Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Sau khi Tây Tư Diên ừ một tiếng đồng ý bên môi Tiêu Tê gợi lên nụ cười đầy hứng thú, "Thú vị." Hắn chọn bừa một hướng khi đến ngã ba, cạy ra lớp của kim loại cuối cùng rồi trốn vào trong phòng. Tây Tư Diên quay người xuống khỏi lưng Tiêu Tê, lúc đáp đất lại nghe hắn nói: "Em thấy vẻ mặt của Từ Thâm không, chính gã cũng không nhận ra mình có thể tránh được mũi tên kia, nói cách khác gã cũng không biết mình đã tiến hóa lần ba."

Tây Tư Diên không để ý vẻ mặt của Từ Thâm ngay lúc ấy, tình huống trong chớp mắt ấy quá khẩn cấp trong đầu anh điên cuồng tính toán đường chạy trốn, quan trọng hơn còn phải gắng sức khống chế cơ thể khiến tinh thần căng thẳng đến cực hạn, không được yêu nghiệt như Tiêu Tê còn rảnh quan sát những thứ khác.

"Gã không biết?" Tây Tư Diên quay người dùng ánh đèn pin yếu ớt chiếu rọi các ngõ ngách trong căn phòng, nhìn cách sắp xếp đồ đạc có vẻ đây là một phòng ký túc xá của nhân viên nghiên cứu, trang trí vô cùng đơn giản chỉ có giường và bàn, chăn cũng vo vào chất đống trên giường.

"Trong chớp mắt con ngươi co rút lại, tần suất hô hấp và tốc độ toát mồ hôi từ lỗ chân lông cho thấy gã vô cùng kinh ngạc... Cái này cũng giải thích việc tại sao gã không đuổi theo."

"Ngây ra tại chỗ để tiêu hóa việc tại sao mình có thể tránh nhanh như vậy?"

"Cũng gần như thế... Dị năng ban đầu của Từ Thâm là gì?"

"Tốc độ." "Vậy hiện tại gã có ít nhất ba dị năng tốc độ, sức mạnh và xúc giác." Tiêu Tê phán đoán, hắn dựa lưng vào cửa, dù đang nói chuyện cũng không quên chú ý đến động tĩnh trên hành lang, "Đây không phải là bình thường, vậy nhất định là tác dụng phụ của loại thuốc Đào Bách Khả nghiên cứu ra được."

"Anh xác định đây là tác dụng phụ à?" Tây Tư Diên cũng dùng cánh tay đè cửa, Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt sâu thẳm không bao giờ xuất hiện nóng nảy và sợ hãi, "Không phải tác dụng phụ vậy tại sao Đào Bách Khả không dám dùng? Lại phải rút lui khỏi căn cứ ngay lập tức? Gã cần gì phải che giấu thực lực chơi trò đuổi bắt với Thẩm Trạch Đồng?"


Nói tới đây Tiêu Tê nghĩ đến một vấn đề, "Bọn chúng rút lui quá vội vàng, cho dù không liên lạc được hiểu lầm phe đối tác làm phản cũng không đến mức sợ thành như vậy. Trong căn cứ vẫn còn nhiều tài liệu chưa kịp mang đi, Đào Bách Khả cam lòng nhường ra chắc?"

"Anh đang nghĩ gã sẽ chôn lựu đạn dưới đất, mọi người vừa đi sẽ cho nổ tung chỗ này?" Tây Tư Diên nói: "Trong phim đều như vậy."

Tiêu Tê bị sự ngây thơ bất chợt của Tây Tư Diên làm bật cười, hắn như xác thực gật đầu nói: "Thật sự có khả năng, ai biết trước khi chúng ta tới dưới này chôn cái gì." Sau khi đùa giỡn hắn kéo chủ đề về quỹ đạo, "Chúng ta chỉ có tám người không lẽ Đào Bách Khả lại không điều tra ra? Phái bừa vài tên thủ hạ tiến hóa lần ba là có thể diệt tận gốc Tuân Thiên rồi."

"Từng cái một." Từ Thâm có thể đuổi theo phát hiện tình huống của họ bất cứ lúc nào, Tây Tư Diên vẫn bình tĩnh lạnh nhạt khiến người ta giận sôi, "Đầu tiên là vấn đề ba hệ dị năng, nếu coi đó là tác dụng phụ vậy nó là dị năng không thể sử dụng, điều này cũng lý giải vì sao Đào Bách Khả đến giờ vẫn duy trì tốc độ của tiến hóa lần hai."

"Cái này đi hỏi Ân Hách sẽ biết, được rồi, Ân Hách đâu? Không phải y nên ở cùng với Lâm Hổ à?"

"Trong camera theo dõi không thấy y, có khả năng bị Đào Bách Khả đưa đi rồi. Nhảy máy bay còn sống được không lý gì lại dễ chết thế đâu."

