăn trong bát còn phải ngó trong nồi, lòng của cô đã chủ động để cho Băng Diễm bắt sống, cô trốn không thoát cũng không muốn trốn.
Cô và Băng Diễm thật sự là không thể nào sao?
Yêu, không phải là chuyện con người có thể khống chế.
Băng Diễm đã không tự chủ được đột phá tư tưởng trói buộc cố hữu, lấy dũng khí diễn tả tiếng lòng với cô, cô cần gì phải che che giấu giấu từng bước lui về phía sau buông tha cho cơ hội tốt này đây?
Cô đã sớm quyết định ở chung với anh ba năm, không bằng cô cứ thử buông thả tình cảm của mình, yêu một cuộc oanh oanh liệt liệt với anh.
"Băng Diễm, em thích anh. Em cũng không muốn kết hôn với người đàn ông khác." Phó Chỉ Lan dịu dàng thắm thiết mà nhìn anh, dịu dàng nói, "Em sẽ uyển cự sự theo đuổi của Mạc Uyên. Cho dù chịu áp lực trong nhà, em không thể quang minh chính đại lui tới với anh, nhưng mà chúng ta ở chung một chỗ, chúng ta có thể len lén tiếp tục làm bạn bè trai gái có được không?"
"Thật sao?" Băng Diễm mừng rỡ, anh dùng tay hung hăng bấm vào bắp đùi, đau lòng, trong lòng lại vui mừng được không cách nào nói nên lời.
Nhưng cô có tình nguyện vì anh cự tuyệt người đàn ông khác?
Cô thích anh, so với anh tưởng tượng còn thích hơn một chút.
Như vậy, thứ chân chính ngăn trở cô, có lẽ chỉ là những người khác.
Thật ra thì có thể cô muốn làm thê chủ của anh.
"Băng Diễm, chuyện tình cảm, tự em cũng không cách nào khống chế. Bây giờ em thích anh, nhưng, thật không muốn bỏ xuống tất cả nơi này về Đại Chu với anh. Em rất ích kỷ, em sợ phụ anh, cho nên mới không dám nhận anh. Hi vọng anh hãy thận trọng suy tính." Phó Chi Lan nói hết buồn bực phiền não trong lòng ra, cô không muốn để anh hiểu lầm, cô cho anh cơ hội lựa chọn công bằng.
Băng Diễm cố gắng hiểu ý của cô, do dự hỏi: "Ngài nói là coi như ngài yêu thích tôi, có thể cho tôi danh phận, cũng sẽ không về Đại Chu sao? Tại sao vậy chứ?"
Phó Chỉ Lan sâu xa nói: "Em cũng khó mà nói cho anh hiểu, em chỉ là không muốn rời khỏi cuộc sống bây giờ, không muốn khiêu chiến thế giới không biết. Xin tha thứ cho em. Nếu như trong lúc lui tới, anh biết người thích hợp hơn em, em tình nguyện buông tay."
Từ trên lý trí Băng Diễm là hiểu ý của cô, dùng Logic của cô mà nói, cô không có sai. Cô không cần bởi vì từng đoạt lấy anh thì phải gánh vác trách nhiệm gì, ở Thần Tiên Thánh Thổ, chuyện anh làm với cô ngược lại là có tội.
Nhưng tình cảm và nhận thức của anh không phải lập tức có thể bị lật nghiêng. Giống như anh vẫn cho rằng bầu trời chỉ có một mặt trời, chợt đến một chỗ mà ở trên trời có hai hoặc là nhiều mặt trời hơn, anh phải thích ứng, nhưng chưa hẳn có thể tiếp nhận. Anh khó chịu, anh mờ mịt. Thế nhưng anh lại không thể không đối mặt, không ngừng đi điều chỉnh tâm trạng của mình.
Anh ** cho cô, người sai là anh, cô không cần phụ trách, ngược lại anh nên vì chuyện này gánh chịu sự chỉ trích của người khác. Anh không hiểu.
"Tôi không hiểu, tôi không muốn lại đi biết phụ nữ khác." Anh mê mang trả lời.
"Anh thật không hiểu mà." Phó Chỉ Lan cười khổ giảng giải: "Anh mới đến mấy ngày, không thể lập tức tiếp thụ quan niệm của chúng em, cũng không thể chân chính thích ứng xã hội này, em không buộc anh. Từ từ đi, có lẽ sau khi anh mở rộng tầm mắt, sẽ chủ động tìm kiếm người thích hợp với anh."
Anh gật đầu một cái, không tiếp tục tranh luận đề tài này. Anh thật sự cần hiểu thế giới này, hiểu cô. Sau đó anh có thể hiểu lòng của cô, mới có thể ủng hộ anh yêu cô. Những việc này đều cần thời gian và hành động để chứng minh, chỉ cam kết bằng miệng hoặc là tùy tiện nói một chút là vô dụng.
Anh tin tưởng, đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người, trong tương lai cô sẽ tình nguyện cùng anh về Đại Chu.
Phó Chỉ Lan thấy cảm xúc Băng Diễm ổn định lại, cô lập tức bấm số điện thoại của Vương Vân Vân. Nên cự tuyệt sự theo đuổi không giải thích được của Mạc Uyên thế nào, thỉnh giáo cao thủ Vương Vân Vân là mau lẹ gọn gàng nhất.
"Vân Vân, Mạc Uyên sáng sớm tặng hoa hồng cho mình, bạn biết không?"
Một chỗ khác của điện thoại, giọng nói của Vương Vân Vân nhiệt tình như cũ: "Đúng vậy mà, anh ta hỏi mình xin địa chỉ của bạn, nên mình nói cho anh biết. Đó là Thiếu Đông Gia của mình đó, áo cơm cha mẹ Quý công tử, sao mình dám không ngoan ngoãn nghe lệnh."
"Không phải bạn nói xem trọng anh ta sao? Anh ta tặng hoa cho mình, không phải là bạn chỉ chứ ? Nếu sự thật là như vậy, mình kích động vô ích rồi, bạn phải bồi thường cảm tình tổn thất của mình." Phó Chỉ Lan theo lẽ thường phỏng đoán nhạo báng, không thể xếp trừ khả năng này. Đàn ông bị Vương Vân Vân mê hoặc thường thường có người tình nguyện vì lấy lòng cô, chuyện gì cũng làm ra .
Trong giọng nói của Vương Vân Vân toát ra mấy phần bất đắc dĩ và mênh mông: "Tiểu Lan à, mình duyệt vô số người, nói thật người đàn ông Mạc Uyên kia đạo hạnh rất sâu, không phải là mình có thể chơi nổi. Ngày hôm qua ăn cơm xong, mình vốn muốn ước hẹn với anh ta, thế nhưng anh ta lại trước một bước nói là vừa thấy đã yêu bạn. Bạn biết mình có phản ứng gì sao? Còn chấn động hơn chuyện xảy ra ở bãi đậu xe đấy. Có lẽ là thẩm mỹ Đông Tây khác biệt, tóm lại, anh ta nói vô cùng thành khẩn, nhờ mình giúp anh ta theo đuổi bạn."
Cái trán Phó Chỉ Lan toát ra vạch đen, loại chuyện vừa thấy đã yêu như vậy đặt ở mười năm trước cô còn tin tưởng, nhưng bây giờ, nhất là một khi nghe nói trên người đàn ông vô cùng thông minh, cô theo bản năng cảm thấy khả nghi.
Đỗ Thuần nói cho cô biết, đàn ông vừa thấy đã yêu đa phần là Hormone tiết ra quá dư, nói cách khác là thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ động dục. Một khi đoạt được, sẽ thiếu hụt cảm giác mới mẽ rất nhanh, tính kích thích không đủ, có mới nới cũ mà dời mục tiêu. Mà đàn ông còn sống sót trong hệ thống giáo dục bình thường, thẩm mỹ sẽ không quá rời khỏi dòng chính.
Vì vậy Phó Chỉ Lan tràn đầy khó hiểu thỉnh giáo Vương Vân Vân: " Bạn xem có phải Mạc Uyên trêu chọc mình không? Trước kia anh ta chưa từng thấy đây chủng loại như mình, thấy đồ mới mẻ mới cảm thấy kích thích đúng không? Mình không muốn lại bị tổn thương một lần."
" Mình cũng cảm thấy có thể sẽ là như vậy. Nghe nói phụ nữ trước kia Mạc Uyên lui tới đều là loại hình xinh xắn lanh lợi." Vương Vân Vân khuyên nhủ, "Mạc Uyên tâm cơ sâu xa, rất khó khống chế. Mình đề nghị nếu như bạn đúng anh là không có cảm giác, thì hãy uyển chuyển cự tuyệt đi. Phụ tá riêng ngày hôm qua không tệ đâu, trung thành cảnh cảnh với bạn, có phải còn kiêm nhiệm hộ vệ không, bản lĩnh siêu cấp tốt dáng vẻ cũng tốt. Hơn nữa ánh mắt của anh ta thủy chung đắm đuối đưa tình ngưng tụ trên người bạn, bạn nên phát triển anh ta thành bạn trai nha."
"Con mắt nào của bạn kia nhìn ra được!" Phó Chỉ Lan giấu đầu lòi đuôi phủ nhận, vội vàng nói sang chuyện khác, "Nghiêm chỉnh nói chuyện đi, vậy bạn giúp mình từ chối lời mời tối nay thôi. Cứ nói ngày hôm qua bị hù dọa, thân thể khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi."
"Không thành vấn đề." Vương Vân Vân đồng ý sảng khoái, không nói thêm gì cúp điện thoại.
Sau đó cô để điện thoại di động xuống đi ra khỏi phòng ngủ sang trọng, chạm mặt lao vào Mạc Uyên lồng ngực.
Mạc Uyên ôm người phụ nữ nhỏ nhắn trong ngực, trong mắt chợt lóe chán ghét rồi biến mất trong nháy mắt, thay thế là nhẹ nhàng phong độ thân sĩ dịu dàng đưa mắt nhìn, hòa hòa khí khí hỏi: "Là Phó tiểu thư gọi điện thoại cho cô hả?"
"Đúng vậy, tất cả đều trong suy nghĩ và dự đoán của anh. Phản ứng của cô không khác anh nói lắm, dĩ nhiên em khuyên cô ấy đừng lui tới với anh." Vương Vân Vân khó hiểu nói, "Mạc Uyên, anh chơi trò quỷ gì? Cô ấy đã từng bị Đỗ Thuần làm tổn thương, nếu như anh chỉ muốn đồ mới mẻ, em giúp anh tìm người khác. Ở trung quốc này, không phải tất cả đàn bà đều mở ra giống như em, biết rõ trong lòng anh không ở đây mà chỉ là muốn dùng em **, còn đuổi theo anh như vậy."
Mạc Uyên hôn tóc dài Vương Vân Vân, ngón tay thông thạo thăm dò vào áo ngủ của cô, vuốt ve bộ vị nhạy cảm của cô. Trong một đêm kích tình, để cho anh đã hiểu đầy đủ bí mật thân thể người phụ nữ này. Anh thích nắm trong tay tuyệt đối, không chỉ là ** khống chế, còn phải điều khiển từ tinh thần. Tâm Lý Học rất huyền diệu, khám phá tâm ma đối phương nắm được nhược điểm thêm chút hướng dẫn, anh thậm chí là không cần dặn dò cụ thể cái gì, có thể làm cho đối phương không hề phát giác mà làm việc nói chuyện theo hy vọng của anh.
Vương Vân Vân là một báu vật hấp dẫn, bạn giường rất tốt, đồng thời cũng là công cụ tương đối dễ dàng vào tay.
"Vân Vân, tha thứ anh quá nóng lòng. Nhưng em nên biết, gia thế bối cảnh của anh, anh thích hợp hơn quang minh chính đại cưới Phó tiểu thư làm vợ. Điều em muốn, anh sẽ thỏa mãn em, trừ vị trí kia thê tử."
Vương Vân Vân cũng không kháng cự trêu đùa của Mạc Uyên, cô nghiêm nghị nhắc nhở: "Tự nhiên em biết cân lượng của mình, cũng không hy vọng xa vời gả cho người như anh. Em chỉ không muốn thấy anh tổn thương bạn tốt nhất của em. Tiểu Lan không thích hợp làm vật tiêu khiển của anh, cầu xin anh thay người khác đi. Cô ấy bị làm phát bực sẽ rất bạo lực."
"Anh không sợ bạo lực, anh cũng vậy không phải đùa bỡn tình cảm. Anh muốn lấy cô ấy làm vợ, là nghiêm túc." Lúc Mạc Uyên nói câu nói này vẻ mặt trở nên rất nghiêm trang, trang nghiêm giống như là mục sư trong giáo đường, ánh sáng sau lưng rực rỡ thánh khiết cảm động.
Vương Vân Vân sâu kín thở dài: "Anh đã nghiêm túc với cô ấy như vậy, vì sao không cự tuyệt dẫn dụ của em? Tiểu Lan ghét nhất đàn ông của cô ấy và phụ nữ khác làm một chỗ."
"Thật xin lỗi, anh không thể lý giải Logic của em. Ở trong giáo dục anh tiếp nhận, trước khi xác lập hôn nhân quan hệ, nam nữ đều có tự do tầm hoan tác nhạc. Chỉ có sau khi kết hôn, anh mới có thể trung thành với vợ của anh. Dĩ nhiên nếu như cô ấy không ngại, anh cũng sẽ vì yêu thích khỏe mạnh của mình mà giải trí." Mạc Uyên dừng lại một chút, tiếp tục như không có việc gì nói, "Huống chi tối ngày hôm qua, ước hẹn thịnh tình mê người của phái nữ như em,uảnh không phải Thánh Nhân cấm dục vì sao phải cự tuyệt? Anh rất có lòng tin với kỹ thuật của mình, anh cũng là người hiểu được hưởng thụ, em tình anh nguyện có cái gì không thể?"
"Nói như anh vậy, cũng không thể an ủi em." Trên mặt Vương Vân Vân hiện lên vẻ u buồn, "Em cũng là phụ nữ có cảm tình, em cũng muốn một lần yêu thật lòng."
Mạc Uyên vuốt ve chiếc cổ thanh thoát trắng noãn của cô, nhỏ nhẹ nói: "Vân Vân, anh cho là em đã siêu thoát thế tục, không nghĩ tới vẫn rối rắm với yêu hư vô mờ mịt. Thực tế một chút, nắm chắc thứ có thể có được, không nên đi hy vọng xa vời thứ nhất định không thuộc về em."
Con ngươi Vương Vân Vân đột nhiên căng thẳng, chỉ cảm thấy chỗ mềm mại trong nội tâm bị nghe một câu nói dịu dàng của anh ta đâm rách một cái hố, thẳng tắp đâm vào tầng dưới chót u ám nhất.
Cô mới ý thức tới Mạc Uyên đúng là một người đàn ông làm người ta sợ hãi, chỉ sợ anh ta đã khám phá ra ý đồ cô vẫn cố gắng che giấu trước mặt mọi người. Thân thể của cô không tự chủ được run rẩy không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...