Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Xác định kế hoạch đi cố cung, Phó Chỉ Lan và Băng Diễm mặc chỉnh tề ngồi thang máy trực tiếp vào ga ra tầng ngầm. 

Trong ga-ra phóng tầm mắt thì thấy đậu đều là trăm vạn thậm chí có cả ngàn vạn một chiếc xe hơi hạng sang, nếu thị dân bình thường tới đây liếc mắt nhìn nhất định sẽ kêu lên hâm mộ. So ra thì xe của Phó Chỉ Lan đã rất đại chúng khiêm tốn. Cũng may Băng Diễm chưa tạo thành quan niệm nhận thức chính xác với hiệu xe và giá tiền, anh bình tĩnh hơn Phó Chỉ Lan tưởng tượng.

Phó Chỉ Lan rất ưa thích Băng Diễm bình thản ung dung, cô rất có lòng tin với kế hoạch du lịch hôm nay, mở cửa xe theo thói quen ngồi ở chỗ tài xế, ấn phím mở bên cửa xe phía tay lái phụ, nói: "Băng Diễm, lên xe, chúng ta đi."

Băng Diễm vẫn đứng ở đuôi xe, vẻ mặt có do dự và lo lắng, thấy cô thúc giục, cuối cùng đánh bạo nói"Cửa phía sau mở không ra."

"Chúng ta không có hành lý nên không cần mở cóp sau xe." Phó Chỉ Lan không hiểu đáp một câu, lập tức ý thức được vấn đề ở chỗ nào, lúng túng nói, "Băng Diễm, anh sẽ không muốn núp ở trong cóp sau chứ?"

Trong ánh mắt của Băng Diễm cũng là tràn đầy khốn hoặc, cẩn thận hỏi "Lần trước đi theo ngài về thành phố, là nằm ở nơi đó, chẳng lẽ. . . . . ."

Phó Chỉ Lan xấu hổ nhảy xuống xe, kéo Băng Diễm đến cửa xe tay chỗ lái phụ, tay run run kéo cửa xe ra đẩy anh lên, liên tục giải thích: "Cái này, cái đó, lần trước, em không muốn để cho người khác biết em mang đàn ông xa lạ về nhà, mới lừa anh nằm phía sau. Thật ra thì nghiêm chỉnh ra cửa, mọi người ngồi trên chỗ ngồi trong xe. Về sau anh và em ra ngoài dưới tình huống không có người khác thì anh ngồi ở chỗ tay lái phụ, chờ anh học được lái xe còn có thể ngồi ở ghế lái. Tóm lại, lần trước thật xin lỗi."

A, thì ra là trong cóp sau xe hơi không thể nằm người, anh ngu ngốc có mang đến phiền não cho thê chủ đây không? Anh không có chút tự giác bị "Ngược đãi", so với cô càng thêm sợ hãi luôn miệng nói xin lỗi.

Sao Phó Chỉ Lan chịu được loại lương tâm khiển trách này, không dám tiếp tục dây dưa trên đề tài này, điều khiển xe nhanh chóng ra khỏi tầng hầm, lái lên đường lớn rộng rãi.

Xuyên qua cửa sổ xe thấy quanh mình các loại cảnh sắc mới lạ, phân tán lực chú ý của Băng Diễm rất nhanh. Trên lối đi bộ có kỵ binh tạo hình lớn nhỏ khác nhau, nhà lầu cao tầng, cây cối, dòng người như dệt, cảnh tượng phồn hoa tươi đẹp. Đèn tín hiệu chợt lóe chớp tắt, biến hóa đỏ vàng xanh lá, đa số xe tự giác theo đèn chỉ thị kia hoặc dừng hoặc đi.

Băng Diễm biết đó là quy tắc Phó thông, nếu như không có những quy tắc này gò bó, xe trên đường chiếc tùy ý chạy bậy, người đi đường rất có thể sẽ phải chịu tổn thương.


Ở Đại Chu, chưa từng có quy định như thế, con đường trong thành đều là triều đình tốn tiền sửa, xe ngựa dòng người hỗn tạp, nếu phóng ngựa torng phố xá sầm uất, người khác nhiều nhất là chỉ trích mấy câu, nhưng tuyệt đối sẽ không có người để ý tới. Vì vậy mỗi lần luôn có thể nghe thấy việc xe ngựa đụng bị thương đụng chết xảy ra án mạng. Có xe có ngựa tự nhiên là người nhà có tiền, bị đụng thường thường là dân chúng nghèo khổ, khổ chủ cũng không dám kiện lên trên, tố cáo còn dễ bị vu hãm trì hoãn việc lớn nghiêm chỉnh của người gây họa. Nếu như có thể mang về, tạo quy tắc khi ra đường, người nào phạm sai lầm vừa xem hiểu ngay, có phải là có thể tránh khỏi nhiều thương vong và tranh cãi không?