"Sống chết có số, với anh em chỉ cần sống tốt là đủ rồi." Tiêu Tê không quên nói lời ngon tiếng ngọt dỗ người yêu vui vẻ, "Nói rộng ra thì là dị năng nhân tạo không so được với dị năng nhờ tiến hóa tự nhiên, nên Đào Bách Khả mới không chọn trực tiếp đối đầu mà phải lùi lại."

Sau khi đưa ra kết luận Tây Tư Diên và Tiêu Tê đều cảm thấy kỳ quặc, đám người bị tác dụng phụ còn đang nhảy nhót ầm ầm bên ngoài kia kìa, "So với nói sợ chúng ta nên chạy thì nên nói là Đào Bách Khả vốn đã có ý định rời đi." Tây Tư Diên dùng ngón cái quệt khóe môi bị rách của mình, "Theo mạch suy nghĩ gã muốn vứt bỏ căn cứ này chính vì ở đây tồn tại nhân tố gã không khống chế được, anh bị nhốt lâu thế có nghe nói về thí nghiệm ngoài ý muốn nào chưa? Kiểu như là tìm ra virus biến dị gì đó."


"Sau này xem ít phim thôi, xem nhiều phim sẽ vào." Tiêu Tê chân thành khuyên nhủ anh, "Nếu không tìm thấy Ân Hách chúng ta chỉ đành tự tìm kiếm đáp án."

"Anh muốn làm gì?" Tây Tư Diên nhíu mày, "Chớ làm loạn."

"Tư Diên, anh chỉ làm loạn với em thôi." Tiêu Tê cố ý chớp chớp mắt với anh, "Cũng rất biết mấy trò thiếu trong sáng nhá."



Thẩm Trạch Đồng mang theo Ân Hách đã thu dọn xong bọc hành lý và Lâm Hổ chuẩn bị rời đi lại đụng phải Đào Bách Khả tới một mình ngay trước cánh cửa mở rộng. Tốc độ của Thẩm Trạch Đồng có nhanh hơn nữa cũng chỉ có thể bảo vệ một người, trong chớp mắt anh ôm lấy Lâm Hổ sượt qua Đào Bách Khả, đối phương đã bắt được Ân Hách.

"Mày là ai?" Đào Bách Khả đối diện với người tiến hóa lần hai chợt đề cao cảnh giác, gã vô thức siết chặt cổ Ân Hách khiến mặt y đỏ lên không ngừng giãy dụa.

Thẩm Trạch Đồng ngưng trọng nhìn chằm chằm từng động tác của Đào Bách Khả, anh để Lâm Hổ trốn sau lưng mình trầm giọng hỏi: "Tao là ai không quan trọng, mày có quen Giản Mục không?"


Đào Bách Khả nhớ ra Giản Mục trong thời gian rất ngắn, "Bạn của mày à? Chết rồi." Kết quả này không ngoài dự đoán của Thẩm Trạch Đồng nhưng vẫn khiến ăn tức giận nắm chặt nắm tay, "Lúc trước cậu ta truyền tin cho tao nói đã gặp được cơ hội lớn, nhưng điều cuối cùng lại nói mày hại chết cậu ấy!"

"Cái mạng đó lại đẩy lên đầu tao?" Đào Bách Khả khinh thường nhếch mép một cái, "Là nó tự nguyện tham gia vào nhóm người thí nghiệm đầu tiên, cũng là nó không nghe lời lạm dụng dị năng, nói thật nếu không có tao có khi nó còn chết nhanh hơn."

Thẩm Trạch Đồng cố gắng giữ vững ánh mắt nghi hoặc của mình, anh nhìn Đào Bách Khả lại nhìn sang Ân Hách. Ngay lúc này Đào Bách Khả bỗng nhận ra Thẩm Trạch Đồng cũng không rõ lắm nguyên nhân cái chết của bạn mình, gã vô cùng khiếp sợ buông lỏng tay, cuối cùng Ân Hách cũng thở dốc được, y lập tức gào lên: "Mặc kệ tôi, mau chạy đi!"

"Anh Ân Hách!" Lâm Hổ lo âu gọi một tiếng, lời còn chưa dứt đã bị Thẩm Trạch Đồng một tay xách vào trong lòng trực tiếp chạy đi, Đào Bách Khả vô thức đuổi theo lại bị Ân Hách túm áo làm chậm một bước, gã ném y xuống đất sau đó ra lệnh cho người đợi lệnh bên kia bộ đàm ngăn Thẩm Trạch Đồng lại, trong chốc lát tiếp theo gã không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với Ân Hách.

"Em không nói cho Tiêu Tê?" Đào Bách Khả đi tới trước mặt Ân Hách ngồi xổm xuống, "Bọn họ vẫn chưa biết tác dụng phụ của thuốc tiến hóa?"

Ân Hách rũ hai mắt không nói gì, Đào Bách Khả ghét nhất cái bộ dạng nửa chết nửa sống này của y chỉ muốn tát cho phát, nhưng nghĩ người này đã đến nước này còn giúp mình che giấu bí mật của tiến hóa nhân tạo khiến nỗi căm ghét và ghê tởm trong lòng gã với Ân Hách có thêm chút dịu dàng không thể phủ nhận, không nỡ xuống tay.

"Nói ra anh đã sớm chết rồi!" Tay phải Ân Hách vắt chéo sau lưng dần mò đến ba lô vứt dưới đất, "Thân thể của người tiến hóa nhân tạo lần hai không giống người tiến hóa tự nhiên có cùng dị năng, trong cơ thể của họ chứa thứ sức mạnh không thuộc về mình. Như một quả bóng bay vậy, họ càng sử dụng chúng phản ứng dữ dội càng lớn, bộ não của người dùng sẽ mất đi cơ chế tự bảo vệ do thuốc, họ sẽ tiêu hao cơ năng của thân thể một cách không thể khống chế, sau khi vượt qua một mức nhất định rất có thể sẽ rơi vào trạng thái hưng phấn khác thường, đến tận khi chết vì kiệt sức."

Phương pháp đối phó với đám người của Đào Bách Khả rất đơn giản, dụ dỗ bọn họ chiến đấu là được, họ sẽ nhanh chóng tự chơi chết chính mình.


"Em biết còn nhiều hơn tôi nghĩ."

"Dù sao tôi cũng là người nghiên cứu ra phế phẩm." Ân Hách nhìn gã, "Nếu anh chịu kiên nhẫn có lẽ tôi đã nghiên cứu ra đời sau hoàn mỹ hơn."

"Em còn muốn tôi kiên nhẫn thế nào nữa? Mỗi lần hôn em tôi chỉ thấy buồn nôn không ngừng được." Đào Bách Khả giễu cợt nói: "Còn chuyện giường chiếu? Như mấy lời em từng nói lúc quyến rũ tôi ấy, cứ coi em là thứ thay thế cho Ân Phi."

"Nói như thể anh yêu chị tôi lắm vậy." Cuối cùng Ân Hách cũng nắm chặt vật gì đó vào trong lòng bàn tay, "Vậy sao anh không giết Tiêu Tê kẻ đã đẩy chị ta vào chỗ chết đi, người anh yêu nhất không phải là chính bản thân anh à."

"Ha ha." Đôi mắt Đào Bách Khả đỏ lên, một lần nữa bóp chặt cổ Ân Hách, "Em nghĩ tôi không biết gì ư? Vì sao con của Ân Phi lại khuyết tật, bẩm sinh đã không có mũi lại còn bị mù, nó vốn không phải con của tôi! Là kết quả loạn luân của các người!"

"Lúc trước Ân Phi nói chuyện em là gay cho người lớn trong nhà biết rồi ép em ra nước ngoài cũng chẳng phải vì tôi, mà vì cô ta không muốn thấy em tiếp tục yêu tôi, cô ta biết tôi thích cô ta, cô ta nói muốn kết hôn với tôi đều vì không muốn tôi có bất cứ cơ hội gì với em." Đào Bách Khả hít sâu một hơi, "Không phải tôi không nhìn ra, hơn nửa IQ của chị em các người đều dùng để nghiên cứu khoa học cả rồi, có cái gì mà tôi không nhìn ra được? Tôi cho rằng cô ta sẽ dần dần thích tôi nhưng rồi sao, thế rồi sao!"

"Em vừa về nước cô ta đã đi tìm em, còn tính đúng thời gian lên giường với em, lại nói đó là con của chúng tôi, tôi ngu hay gì mà lại không nhìn ra cái trò bịp này?"

Ân Hách sững sờ kinh ngạc nhìn gã, một lúc lâu khóe môi y bỗng nở nụ cười vui sướng, "Đúng thế, vì anh đã vào cái chỗ đó rồi nên tôi cũng muốn nếm thử xem nó có tư vị gì... Biết đâu lại gặp được thứ anh để lại?" Ân Hách nói như đang hồi vị lại, đầu lưỡi không kiểm soát mà liếm môi dưới, "Bách Khả, tôi đã từng nghĩ tới buông tay, lúc anh nhốt tôi ở Tây Dương tôi trăm phương nghìn kế lên trộm máy bay tìm anh, nhìn tất cả mọi thứ dưới mặt đất ngày càng nhỏ bé tôi bỗng nhiên thấy mọi thứ chẳng còn nghĩa lý gì nữa, tôi muốn nhảy xuống tự sát để kết thúc tất cả tại đây, không ngờ lại được cứu, vừa muốn trốn chạy đã có người cứu về."

"Ba người chúng ta đều khôn phải loại tốt lành gì, đã định trước cả đời này dây dưa không ngừng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui