Trạng thái trước mắt của Sở Học Dung giống hệt đêm Tiêu Tê phát sốt, dù hôn mê cũng không an ổn, lông mày kiếm dưới tóc luôn nhíu chặt như những sợi len trong tay người mới học đan, anh ta được Tiêu Tê vác lên vai nhưng cả đường rung lắc khiến lục phủ ngũ tạng bị đè nén gần như hỗn loạn, khi chịu đựng đến cực hạn vô thức phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Xung quanh như một cái nhà máy sản xuất zombie, dù có đi đến đâu cũng sẽ có một con hoặc một đám zombie tuổi tác, trạng thái khác nhau xông ra từ mọi hướng, thậm chí có mấy con thời gian biến dị ngắn diện mạo bên ngoài không khác gì con người, quần áo ngăn nắp sạch sẽ, nếu không phải vẻ mặt cứng ngắc động tác chậm chạp thì Sở Tử Vũ gần như không dám xuống tay.
"Nếu là người thì khi nhìn thấy chúng ta đã hô lên từ sớm rồi, không cần lo lắng sẽ giết nhầm đâu." Cuối cùng Tiêu Tê cũng thức tỉnh lương tâm đổi tư thế cõng đồng đội cũ trên lưng mình, cái trán nóng ướt đẫm của Sở Học Dung nhẹ nhàng đung đưa trái phải, mái tóc ẩm ướt dinh mồ hôi khiến cổ Tiêu Tê vừa dính vừa ngứa.
"Tôi biết..." Sở Tử Vũ không muốn thừa nhận tay mình đã nhức mỏi đến mức không muốn cử động, cũng không muốn thừa nhận trong trạng thái không tỉnh táo cùng bóng tối trước mắt đôi khi khiến cậu nhầm zombie với đồng đội.
"Trước khi biến thành zombie anh ta không có biểu hiện bất thường nào à?" Tây Tư Diên đi tuốt ở đằng trước, anh đã hỏi Sở Tử Vũ đến cùng xảy ra chuyện gì và đạt được đáp án không khác mấy so với những gì Tiêu Tê suy đoán.
Trong đội có một người bỗng nhiên biến dị, không có bất cứ dấu hiệu nào, bỗng nhiên phát điên rồi cắn Sở Học Dung bị thương, trước khi hôn mê anh ta đã kịp chỉ định đội trưởng tạm thời, còn người kia trong nháy mắt đã cào trầy da không ít đội viên khác.
"Không phải đội phó à? Là cái người mặt chữ quốc trông có vẻ rất chính trực ấy." Tiêu Tê hỏi, Sở Tử Vũ lắc đầu, cậu đi ở sau cùng, cùng Tây Tư Diên hộ tống Tiêu Tê và Sở Học Dung đi ở giữa, "Không phải đội phó Đường, anh trai tôi không tin tưởng gã, tôi nhìn ra được."
"Thế tại sao phải bổ nhiệm gã làm đội phó?" "Tiểu đội trưởng và đội phó đề do các trung đoàn trong 3S bỏ phiếu bầu ra, anh tôi không có quyền bãi miễn."
Tiêu Tê liếc mắt nhìn Tây Tư Diên, "Vì vậy Sở Học Dung cho gã vào đội một đặt ngay dưới mí mắt, nhưng không ngờ bỗng nhiên lại tiến hóa lần hai, trong đội còn xảy ra hỗn loạn." Tây Tư Diên nghe ra ám chỉ trong lời nói của Tiêu Tê, hắn đang khẳng định hỗn loạn lần này có liên quan đến đội phó, anh không phủ nhận khả năng này nhưng vẫn cần cẩn thận hỏi thăm nhiều tin tức hơn, "Cậu có quen người bỗng nhiên biến dị không?"
"Quen." Sở Tử Vũ vốn không dám nói chuyện bằng âm lượng bình thường nhưng cậu nhận ra dù mình có cẩn thận thế nào zombie vẫn cứ xuất hiện như nam châm gặp đinh sắt, dứt khoát cho phép bản thân mình được bung lụa, "Tất cả mọi người đều gọi người đó là Đầu Bếp, nấu cơm rất ngon, anh ta thuộc nhóm người đầu tiên vào đội khi đội thứ hai mới được thành lập.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Khó Dỗ Dành
3.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4.
Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
=====================================
"Trước khi biến thành zombie anh ta có biểu hiện gì bất thường không?" Tây Tư Diên lại hỏi, "...!Không có." Trước khi trả lời Sở Tử Vũ do dự mấy giây, vì nhiệm vụ chủ yếu của cậu là giám sát tốc độ tiến lên và phạm vi của zombie ở xa nên không thể xác nhận mình có quan sát cẩn thận chính xác những đồng đội bên cạnh hay không, nhưng nghĩ đến mọi người ai cũng biết cái chết đang đến gần, đặc biệt là những người sợ chết trong đội không có khả năng hoàn toàn thản nhiên thờ ơ nên vẫn gật đầu một cái.
"Cao tay, không phải giữa chừng mới cắm người vào.
Bùng nổ biến dị không có dấu hiệu trước.
Trùng hợp biến cố lại phát sinh ngay sau lúc Sở Học Dung sốt cao hôn mê, lại trùng hợp đả thương đội trưởng tạm thời." Không phải âm mưu Tiêu Tê không tin đội hai lại xui xẻo như vậy, "Tiểu Lùn ơi, tôi hỏi tiếp, zombie đội một phải giải quyết giờ chạy hết sang khu vực của đội ba rồi, anh của cậu hiện tại cũng không có khả năng xử lý mọi chuyện, cậu định thế nào?"
"Chạy ra ngoài?" Sở Tử Vũ không thể tin trợn to hai mắt, "Không có khả năng nhanh như vậy chúng đã có thể thoát khỏi bẫy rồi chạy ra ngoài."
Vì âm thanh vụ nổ rất lớn nên sau khi nổ rất có thể sẽ hấp dẫn zombie ở những đội khác nên đội một mấy ngày này đã đào hố rất sâu, thuốc nổ được chôn dưới hố bẫy.
Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn những người còn lại tin rằng zombie sẽ bị nhốt trong hố một thời gian nên quyết định trước cứ chạy thoát thân tạm thời để lại đường dây dẫn lửa, chờ hai đội khác giải quyết đám zombie đã bị phân luồng rồi quay lại kích nổ sau.
"Khi biến dị thành zombie có dấu hiệu rất rõ ràng." Tây Tư Diên lại bắt lấy một điểm nghi vấn, âm thanh kêu gào đau đớn cùng với tiếng động khi xương cốt bị lệch vị trí dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng không có khả năng thoát khỏi sự cảnh giác của những người trong đội, hơn nữa theo lời Sở Tử Vũ zombie không chỉ cắn chết một người mà thậm chí cào trầy vài người, như thể những người trong đội một đều mắt mờ chân chậm chẳng khác gì tàn phế, "Rốt cuộc anh ta đã làm cách nào mà chỉ dựa vào sức của một người đã khiến cho cả đội các cậu phải phân tán rút lui?"
"Anh ta...!Chết tiệt." Lúc này Sở Tử Vũ mới phát hiện mình đã quên nói ra một điểm mấu chốt, "Động tác của anh ta nhanh hơn zombie bình thường! Cũng không thể nói rất nhanh nhưng đã không thua gì con người...!Điều này có phải nói lên rằng zombie biến dị?"
Zombie có thể biến dị giống con người không? Đây là một trong những điều tất cả nhân loại còn sống trên trái đất đều lo lắng, nếu ngày nào đó zombie có chỉ số IQ và tốc độ con người phải đối kháng với chúng thế nào đây?
"Sao cậu không nói sớm?" Tiêu Tê tức giận quay đầu quát, Sở Tử Vũ không thể bật lại chỉ có thể tủi thân khẽ giải thích: "Tôi không dám xác định, vì sau khi Đầu Bếp tấn công những người khác chúng tôi nhanh chóng tách ra."
"Những người bị zombie biến dị tấn công cũng sẽ biến dị sao?" Tây Tư Diên hỏi, anh cũng không mong nhận được trả lời vì tất cả người ở đây đều không biết đáp an, "Điều kiện biến dị là gì? Có phải chúng đã có trí khôn rồi không?"
"Đừng bi quan, nghĩ thoáng một chút." Giọng Tiêu Tê tùy ý như đang an ủi Lâm Mèo Con đánh bài thua, hắn dừng bước, "Tiểu Lùn, mấy người bị thương đi về hướng nào?"
Sở Tử Vũ suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ về một phía, "Bên kia, còn nữa, anh có thể gọi tên của tôi được không?" Tây Tư Diên nghe vậy cũng dừng lại, một tay chống nạnh thở dốc, "Chỉ ba người chúng ta đuổi theo có mạo hiểm quá không?"
"Để chúng ở ngoài càng lâu càng nguy hiểm, nếu thật sự có zombie biến dị, hơn nữa người bị chúng cào trầy cũng sẽ biến dị." Tiêu Tê cảm thấy phía sau có vật gì đang trượt xuống, hắn trở tay xốc lên rồi mới nhớ vẫn còn Sở Học Dung trói buộc, "Chậc, anh trai Đại Lùn của Tiểu Lùn cũng phiền quá, cậu ta còn đang sốt, cậu ta sốt từ lúc nào thế, bao giờ mới tỉnh?"
Thật ra Sở Tử Vũ cũng không thể nói là thấp, cao 1m72, so với nhi đồng lớn tuổi Tôn Bằng Phi phải đi giày độn mới được 1m72 thì còn tốt chán, nhưng đứng trước mặt Tiêu Tê cao 1m85 hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Gọi Sở Học Dung là Đại Lùn chỉ đơn giản vì hắn thích bắt nạt người ta thôi, đàn ông cao 1m78 đã rất lý tưởng rồi.
"Gọi Sở Tử Vũ! Sốt cao tiến hóa lần hai kéo dài trong mười hai giờ, ít nhất cũng phải đến sáng mai anh trai tôi mới tỉnh lại."
"Chôn đi!" Tây Tư Diên nói, "Hoặc buộc trên cây."
Sở Tử Vũ: "..."
"Em nói vậy không sợ Tiểu Lùn vỡ mộng à?" Tiêu Tê cười rộ lên, "Giữ vững hình tượng nam thần của em đi." Tây Tư Diên xoa xoa cổ tay đau nhức, lạnh nhạt trả lời hắn: "Anh giữ vững hình tượng nữ thần voi còi bé nhỏ trước mặt đội trưởng Sở là được rồi."
Sở Tử Vũ tiếp tục mờ mịt: "Nữ thần?"
Tiêu Tê lườm cậu một cái, "Ai cho cậu nghe trộm tôi và Tư Diên nói chuyện yêu đương?" "Không muốn tôi nghe thấy thì nói nhỏ đi!" Sở Tử Vũ chán nản, "Không đúng, tôi có dị năng thính giác tiến hóa lần hai, anh không muốn tôi nghe thì đi mà dùng thủ ngữ ấy!"
Những nông trại đi qua trên đường đều là nhà tranh vách đất bốn phía gió lùa, bên trong chất đầy cỏ dại khô héo, trên bà gỗ dính đầy bụi và mạng nhện, Tiêu Tê muốn để Sở Học Dung ở lại nơi này, chỉ sợ lần tới gặp lại anh ta đã là một con quái vật chỉ biết đi lại.
"Người tiến hóa lần hai biến thành zombie khác người tiến hóa lần đầu ở chỗ nào?" Tiêu Tê đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, Tây Tư Diên lắc đầu tỏ vẻ anh cũng không rõ, Sở Tử Vũ cũng lắc đầu theo, "Chưa từng nghe qua án lệ như vậy."
Tiêu Tê nhướn mày mỉm cười với Sở Tử Vũ: "Có muốn làm một cuộc thử nghiệm không?"
"Hả?" Sở Tử Vũ sửng sốt một giây mới phản ứng được, gầm lên: "Anh dám! Tôi liều mạng với anh!"
"Nói nhỏ thôi." Tây Tư Diên nhíu mày, "Tiêu Tê, đi nhanh đi, đừng trêu cậu ấy nữa."
"Không phải mọi người cũng cần nghỉ ngơi à?" Tiêu Tê đỡ Sở Học Dung xuống để anh ta tựa lên tường đất, dưới tình huống bình thường lẽ ra lúc này hắn phải kiệt sức thở hồng hộc nhưng hiện tại không có người ngoài hắn cũng lười giả vờ.
Mệt nhất là Sở Tử Vũ, trong tám tháng tận thế cậu chưa từng giết nhiều zombie như hôm nay, mặc dù cậu được Sở Học Dung cưng chiều nên tính cách kiêu căng ngang ngược nhưng những gì nên được dạy để bảo vệ tính mạng thì vẫn biết, động tác giết zombie cũng càng ngày quyết đoán dứt khoát.
Cậu thấy Tiêu Tê cõng Sở Học Dung đi một quãng đường dài, thỉnh thoảng còn phải ra tay giúp mình và Tây Tư Diên giết chết zombie không kịp xử lý nhưng hơi thở không loạn.
Sở Tử Vũ âm thầm kết luận khoảng thời gian trước mình quá thả lỏng thiếu rèn luyện nên từ đầu đến cuối vẫn cố nén uể oải không lên tiếng.
Tây Tư Diên quay đầu nhìn Sở Tử Vũ, thấy cậu mồ hôi đầy đầu, tay cầm dao cũng hơi run rẩy, "Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Vừa dứt lời Sở Tử Vũ lập tức ngã xuống tê liệt bên cạnh anh trai, cậu gác đầu Sở Học Dung lên vai mình, Tiêu Tê tự tay lấy ra cồn và cuộn băng gạc, cả khăn ướt còn thừa trong túi của Tây Tư Diên rồi ném vào trong lòng Sở Tử Vũ, "Lau cho anh cậu đi."
Hắn quay đầu nhìn nhau với Tây Tư Diên, "Tìm một chỗ cho mặt liệt nằm xuống." Tiêu Tê nói, "Cõng sau lưng mãi cũng không tiện."
"Không thì để em cõng?" Tây Tư Diên hỏi, Tiêu Tê dùng mắt ra hiệu có Sở Tử Vũ ở đây hắn không thể dùng dị năng sức mạnh và tốc độ được, "Thôi, sợ em mệt."
Trong tình huống hắn không thể sử dụng dị năng, mất đi Tây Tư Diên hoặc lực chiến của hắn cũng không khác gì nhau.
Nghỉ ngơi khoảng năm phút Tiêu Tê một lần nữa cõng Sở Học Dung trên lưng, bên tường đất có ba thi thể đặt ngay ngắn, đều là zombie có mắt không tròng gần đó vừa đánh hơi được mùi người đã kêu gào lao tới bị Tây Tư Diên bắn chết.
Tây Tư Diên tháo đèn pin đeo trên đầu xuống đưa cho Sở Tử Vũ, "Hiện tại bắt đầu tập trung chú ý, nhìn kỹ tất cả zombie cậu gặp, xác nhận xem có phải người đã bị Đầu Bếp cào không."
Trong ba lô còn một sợi dây, nếu không thể nào để lại đứa con ghẻ Sở Học Dung thì Tiêu Tê cũng chỉ có thể dùng hạ sách này, uốn cong vài đoạn dây khéo léo buộc anh ta trên lưng, cuối cùng còn buộc một cái nơ bướm bên eo, Sở Học Dung bị trói như một người cuồng SM, có tỉnh lại cũng tức đến xỉu tiếp.
Hiện tại họ cố ý đi đến những nơi có zombie, thần kinh còn căng thẳng hơn trước nhiều lần, trăng rằm dần lên cao giữa bầu trời đêm treo trên ngọn cây khô, chợt có vài con quạ đen hoảng loạn kêu lên rồi bay đi như đang ám chỉ dấu hiệu không may.
"Bên kia." Sở Tử Vũ sờ sờ đen pin bên tai, vừa rồi cậu thì thầm với bóng lưng Tây Tư Diên rằng trên này còn lưu lại mùi của anh, không may lại bị Tiêu Tê nghe được, còn bị giễu cợt: là mồ hôi của em ấy.
"Tôi nghe thấy tiếng của zombie, chỉ có một con..." Cậu nhắm mắt lại tiếp tục miêu tả, "Còn có tiếng cành cây, hay là bị vướng trên cây rồi?"
"Zombie bị vướng trên cây? Cái tưởng tượng thần kinh gì thế." Tiêu Tê cũng nghe được âm thanh giống vậy nhưng hắn vẫn phải cười nhạo Sở Tử Vũ một tiếng.
Sở Tử Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe được như vậy đấy, đi xem không?"
"Chắc là bị trói vào cây rồi." Tây Tư Diên dùng mu bàn tay lau mồ hôi chảy xuống mắt, hơi nóng trong miệng thở ra biến thành một làn khói trắng giữa không khí rét lạnh, vừa thấy đã tan biến, "Đi thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...