Phó Chỉ Lan nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt khát cầu của Băng Diễm, mơ hồ cảm thấy được mặt mình đang nóng lên, không tự chủ được có chút ngượng ngùng lại kiên quyết giải thích :“Anh không hiểu người yêu có nghĩa gì sao? Ở nơi này nếu một người có thiện cảm với người khác phái thì phải chủ động thổ lộ tình cảm.Nếu đối phương đồng ý thì có nghĩa là hai người sẽ thành quan hệ yêu đương lẫn nhau. Lúc này, họ có thể tuyên bố với người khác, người đó là bạn trai hoặc bạn gái của mình. Sau đó, hai người sẽ hẹn hò rồi dùng những chuyện lãng mạn để tăng tiến thêm tình cảm. Nếu hai người cảm thấy thích hợp thì sẽ nói đến chuyện cưới xin.
Lúc vừa bắt đầu, chuyện của chúng ta có chút “đốt cháy giai đoạn”. Mặc dù em có thiện cảm với anh nhưng cũng không có khả năng em sẽ chấp nhận chuyện lên giường với anh. Em nghĩ chúng ta có thể dùng phương thức ở thế giới này để ở chung. Anh là bạn trai của em mà em là bạn gái của anh. Chúng ta thử yêu nhau chân chính xem. Chỉ yêu nhau, không bàn đến những vấn đề khác.”
Mắt Băng Diễm tỏa ra ánh sáng. Anh hiểu ý của cô. Tim anh đập cuồng loạn, anh vui đến hít thở không thông. Cô đây là tỏ vẻ cô muốn thử tiếp nhận anh, nhất định là ý này. Bất kể cách nói có khác nhau như thế nào, nhưng thái độ của cô đối với anh làm cho anh cảm nhận được tâm ý của cô.
Ở nơi này, trước khi quyết định kết hôn, phải trở thành người yêu trước sao?
Cô chủ động yêu cầu anh trở thành bạn trai, cô muốn bắt đầu hẹn hò với anh sao?
Anh không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy nên anh phải tranh thủ cơ hội này để có thể đả động đến cô.
Nhưng ở thần tiên thánh thổ, làm thế nào để những người phụ nữ hoàn mỹ như cô thích mình? Anh biết quá ít, tất cả mọi thứ đều là cô dạy anh. Nếu cô cảm thấy phiền chán mà anh còn chưa có học xong thì anh nên làm thế nào bây giờ?
“Đi, em mang anh xuống dưới lầu tản bộ.” Phó Chỉ Lan đem kế hoạch huấn luyện để kết giao nghĩ ra từ tối hôm qua tiến hành từng bước một: “Anh đi thử xem, đừng giật mình, có vấn đề gì thì đợi lúc không có người rồi hỏi, em sẽ xem xét tình huống rồi chỉ cho anh, tránh việc làm cho người khác cảm thấy anh kỳ lạ.”
“ Ừ.” Băng Diễm vẫn đáp một bằng chữ, nhưng khác với ngữ điệu hèn mọn trước kia. Nội tâm anh vui mừng từ một chữ này của cô mà sinh ra, làm cho người nghe cũng có thể cảm giác được sự vui vẻ của anh.
Vui mừng khoái hoạt là rất dễ dàng lây.
Tâm trạng của Phó Chỉ Lan cũng dần dần tốt lên hoàn toàn quên đi những lo lắng phiền muộn lúc trước.
Trước kia Băng Diễm bị Phó Chỉ Lan vác tới nhà trọ, đã nhiều ngày không ra khỏi nhà nên việc đi tản bộ cũng có thể giúp cho thân thể tốt hơn. Nhưng muốn Băng Diễm hiểu về thế giới này hơn không phải chỉ một lần là được, phải tiến hành theo chất lượng. Lúc này ánh sáng mặt trời vừa vặn, thời tiết cũng không nóng, dưới lầu lại là công viên trung tâm, có cây có hoa, so với công viên ở ngoại ô cũng không kém bao nhiêu quả là một nơi rất tốt để thả lỏng tinh thần và thể xác.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả vừa đúng.
Phó Chỉ Lan hưng trí bừng bừng quay về phòng ngủ thay đồ.
Cô chuẩn bị xong, sẵn sàng ra khỏi phòng ngủ nhưng phải đứng đợi một lúc mới thấy Băng Diễm ăn mặc chỉnh tề từ thư phòng ra.
Cô quan tâm nói : “Có phải không quen mặc quần áo không? Hay là miệng vết thương lại tái phát? Sao lại thay lâu như vậy? Không có vấn đề gì chứ?”
Băng Diễm sắc mặt ửng đỏ, giải thích : “Vừa rồi tôi rửa chén rồi mới trở về thay quần áo, thực xin lỗi để cho ngài đợi lâu.”
Lúc này đến phiên Phó Chỉ Lan đỏ mặt, cô luôn luôn không có thói quen rửa bát sau khi ăn xong, cô đã sớm quăng đống hỗn độn trên bàn cơm lên chín tầng mây. Không nghĩ tới Băng Diễm lại tự động, không cần cô dặn dò hay năn nỉ đã tự giác chủ động đi quét dọn…… Cô đúng là nhặt được một kẻ dở hơi ! Xem ra sau này việc nhà cũng không cần quan tâm người giúp việc theo giờ kia cũng có thể yên tâm cho nghỉ việc rồi.
Chỉ cho Băng Diễm cách khóa cửa và dùng thang máy cũng không quá khó khăn nhưng lúc hai người đi xuống lại gặp một chút cuyện ngoài ý muốn.
Thang máy dừng ở tầng 5, lúc cửa mở ra có một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo ngủ tóc tai bù xù còn đang ôm con chó quý đi vào thang máy vẻ mặt giống như còn chưa tỉnh ngủ
Cảm thấy người phụ nữ quần áo không chỉnh kia đang tới gần, Băng Diễm theo bản năng nhích gần về bên người Phó Chỉ Lan, tạo thành một khoảng cách với người kia.
Thiếu phụ xinh đẹp u oán quay đầu quăng cho Băng Diễm một cái mị nhãn. Sau đó, cô mới thấy tay của Băng Diễm và Phó Chỉ Lan đang đan vào nhau, đành phải bất đắc dĩ nở nụ cười dối trá tiếp tục da mặt dày chào hỏi :“Lan tỷ, vị này là em chị sao, hay là bạn mới ? Đúng là trẻ hơn người trước nhiều, không phải còn đang đi học chứ? Hình như còn nhỏ hơn chị nhiều lắm.”
Phó Chỉ Lan mặt biến sắc, nếu ánh mắt có thể giết người thì thiếu phụ xinh đẹp kia đã sớm phanh thây. Cô hít sâu một hơi, đáp lễ : “Trương phu nhân thật sự là khách khí, anh ấy không phải em tôi mà là bạn trai của tôi. Tôi so với cô nhỏ tuổi hơn, cô gọi tôi Tiểu Lan là được. Trương tiên sinh còn chưa có về nước sao?”
Nhắc tới Trương tiên sinh, thiếu phụ xinh đẹp nhất thời không có tâm tư chèn ép người khác nữa, hối hận nói: “Lão quỷ kía mà biết về sớm sao? Có trời mới biết anh đã đến nhà con hồ ly tinh nào để phong lưu khoái hoạt rồi. Nhưng mà thời đại thay đổi, anh ăn chơi đàng điếm thì tôi cũng nên tự tìm việc vui đi.”
Thang máy ngừng ở tầng một.
Lúc cửa thang máy mở, một người bảo vệ trẻ tuổi đưa chân chặn cửa ánh mắt nóng bỏng nhìn thiếu phụ xinh đẹp.
Không đợi xinh đẹp thiếu phụ dặn dò, bảo vệ kia đã ôm lấy con chó, người thiếu phụ xinh đẹp cũng không chút khách khí lắc mông đi ra. Bọn họ là chăm chó hay thuận tiện làm thêm việc gì không cần nói cũng biết.
Phó Chỉ Lan cái gì cũng không nói, lôi kéo Băng Diễm đi ra khỏi thang máy.
Lúc này Băng Diễm đã muốn không cảm thấy kinh ngạc vì sự tráng lệ thần kỳ của sảnh đường, anh đỏ mặt hỏi vấn đề khác :“Vừa rồi lời nói của ngài và vị Trương phu nhân kia là ý tứ gì? Có phải cô ta chán ghét tôi không? Người ở cửa thang máy nói chuyện với cô ta là bạn trai sao?”
Phó Chỉ Lan thật không nghĩ tới sẽ ở trong thang máy đụng tới oán phụ kia, cô để ý đến ý nghĩ của anh nên dán bên tai Băng Diễm giải thích:“Trương phu nhân là phụ nữ đã kết hôn. Người vừa nói chuyện với Trương phu nhân ở cửa thang máy bảo vệ của tòa nhà này, quan hệ giữa anh ta và Trương phu nhân không thể coi là quan hệ giữa hai người yêu nhau mà là quan hệ tình nhân không quang minh chính đại. Trương phu nhân có một người chồng khác, chẳng qua người chồng của cô ta cũng rất hoa tâm, bên ngoài dưỡng mấy người phụ nữ.”
Băng Diễm nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi: “Không phải ngài nói vợ chồng nơi này đều trung thành tin tưởng lẫn nhau không có người thứ ba sao? Vì sao họ ở bên ngoài đều có người khác như vậy có phải họ muốn ly hôn không?”
Phó Chỉ Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Có khi hai người kết hôn không phải bởi vì yêu nhau mà ly hôn cũng không phải bởi vì không thương.”
Vì tiền quyền địa vị mà kết hôn với người mình không thương, vì muốn hưởng thụ ưu đãi của chính sách mà ly hôn, dần dần cũng trở nên quen mắt lắm rồi cho nên có rất ít người đi chỉ trích họ. Việc coi trọng vật chất trong thế giới khiến cho chân ái đã trở thành việc cực hi hữu.
Đạo lý đó có khả năng lúc này Băng Diễm không rõ thế nhưng cô cỡ nào hy vọng trong tương lai anh tốt nhất không cần thiết phải hiểu được.
Nhạc đệm trong thang máy cũng không ảnh hưởng tới hưng trí của Phó Chỉ Lan và Băng Diễm, sau đó hai người tay trong tay tản bộ vô cùng vui vẻ trong hoa viên.
Đây là thời gian làm việc buổi sáng, ít có người rảnh rỗi đi dạo, hoa viên rất lớn, cây cối tươi tốt, trong tầm mắt ít thấy có những người khác mà trở nên im lặng khác thường.
Nhưng trong mắt Băng Diễm, khắp nơi đều thần kỳ vô cùng.
Thì ra thê chủ của anh đúng là sống trong căn nhà trên đám mây, từ dưới mặt đất nhìn lên nhà cao tầng thẳng tắp đứng giữa không trung. Hơn nữa không thấy một tòa nhà cao tầng ở trong đám kì hoa dị thảo mà ở xung quanh mà chúng lại rải rác xung quanh. Dõi mắt trông về phía xa, vô số nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau như ẩn như hiện.
Nơi này khác với Đại Chu!
Bỗng nhiên Băng Diễm nghĩ tới bích hoạ trong thánh động, cảnh tượng được miêu tả ở trong đấy cùng cảnh tượng trước mặt hơi giống nhau. Quả nhiên, hình ảnh được thánh động miêu tả là cảnh trí của thần tiên thánh thổ phồn hoa. Nếu lúc trước anh có đủ thời gian xem xét học tập thì hiện tại anh có thể biết đến càng nhiều chứ? May mắn, anh gặp thê chủ của anh. Nếu không thì anh không biết gì như vậy tất nhiên sẽ không thể sinh tồn được ở thần tiên thánh thổ và sẽ bị người khác ghét bỏ.
“Đây là thùng rác, nhớ rõ có lúc, tôi có mang một bao rác không ? Sau đó để tại thùng rác. Hơn nữa vứt rác tốt nhất phân loại rồi vứt, có khi có thể sử dụng lại, có khi không thể sử dụng lại……” Phó Chỉ Lan nhất nhất giảng giải: “Đây là đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời, không cần điện, buổi tối sẽ tự mình sáng lên. Cho nên ban đêm của nơi này sẽ sáng như ban ngày, ở trong thành ít có nơi nào tối đen. Đây là bảng hướng dẫn nếu không quen đường có thể dựa theo cột mốc đường mà định vị phương hướng thì có thể tìm được mục tiêu. Ngoài tiểu khu cũng có cột mốc đường như vậy, ghi rõ ngã tư đường và phương vị. Mặt khác, anh xem bên này, đây là nút gọi khẩn cấp nếu như có việc phát sinh ngoài ý muốn hoặc là cần giúp thì ấn này cái nút này sẽ có tuần tra, bảo an đúng lúc đến bên cạnh anh, giúp anh xử lý vấn đề.”
Hai người đi đến bên cạnh hoa viên, nơi này gần với bộ phận khu phố buôn bán.
Đối diện có thể nhìn đến một bóng màu phấn hồng bố trí thành nửa vòng tròn hình vòm tại đại môn và vài vị tuấn nam mỹ nữ mặc đồng phục đứng ở cạnh cửa nhiệt tình hô: “Mỗ mỗ mỹ cắt tóc đẹp giảm giá ưu đãi nhân dịp quán tròn một năm! Soái ca, mỹ nữ, tiến vào nhìn xem?”
Trong khi Phó Chỉ Lan và Đỗ Thuần yêu nhau, cô học được rất nhiều điều mà trước kia cô chưa từng chú ý. Đó là nữ sinh nên có chút thưởng thức tỷ như sửa sang, làm lại tóc. Việc đó không chỉ để lấy lòng đàn ông còn đồng thời cũng để thả lỏng thay đổi tâm trạng tính cách của mình. Giờ cô vừa mới cắt đứt tình cũ, lại đến tình mới, không bằng thừa dịp khó được thời gian rảnh rỗi liền thay đổikiểu tóc. Hơn nữa tóc dài của Băng Diễm cũng cần tu bổ lại một chút.
“Băng Diễm, đi, đi vào làm tóc.” Phó Chỉ Lan nhất thời nảy lòng tham thì không hề do dự lôi kéo Băng Diễm dắt tay anh đi vào cửa lớn màu phấn hồng.
Trong tiệm nam nữ tự động phân phó nhau, trong mắt mấy cô bé toát ra sao không tự chủ được vây quanh Băng Diễm. Còn có vài vị tạo hình trông như tiểu soái ca âm nhu khác cũng đang nhiệt tình kéo Phó Chỉ Lan đến bên người.
Trừ lúc bị đánh ra thì Băng Diễm chưa bao giờ bị nhiều cô gái vây quanh như vậy khiến cho anh vô cùng khẩn trương, ánh mắt nhìn Phó Chỉ Lan xin giúp đỡ.
Nhất thời Phó Chỉ Lan có vài phần hối hận, không nên tùy tiện mang Băng Diễm tiến vào, anh còn chưa hiểu được phương pháp để phòng bị mấy nữ nhân háo sắc kia. Nhưng cô nghĩ lại thì nhất trí rằng việc này sớm muộn gì anh cũng phải tiếp xúc, để cho anh sớm một chút biết mình được hoan nghênh cỡ nào thì cũng không có gì không tốt, chọn ngày không bằng tự nhiên đi .
Đương nhiên, tình huống trước mắt khiến cô tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến.
Nhìn thấy những cô gái líu ríu vây quanh Băng Diễm hỏi này hỏi kia, không hiểu sao cô thấy phiền chán, mặc kệ có tiểu soái ca âm nhu hỏi han ân cần bên cạnh, tay cô lôi Băng Diễm ra khỏi vòng vây, nghiêm túc mà rõ ràng nói ra yêu cầu của mình:“ Ông chủ, sắp xếp cho nhân viên nam chăm sóc anh ấy, bên này tôi muốn nhân viên nữ.”
Chủ tiệm biết được Phó Chỉ Lan là khách quý thường xuyên của quán, không dám chậm trễ vội vàng sắp xếp thỏa đáng, tự mình bưng trà đến cho Phó Chỉ Lan, khách khí xin chỉ thị nói :“Phó tiểu thư, hôm nay ngài tính làm kiểu tóc gì? Bạn của ngài có một đầu tóc dài thật sự là rất suất, anh ấy muốn đổi kiểu tóc hay vẫn chỉ làm bảo dưỡng?”
Phó Chỉ Lan quay đầu mỉm cười hỏi Băng Diễm:“Anh muốn cắt ngắn hay là bảo dưỡng?”
Ở Đại Chu phụ nữ chưa bao giờ trưng cầu ý kiến của đàn ông cho nên đàn ông cũng đã sớm có thói quen mặc cho phụ nữ sắp xếp. Cô là thê chủ của anh, cô có thể chi phối tất cả của anh, anh căn bản chưa từng dự đoán được loại việc nhỏ như việc cắt tóc nay cô cũng phải hỏi ý tứ của anh.
Anh sửng sốt một lát, mới dịu dàng đáp :“Dựa theo ý tứ ngài, ngài thích là tốt rồi.”
Chủ tiệm rất ít nhìn thấy đàn ông vừa khách khí dịu dàng lại ngại ngùng như người này này nhịn không được nịnh hót : “Phó tiểu thư, em trai của ngài rất hiền lành, xem ra được gia giáo thật nghiêm chỉnh.”
Phó Chỉ Lan cười sửa lại cho đúng nói :“Anh ấy không phải em trai của tôi mà là bạn trai của tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...