Sau khi hai người cãi nhau, Âu Dương Tấn liền không tới căn hộ này nữa. Mỗi ngày Trương Hiểu Ba một mình ở trong căn phòng lớn trống không, vừa quạnh quẽ vừa cô đơn. Mà chuyện Âu Dương Tấn lừa anh trai cậu, cậu cũng không nói với Trương Hiểu Nghĩa. Bạn tốt Kỷ Tiếu Nhan bị ba tên tình nhân của cậu ta bắt đi rồi, nên Trương Hiểu Ba lúc này, vô cùng vô cùng vô cùng cô quạnh.
Nếu một người cô đơn đến một mực độ nhất định nào đó, hơn nữa còn có nhiều tâm sự, người đó nhất định sẽ chọn một cách để giải tỏa.
Mà đồng chí Trương Hiểu Ba tất nhiên cũng có cách giải tỏa, vì tức giận Âu Dương Tấn gạt cậu chuyện kia, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy giận dữ vô cùng, không cần nói lo đến chết bệnh tật của anh trai, còn có sự chua xót liều mạng cố gắng tích tiền, cùng với nỗi buồn bực không nỡ ăn không nỡ tiêu.
Trương Hiểu Ba ở trong căn hộ trống trải kia, nghĩ được vài ngày, càng nghĩ càng buồn. Cuối cùng, cậu chạy đến ngân hàng, rút hết tiền lương cậu nhận được từ công ty BACK trong nửa năm nay, tính ra cư nhiên cũng được hơn 3 vạn.
Thế là, đồng chí Trương Hiểu Ba ôm 3 vạn tiền này, chạy đến ngã tư đường cái, bắt được một vị cảnh sát giao thông, kéo tay người ta, nghiêm túc nói: “Chú cảnh sát, cháu là người tốt, tiền tìm được nộp cho chú.”
Nói xong, nhét đống tiền vào lòng người ta, quay đầu định chạy, kết quả bị chú cảnh sát giao thông giữ lại đưa đến đồn cảnh sát. Hóa ra người ta vốn không tin chỗ tiền này là nhặt được, trực tiếp liên hệ với anh trai cậu Trương Hiểu Nghĩa, đem tiền và người giao hết lại cho Trương Hiểu Nghĩa.
Chú cảnh sát tốt bụng còn dặn dò: “Bệnh nhân tâm thần phải cẩn thận coi chừng, không được để cậu ta chạy loạn ra ngoài như thế này nữa!”
Trương Hiểu Ba một đầu hắc tuyền, nhìn chằm chằm chú cảnh sát, buồn a buồn. Đưa tiền mà không nhận, chú cảnh sát chú không thể tham lam một lần sao? Sao cứ chống đối lại cháu vậy!
Ra khỏi đồn cảnh sát, Trương Hiểu Ba mới phát hiện cậu đối mặt với một chuyện rất không ổn, vì anh trai cậu Trương Hiểu Nghĩa đang dùng ánh mắt nhìn thế lực xấu xa để nhìn cậu, sau đó quả nhiên lôi từ trong túi ra một pho tượng Phật tổ nho nhỏ, đưa đến trước mặt Trương Hiểu Ba: “Hiểu Ba, Phật pháp vô biên, quay đầu là bờ!”
Trương Hiểu Ba: “….”
Trương Hiểu Nghĩa: “Em còn tiếp tục u mê không tỉnh thế này, đừng trách anh xuống tay vô tình!”
Trương Hiểu Ba: “….”
Trương Hiểu Nghĩa: “Nếu còn để anh phát hiện ra em đưa tiền cho người khác ngoài anh trai em, anh sẽ trực tiếp khiến em viên tịch!”
Trương Hiểu Ba: “囧….”
Hai anh em cuối cùng vào ngồi trong một quán Pizza Hut, Trương Hiểu Ba anh dũng tranh trả tiền, anh trai cậu Trương Hiểu Nghĩa lại một lần nữa khinh bỉ nhìn cậu.
Đồng chí Trương Hiểu Ba đến trước mặt người phục vụ, khịt khịt mũi, đặc biệt khí phách nói: “Làm tất cả những món mấy người có thành hai phần cho tôi.”
Sau đó hào khí ngất trời quay lại, ngồi xuống đối diện anh trai cậu: “Anh, em cuối cùng đã thể nghiệm cảm giác người giàu gọi tất cả rồi!”
Anh trai cậu không nói gì, trực tiếp cầm lá bùa dán bẹp một cái lên trán cậu, lẩm bẩm: “A di đà phật, ngươi thăng thiên đi!”
….
“Hiểu Ba, em rốt cuộc là có chuyện gì, thành thực khai báo, đừng lừa anh.” Trương Hiểu Nghĩa rất lo cho em trai mình.
Trương Hiểu Ba xụ mặt lắc lắc đầu: “Nói cũng chẳng ích gì.”
“Không nói thì sao biết có ích hay không?” Trương Hiểu Nghĩa không cho là như vậy.
Trương Hiểu Ba nhìn nhìn anh trai cậu. Thôi đi, tình trạng thối nát trước mắt của cậu cùng Âu Dương Tấn căn bản cũng giống như chia tay rồi, cho dù anh trai cậu biết cũng không có gì để chửi mắng, anh trai cậu dù sao cũng là người bị hại, nói thì nói vậy.
Thế là, Trương Hiểu Ba bắt đầu kể chuyện của cậu và Âu Dương Tấn, nói hết tiền căn hậu quả ra. Quả nhiên Trương Hiểu Nghĩa biết chuyện cậu là đồng tính thì rất kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục nghe tiếp. Lúc kể đến truyện Âu Dương Tấn lừa cậu cùng anh trai, anh cũng một vẻ giận muốn chết.
“Con người cậu ta rất tệ đi? Không cần anh mắng, em đã sớm mắng mấy lần rồi… Nhưng anh, anh bảo em sao lại hèn hạ như này, bây giờ mỗi ngày đều giống một hồn ma, giống như rời khỏi cậu ta thì không thể sống nổi, nhưng em không muốn như vậy…”
“Hiểu Ba, cậu ta mắc chứng cưỡng chế, em ở cùng cậu ta không có tốt.” Trương Hiểu Nghĩa lên tiếng khuyên cậu.
Trương Hiểu Ba liều mạng lắc đầu: “Em không để ý, từ trước đến nay đều không để ý. Cậu ấy mắc chứng cưỡng chế, em có thể cùng cậu ấy chữa trị… Nhưng sao cậu ấy lại lừa em…”
Trương Hiểu Ba nói rồi lại nói, nhớ đến sự đáng hận của Âu Dương Tấn, nhớ đến sự đáng ghét của y, nhớ tới khuôn mặt y, kết quả mũi chua chua, lại bắt đầu khóc.
“Em mỗi lần nghĩ đến chuyện cậu ấy lừa em bắt nạt em, liền sẽ nhớ tới việc cậu ấy giúp đỡ em bảo vệ em. Em thích cậu ấy, nhưng cậu ấy làm như vậy em sao có thể tha thứ cho cậu ấy….”
Trương Hiểu Nghĩa ngồi đối diện cậu, vẻ mặt hiền lành. Hai anh em cứ ngồi như thế trong quán Pizza Hut, một người khóc, một người nhìn, ngây người tròn một buổi chiều.
Buổi tối sau khi đưa Trương Hiểu Ba khóc đến trời long đất lở trở về, Trương Hiểu Nghĩa sắc mặt phức tạp, cầm di động, gọi một cú điện thoai…
¬.¬
Hôm sau là lễ kỷ niệm mà công ty chuẩn bị đã lâu. Mắt Trương Hiểu Ba sưng lên như quả đào, lúc đến công ty liền dọa tất cả mọi người nhảy dựng, sau đó người lại an ủi đều bị chị tiểu Sủng cùng chị Tiểu Mễ đuổi trở về. Đáp án mọi người được biết là, mắt Trương Hiểu Ba bị viêm nên không ngừng chảy nước mắt, mắt tự nhiên sẽ sưng. Có điều không có vấn đề gì, chỉ cần hóa trang một chút, lập tức có thể diễn vai người đẹp ngủ.
Trương Hiểu Ba ngây ngốc mặc bọn họ lăn qua lăn lại, mặc đồ công chúa vào, đội tóc giả xoăn xoăn lên, trang điểm, đi đôi giầy cao gót, ngơ ngác ngồi trong phòng hóa trang.
Các diễn viên khác đều lần lượt lên sân khấu, trong phòng hóa trang chỉ còn lại mình cậu, Trương Hiểu Ba đang ngẩn ngơ đột nhiên cảm thấy má đau đau.
Hóa ra có người véo má cậu. Trương Hiểu Ba ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt có chị tiểu Sủng khoanh tay cùng Vương Nhạn lộ ra nụ cười xấu xa gian tà đang đứng, còn có anh Phí Thập mặc trang phục hoàng tử, đội tóc giả màu vàng kim.
“Ơ?” Trương Hiểu Ba không hiếu gì.
Chị tiểu Sủng nói trước: “Hiểu Ba em nghe rõ cho chị, lát nữa sau khi em lên sân khâu nằm trên giường công chúa, cho dù như thế nào cũng không được mở mắt ra, dù sao tay và chân em cũng bị dây thừng trói lại, nên cũng không cần động đậy. Cho đến lúc hoàng tử đến hôn em, em liền mở mắt nói lời thoại, hiểu chưa?”
Trương Hiểu Ba gật đầu: “Nhớ rồi ạ.”
Chị tiểu Sủng dường như rất thỏa mãn với bộ dạng nghe lời của cậu. Vương Nhạn tiếp lời nói, hắn được phân vai người hầu bên cạnh công chúa, nhưng không có chút dịu dàng đáng yêu nào, toàn cười gian: “Hiểu Ba, lời thoại cậu còn nhớ chứ? Một chữ cũng không được sai! Đừng làm cho bổn đại gia mất mặt!”
Trương Hiểu Ba hừ một tiếng, liếc y một cái khinh bỉ: “Có mỗi một câu thoại, tôi còn có thể quên sao?”
Cuối cùng đến lượt anh Phí Thập, anh Phí Thập cười híp mắt nói: “Hiểu Ba à, nếu lúc đó trên sân khấu có chuyện hỗn loạn gì em cũng phải kiên trì. Có điều anh vẫn sợ em chịu ảnh hưởng, đặc biệt chuẩn bị cho em một vũ khí bí mật!”
Trương Hiểu Ba không rõ: “Vũ khí bí mật gì?”
Anh Phí Thập lôi một tai nghe không dây mini ra, dặn dò cậu: “Mang tai nghe vào, em nằm ở đó cũng rất chán, nghe một vài bài hát đang nổi cũng được. Chờ đến khi anh đến hôn em sẽ nắm tay em trước, như vậy em liền biết là đến lúc rồi.”
Trương Hiểu Ba nhận lấy đeo vào, rất cảm kích gật đầu với anh Phí Thập, sau đó mặc váy công chúa, nhảy từng bước giống xác chết dước sự dìu đỡ của Vương Nhan lên sân khấu…
Trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người chị tiểu Sủng cùng anh Phí Thập. Hai người này cùng nhìn đối phương một cái, đồng thời nở nụ cười gian.
“Ahaha, cuối cùng có kịch hay để xem rồi!”
Vở kịch “Người đẹp ngủ” bắt đầu diễn rồi, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều khách tới. Âu Dương Tấn vì cuộc gọi tối qua của Trương Hiểu Nghĩa mà tối qua không ngủ được lại không vui vẻ, chỉ ngồi ở chỗ ngồi đặc biệt, mắt không nhìn mấy diễn viên trên sân khấu.
Mãi cho đến lúc công chúa lên sân khấu, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, y mới ngẩng đầu lên nhìn, không có gì đặc biệt. Cái người đóng công chúa đó cũng không biết vì sao, cư nhiên nhảy kiểu xác chết lên sân khấu, cách làm kỳ quái này rất mới mẻ, có điều không có gì thú vị.
“Oa! Đó là Hiểu Ba sao! Thực quyến rũ thực xinh đẹp nha!”
Đột nhiên, một câu nói như vậy đập vào tai, sắc mặt của Âu Dương Tấn lập tức trở nên dữ tợn, vươn tay nắm lấy cổ áo của Hướng Thiên Kỳ ngồi bên cạnh: “Cậu nói cái gì? Hiểu Ba ở đâu?”
“Này này này! Cậu dữ tợn như vậy làm gì!” Hướng Thiên Kỳ một vẻ không chịu được. Hắn vì mối quan hệ với Lý Bố và Trương Hiểu Ba mới miễn cưỡng hòa hảo với Âu Dương Tấn. Chuyện y ám hại hắn trong nhà vệ sinh hắn sao có thể quên được!
“Hiểu Ba ở đâu?” Mắt Âu Dương Tấn bốc lửa rồi, thực dọa người!
“Không phải trên sân khấu sao, mắt cậu to thế mà không biết nhìn à!” Hướng Thiên Kỳ tức giận nói. Người này không tốt cũng chả thú vị, sao Hiểu Ba lại thích cậu ta chứ?
Lực chú ý của Âu Dương Tấn lập tức chuyển lên sân khấu, cũng không tính toán lời nói không chút hòa khí của Hướng Thiên Kỳ. Y nhìn chằm chằm diễn viên trên sân khấu tầm chục giây, cuối cùng mắt trừng lớn mồm hóa chữ O.
Hiểu Ba của y…..
Hiểu Ba của y…..
Hiểu Ba của y cư nhiên mặc váy công chúa diễn kịch?!
Hỗn đản!
Dục hỏa độc chiếm của Âu Dương Tấn dâng trào. Biết bao người đàn ông trong đại sảnh này, ánh mắt đều dán lên sân khấu! Đều nhìn bảo bối của y! Không có cửa đâu!
Âu Dương Tấn lửa giận bừng bừng, ngay cả Hướng Thiên bên cạnh cũng cảm thấy được sát khí toàn thân y, lập tức trốn ra sau. Trời ơi, cái tên Âu Dương Tấn này sẽ không nhấc nắm đấm lên đánh người chứ?
Lúc này, Đại Phật đóng vai phù thủy lên sân khấu, một câu thần chú làm công chúa chìm sâu vào giấc ngủ. Trương Hiểu Ba nằm thẳng trên giường công chúa, Vương Nhạn vào vai hầu nữ liều mạng gào khóc.
Sau đó vở kịch tiếp tục. Ánh mắt Âu Dương Tấn nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường công chúa kia, trong đầu hiện lên lời Trương Hiểu Nghĩa gọi điện đến tối qua.
“Hiểu Ba yêu cậu, không có cậu nó sống không vui vẻ gì.”
Hiểu Ba, không có cậu, tôi sống không khác nào chết…
“Nó nói nó không để ý cậu mắc chứng cưỡng chế, chuyện nó để ý là việc cậu lừa nó!”
Xin lỗi… Thực xin lỗi…
“Cậu yêu Hiểu Ba sao?”
Phải, cậu ấy là người suy nhất tôi yêu!
“Vậy, vì sao không cho nó biết?”
Lúc này Vương Nhạn cuối cùng cũng lên sân khấu. Hoàng tử tóc vàng ăn mặc hoa lệ vừa xuất hiện liền khiến quan khách nhiệt liệt vỗ tay. Hoàng tử biết được muốn giải ma pháp khiến mỹ nam ngủ thì phải hôn công chúa, thế là gã liền đến cạnh giường công chúa…
Trương Hiểu Ba nằm trên giường công chúa, bên tai đều là tiếng nhạc rộn ràng. Cậu nhắm mắt không hề cử động, hoàn toàn không biết tình huống lúc này, tổng tài Âu Dương Tấn của công ty BACK đột nhiên từ chỗ ghế khán giả nhảy ra, cư nhiên chạy lên sân khấu, sau đó dùng tư thế hung tợn, một đấm hạ đo ván hoàng tử Quách Phí Thập đang chuẩn bị hôn công chúa!
Toàn thế quan khách đều kinh hô Oh My God! Sau đó tất cả diễn viễn cũng không nhúc nhích, chỉ có hai người tiểu Sủng và Vương Nhạn bên cạnh tròng mắt chuyển động xoay tròn, chờ kịch hay bắt đầu. Hướng Thiên Kỳ ở chỗ ngồi khán giả há to miệng, nhìn đến đờ đẫn, đồng chí Lý Bố không biết đứng sau lưng từ lúc nào khẽ cong khóe miệng, Đại Phật và Tiểu Mễ đều lộ ra nụ cười rất thiện lương rất thiện lương, cậu nhóc Tinh Võ Môn phụ trách an toàn ngây thơ chớp chớp mắt, làm như không thấy gì cả…
Âu Dương Tấn đến bên giường, tim đập rất nhanh. Y nhìn chăm chú Trương Hiểu Ba nằm ở đó, mặc đồ công chúa, tay và chân đều bị trói, nhìn thế nào cũng là một bộ dạng đáng thương. Trong lòng Âu Dương Tấn vừa hối hận vừa tự trách liền càng đau đớn càng khó chịu.
Âu Dương Tấn đột nhiên quỳ xuống, dọa tất cả mọi người, hội trường trong giây lát lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy giọng nói đầy trìu mến của Âu Dương Tấn:
“Xin lỗi… Anh yêu em!”
…..
Cả hội trường yên lạnh, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Khách khứa không biết đều cho rằng đây là tiết mục được sắp xếp, tổng tài của BACK đích thân biểu diễn, hơn nữa Âu Dương tổng tài bình thường như tòa núi băng cư nhiên lại nặng tình như thế, chân thật như thế, thực quá cảm động! Thực quá đặc sắc!
Mấy tên xem kịch hay đã sớm ở bên cạnh cười sái quai hàm, ngay cả Quách Phí Thập bị hạ đo ván cũng hắc hắc cười lớn.
Sau đó mọi người ôm tâm tình sốt ruột, chuẩn bị nhìn cảnh đẹp Âu Dương tổng tài cúi người hôn đánh thức công chúa dậy.
Trương Hiểu Ba nằm ở đó, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đừng nói lời tỏ tình nồng thắm của Âu Dương Tấn, ngay cả tiếng vỗ tay của mọi người cậu cũng không nghe thấy, nhưng cậu vẫn cảm thấy được có người áp lại gần, hơi thở phả lên mặt cậu. Nhẽ nào anh Phí Thập quên ám hiệu đã quy định lúc trước sao?
Không được, không thể phá hỏng buổi diễn, Trương Hiểu Ba trong hoàng loạn vội hét lớn lời thoại: “Em yêu anh cả đời không đổi!”
……
Thế là, một vở kịch vốn thành công cuối cùng biến thành hài kịch, vì sau khi Trương Hiểu Ba mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện Âu Dương Tấn vẻ mặt tức giận nhìn cậu, chửi một câu: “Mike, cái ám hiệu thôi miên x của anh…”
Sau đó lăn đùng ra hôn mê…
Cả hội trường xôn xao, diễn viên bên cạnh cũng đờ ra, sau khi phản ứng lại mới ba chân bốn cẳng lại giúp tổng tài. Trương Hiểu Ba đáng thương tay chân bị trói giống xác chết giẫy dụa nhưng cũng không có ai đến cởi trói cho cậu. Quách Phí Thập xui xẻo không kịp leo lên đã bị Đại Phật đạp cho một cái…
Nhìn cảnh tượng loạn đến không thể loạn hơn trước mắt, Lý Bố thở dài một hơi: “Cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng!”
Cuộc sống hạnh phục của cậu và Âu Dương Tấn mà Trương Hiểu Ba chờ mong, sắp đến rồi…
| T H E E N D |
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...