Kỹ thuật lái Phó Chỉ Lan tương đối tốt, thêm việc từ nhỏ lớn lên ở thủ đô, thành thạo đường nào ít xe, đường nào hay ùn tắc, không tới nửa giờ thì thuận lợi tới bãi đậu xe cố cung.

Phó Chỉ Lan xét thấy mình không quen thuộc cố cung, không dám nói trời nói đất lừa dối, bỏ tiền mời một nữ hướng dẫn mồm miệng lanh lợi diện mạo bình thường du lịch đơn độc giảng giải lịch sử truyền thuyết cố cung cho cô và Băng Diễm, cộng thêm xem cảnh trí mỗi một chỗ của nội cung.

Tâm thần của nữ hướng dẫn du lịch bị bề ngoài anh tuấn của Băng Diễm mê hoặc, tiền boa cũng không vần, dùng tất cả vốn liếng, không chỉ tham chiếu hướng dẫn du lịch từ đại tán gẫu, còn dâng tặng cả tin đồn thú vị trong công việc khi trao đổi với người khác, có thể nói chu đáo săn sóc cả hành trình "Bồi hộ" , ân cần đầy đủ.

Phó Chỉ Lan dính ánh sáng Băng Diễm, cũng đi theo bù lại bài học, thông hiểu một hai với chân tướng văn hóa Bác Đại Tinh Thâm của Trung Hoa và Tử Cấm thành.

Ra khỏi cửa sau cố cung, dùng tiền đuổi hướng dẫn du lịch trạng thái hoa si, nhìn lại đồng hồ đã là hơn bốn giờ chiều.

Vừa nói vừa cười cưỡi ngựa xem hoa, thời gian trồi nhanh, người cũng không cảm giác.

Nhìn trời chiều dưới gối, lòng của Phó Chỉ Lan không hiểu sao rối rắm.

Đoạn đường này Băng Diễm cực kỳ sùng kính hướng dẫn viên du lịch, khiêm tốn thỉnh giáo vấn đề phong phú, những vấn đề kia hướng dẫn viên du lịch nói chưa chắc đúng, nhưng đổi thành Phó Chỉ Lan chỉ sợ cả tin đồn thú vị hay truyền thuyết cũng không cách nào nói ra qua loa. Cô càng lo sợ lo lắng, nhất là khi tách ra khỏi hướng dẫn viên du lịch thì thấy cô ta không chút kiêng kỵ yêu cầu số điện thoại Băng Diễm, cô càng thêm không khống chế được ghen tức dâng trào.

Băng Diễm không có điện thoại di động, cũng không biết số điện thoại nhà trọ cô, đây là cô sơ sót, vào lúc này ngược lại trở thành cái cớ khéo léo cho Băng Diễm cự tuyệt người khác.


May mà hướng dẫn viên du lịch thức thời không tiếp tục dây dưa.

Băng Diễm chú ý tới nét mặt Phó Chỉ Lan mơ hồ toát ra không vui, anh thử dò xét nói: "Thật xin lỗi, tôi không nên nói chuyện với hướng dẫn viên du lịch đó? Cô còn hỏi hỏi thăm số điện thoại di động, tôi nói tôi vừa tới nơi này không có điện thoại di động, cô lại hỏi số QQ còn chủ động cho phương thức liên lạc của cô ta, nói nếu như tôi còn có vấn đề gì về cố cung tùy thời có thể liên lạc cô ta. Tôi thấy cô ta không quá giống muốn khi dễ tôi, tôi. . . . . . Đây là ‘danh thiếp’ cô ta cho tôi, tôi cảm thấy vẫn giao cho ngài bảo quản."

Phó Chỉ Lan nhận lấy tấm danh thiếp hướng dẫn viên du lịch để lại không cho ý kiến, suy nghĩ một chút để vào túi xách trước, bỏ qua tâm trạng kỳ cục của mình khẽ mỉm cười nói: " Đừng giải thích, anh đẹp trai như vậy, sau này người chủ động tìm anh đến gần làm quen sẽ rất nhiều. Em chỉ là hơi không quen, không phải là không vui. Là em sơ ý, nên mua điện thoại di động cho em, tạo QQ in danh thiếp. Anh tự nhiên nên có mấy người bạn. Nhiều bạn, so chỉ có một mình em sẽ hiểu thế giới này nhanh hơn."

Trên mặt Băng Diễm tràn đầy vẻ mừng rỡ: "Thật sự tôi rất muốn hiểu thế giới này nhanh hơn, kết bạn là một phương pháp tốt, chỉ là. . . . . . Tôi sợ năng lực phân biệt của mình chưa đủ, chọn lầm bạn sẽ tạo thêm phiền toái cho ngài."

Phó Chỉ Lan đè ép của ghen tức không hiểu của mình, cố ra vẻ rộng lượng tỏ thái độ: "Không quan trọng, nếu như anh muốn, em có thể giúp anh khảo sát bạn bè. Hơn nữa bạn cũng chia tầng lớp, giống như mới vị tiểu thư hướng dẫn du lịch vừa rồi, thật sự nhàm chán, anh lên mạng trò chuyện mấy câu với cô ta cũng không sao."

Không hiểu vì sao cô nghĩ không ra. Luôn miệng nói đạo lý lớn, trong lòng lại muốn giấu Băng Diễm làm của riêng, vừa thấy phụ nữ khác không có ý tốt dính sát vào, cô lập tức phiền não lo lắng.

Cô xem Băng Diễm thành tư sản của mình rồi hả? Có phải cô quá tự mình đa tình rồi không?

Giờ Băng Diễm vừa mới bắt đầu tiếp xúc xã hội này, kiến thức với đạo đức luật pháp chỉ là nửa vời, đợi đến tương lai anh thích ứng, sẽ phát hiện cô quá độ bảo vệ là có mục đích không tốt đi? Cô không muốn để lại loại ấn tượng xấu kia cho anh, cho nên cô nên thu liễm tình cảm của mình mới đúng.

Cô gái tốt trong xã hội này, không nên can thiệp hành động và yêu thích của đàn ông, lúc ấy Đỗ Thuần lặp đi lặp lại nhiều lần truyền thụ loại quan niệm này cho cô. Trước kia cô không hiểu đàn ông, khi hiểu rõ thì cô mới phát hiện, thì ra suy nghĩ của phụ nữ và của đàn ông có khác biệt lớn cỡ nào.


Dù điều kiện của cô đến đâu cô ưu tú cỡ nào, cô vẫn là phụ nữ, sinh tồn trong thế giới này thì phải làm theo thủ tục của phụ nữ mà đại chúng ngầm thừa nhận, nếu không thì vĩnh viễn không thể lấy được sự tán thành của người khác phái, sẽ không cách nào lấy lòng này những người được gọi là đàn ông thành công trong thế giới.

Vì sao phụ nữ phải sống mệt như vậy đây?

Vì sao đàn ông có thể chiếm hết ưu thế thiên chất bẩm sinh, dùng quy tắc trò chơi mà đàn ông thành lập vô tình cố ý gò bó tự do của phụ nữ?

Dĩ nhiên không có nhiều thời gian để Phó Chỉ Lan có thể yên tĩnh suy nghĩ, cô nhìn thấy người quen đâm đầu đi tới chỗ cô.

"Phó tổng! Thật sự là bạn?" mặt mày Vương Vân Vân hớn hở, thân thiết chào hỏi.

Phó Chỉ Lan chăm chú nhìn kỹ, Vương Vân Vân cực kỳ hiếm thấy từ bỏ áo đầm thục nữ, mặc một thân quần áo thoải mái, bên cạnh còn đi theo một anh chàng đẹp trai mặc kiểu quần áo thoải mái giống vậy. Nhưng mặt mũi anh đẹp trai này rất xa lạ, Phó Chỉ Lan có thể xác định anh ta không phải một người bạn trai nào mà Vương Vân Vân Chi quen trước đây. Tốc độ Vương Vân Vân đổi bạn trai tương đối nhanh, chỉ nhìn một cách đơn thuần hai người mặc đồ này, nói không chừng vừa phát triển quan hệ gần đây.

Phó Chỉ Lan không dám tùy tiện gọi loạn, sau khi nhiệt tình ôm Vương Vân Vân, lại tao nhã lễ độ dò hỏi: "Vân Vân, anh đẹp trai này là. . . . ."

Vương Vân Vân hung phấn bừng bừng giới thiệu: " Đây là thần long thấy đầu không thấy đuôi Thiếu Đông Gia của tập đoàn chúng ta, Mạc Uyên Mạc tiên sinh."

Phó Chỉ Lan cười nói: "Nào có ai hình dung như vậy? Nếu là Thiếu Đông Gia, giới thiệu nên chính thức một chút."

Không ngờ Vương Vân Vân kề sát tai Phó Chỉ Lan nói: "Thế nào? Thiếu Đông Gia vừa đến Quốc Nội thì điểm danh để cho mình cùng du lịch tiếp đãi, mặc quần áo này vẫn là anh ấy tặng cho mình, nói không ở công ty thì không cần mặc chính thức. Bạn xem có phải anh ấy có ý với mình không?"

Phó Chỉ Lan tiếp tục cười, khe khẽ bàn luận: " Mình thấy đàn ông bình thường đều sẽ bị sức quyến rũ của bạn mê đảo, ánh mắt vị Thiếu Đông Gia này không có vấn đề."

"Tiểu Vân, hai người nói nhỏ cái gì đây? Sao không giới thiệu với tôi vị nữ sĩ và tiên sinh này?" Mạc Uyên hỏi, giọng điệu và động tác đều mang mùi vị thân sĩ Anh quốc, ánh mắt dừng lại chốc lát trên người Phó Chỉ Lan, lại dời về phía Băng Diễm vẫn im lặng sau lưng Phó Chỉ Lan.


Vương Vân Vân lập tức kết thúc nói nhỏ, nghiêm túc quan sát, nghiêm trang giới thiệu: "Thiếu Đông Gia, vị này là thiên kim tập đoàn Phó thị, Phó Chỉ Lan tiểu thư. Về phần vị tiên sinh kia, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, kính xin Phó tiểu thư tự mình giới thiệu thôi."

Phó Chỉ Lan theo bố trí trước đó giới thiệu: "Vị này là phụ tá riêng của tôi - Băng Diễm, anh ấy sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Cho nên tôi lấy việc công làm việc tư dẫn anh ấy đi xung quanh dạo xem một chút, cảm thụ Bác Đại Tinh Thâm Trung Hoa."

Vương Vân Vân vui mừng nói: "A, vậy thì thật là đúng dịp. Mạc tiên sinh từ nhỏ cư ngụ ở Anh quốc, gần đây mới về nước, cũng tính xem thủ đô danh thắng trước. Không biết Băng tiên sinh lớn lên nơi nào?"

Phó Chỉ Lan nghĩ tới quốc tịch và hộ chiếu của Băng Diễm còn chưa xong, không dám nói lung tung, đành phải mơ hồ từ bỏ qua đoạn mấu chốt này, Vương Vân Vân và Mạc Uyên cũng là người lõi đời khôn khéo, thấy đối phương cố ý tránh bọn họ cũng không tra cứu.

Vô tình gặp được bạn cũ trên đường, lại đến thời gian cơm tối, bốn người thương lượng tìm có danh tiếng chỗ gần đây cùng bữa ăn tối.

Đột nhiên từ chỗ đậu xe lao ra một chiếc xe hơi mất khống chế, thẳng tắp đánh tới chỗ Phó Chỉ Lan.

Chuyện đột nhiên xảy ra, một khắc trước chiếc xe kia còn không có gì khác thường, ai ngờ đến một khắc sau lại như nổi điên chạy loạn, phòng lái hình như cũng là tay mới vô cùng hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách đã sớm quên nên điều khiển thế nào.

Phó Chỉ Lan vốn đứng bên cạnh chiếc xe yêu quý của mình nói chuyện phiếm với Vương Vân Vân, bốn phía chỗ có thể nhanh chóng di chuyển xê dịch có hạn, dưới tình thế cấp bách, đẩy Vương Vân Vân đang đưa lưng về phía chiếc xe mất khống chế này ra, một mặt cố gắng kéo Băng Diễm đến chỗ an toàn hơn.

Vị trí Mạc Uyên cách xa chiếc xe mất khống chế, mượn lực đẩy của Phó Chỉ Lan, ôm Vương Vân Vân vào trong ngực, nhanh nhẹn lui về phía sau, trốn vào trong khe hở một chiếc xe con bên cạnh.

Bản lĩnh Phó Chỉ Lan cũng không yếu, trống rỗng nhảy một cái lật lên mui xe của mình, hét lớn: "Băng Diễm, mau lên đây."

Lời của cô chưa rơi hết, chỉ cảm thấy vành tai run lên, sợi tóc trên thái dương đứt  rơi xuống.

Băng Diễm khẩn trương phi thân nhảy lên mui xe, không nhìn chiếc xe mất khống chế đã đụng vào xe Phó Chỉ Lan phía dưới, mà dùng thân thể của mình ngăn trở Phó Chỉ Lan, trầm ngâm nhìn về một chiếc xe mở cửa sổ cách đó không xa. Bên trong xe giấu một người, ánh lạnh vừa rồi bay ra ngoài từ đó. Anh không biết đối phương sử dụng vũ khí gì, nhưng đồ thiếu chút nữa thương tổn thê chủ của anh. Chẳng lẽ Thần Tiên Thánh Thổ cũng có sát thủ? Có người muốn mưu hại thê chủ của anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui