Ngạn ngữ có câu “Đi mòn cả giày nhưng không tìm thấy, không phí sức thì lại tìm ra”.
Trong nguyên tác, sau khi vào Giang phủ, Ôn Bạc Tuyết mạo hiểm tìm kiếm ngày đêm, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc cũng tìm được địa lao nơi dân chúng bị giam giữ.
Đoạn tình tiết này chấn động lòng người, xen kẽ đấu trí đấu dũng, xét theo trình độ chuyên môn hiện tại của “Ôn Bạc Tuyết”, nếu muốn tìm được địa lao thì thật sự rất gian nan.
May mắn thay, hai con yêu quái này lại tự xông vào phòng.
Dường như bọn chúng hiểu lầm về đẳng cấp thật sự của nhóm người trong phòng, nghĩ máy ảnh chụp lấy liền là Nhiếp Hồn Thuật, nghĩ đèn pin là vũ khí Hóa Thần trong truyền thuyết ——
Tạ Tinh Diêu chỉ muốn nói, cảm ơn vật lí kỹ thuật, cảm ơn công nghệ hiện đại.
Hai tên yêu quái sợ đến mức từ bỏ phản kháng, Ôn Bạc Tuyết dò xét hỏi thăm về địa lao, bọn chúng lập tức đáp lại:
“Ở, ở góc đông nam trong phủ có một cái giếng cổ…… Ba vị đại nhân bao dung, xin hãy tha cho chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Nguyệt Phạn và Tạ Tinh Diêu đồng loạt ra tay, thừa dịp bất ngờ đánh vào tử huyệt của chúng.
Nếu đối kháng trực diện, hai nàng chắc chắn sẽ tốn không ít sức lực; đòn tấn công bất ngờ này không hề có dấu hiệu báo trước, yêu vật không kịp phản ứng lại, lập tức tắt thở.
Nguyệt Phạn không ngờ Tạ Tinh Diêu sẽ ra tay, nàng ấy sửng sốt một chút, sau đó nhìn nàng mỉm cười.
Ôn Bạc Tuyết giật mình: “Ừm, vậy là chết rồi hả?”
“Không thể để hai tên yêu quái này sống.”
Tạ Tinh Diêu khẽ xoa đầu ngón tay: “Chúng nó lấy lòng chúng ta, chẳng qua là vì muốn bảo vệ tính mạng mà thôi.
Đừng quên, bọn chúng nhìn lén bên ngoài cửa sổ đã lâu, mục đích ban đầu của bọn chúng chính là ăn tươi nuốt sống chúng ta.”
Thả hai tên yêu quái này đi đồng nghĩa với việc sẽ có thêm càng nhiều người bị sát hại dã man, trở thành thức ăn trong bụng của bọn chúng; tệ hơn chính là, bọn chúng có thể sẽ quay về mật báo.
Đến lúc đó, không chỉ có Giang Thừa Vũ, mà tất cả các yêu ma quỷ quái trong phủ đều sẽ hợp lại tấn công, như thế, cơ hội sống sót sẽ cực kỳ mong manh.
Nguyệt Phạn vốn tưởng rằng nàng là một cô gái bánh bèo mềm lòng nương tay, ai ngờ Tạ Tinh Diêu lại ra tay dứt khoát gọn gàng như thế.
Nhưng nghĩ lại, gái bánh bèo mềm lòng nương tay sẽ không khéo ăn khéo nói đến mức có thể lừa mấy trăm nghìn linh thạch của người ta.
Người đồng đội này cực kỳ đáng tin cậy, Nguyệt Phạn càng nhìn càng thích, liếc nhìn thi thể yêu quái trên mặt đất, đầu ngón tay khẽ cử động, thầm đọc khẩu quyết.
Trong chớp mắt, nơi đó chỉ còn lại hai làn khói xanh, từ từ tan biến trong ánh nến bập bùng.
“Tiếp theo, chúng ta chỉ cần đợi cho đến khi tâm ma của Bạch Diệu Ngôn xuất hiện, sau đó sẽ đối đầu trực diện với Giang Thừa Vũ.”
Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Phạn khẽ cong lên: “Chúng ta có hào quang của nhân vật chính mà, cho dù thực lực không bằng thì Thiên Đạo cũng không cho chúng ta nghoẻo đâu.”
Ôn Bạc Tuyết nói nhỏ: “Nhưng chúng ta không phải linh hồn nguyên bản… Nếu bị Thiên Đạo phát hiện, sẽ không trực tiếp đánh chết chúng ta chứ?”
Nguyệt Phạn: …….
Nguyệt Phạn nhảy dựng lên gõ vào đầu y: “Xúi quẩy, mau nhổ bỏ câu này đi!”
*
Nguyệt Phạn nói không sai, giải quyết xong chuyện về địa lao, cốt truyện mấu chốt tiếp theo chính là trận quyết chiến của bọn họ với Giang Thừa Vũ.
Nguyên tác miêu tả trận chiến này rất gay cấn, nhóm nhân vật chính cửu tử nhất sinh, cuối cùng nhờ “Ôn Bạc Tuyết” chợt thấu hiểu đạo pháp, tu vi tăng vọt.
Lĩnh ngộ đạo pháp cần phải tích lũy lâu dài, vị Ôn sư huynh hiện tại này chỉ mới đến, e rằng khó có thể liều mạng thoát chết như trong tiểu thuyết.
Tất cả những gì bọn họ có thể làm chính là mau chóng làm quen với thuật pháp và hệ thống trò chơi, sau đó dốc hết sức để liều mạng.
Thể xác và tinh thần của Tạ Tinh Diêu đều mệt mỏi nên nàng ngủ một mạch đến giữa trưa hôm sau, khi mở cửa phòng ra, đúng lúc gặp phải một gương mặt mà nàng không muốn gặp nhất.
Yến Hàn Lai ngồi trên băng ghế đá trong sân, cúi đầu đọc sách.
Vài tiểu thị nữ vội vàng đi qua hành lang, liếc nhìn hắn vài lần rồi như chim sẻ nhẹ nhàng bước đi.
Táng cây hòe cao chót vót đổ bóng xuống, khiến gương mặt trắng nõn của thiếu niên hơi u ám nặng nề, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi vào đôi đồng tử lạnh lẽo của hắn, hàng mi dài chợt nhúc nhích, sau đó uể oải nhướng lên.
Hắn dịch dung rất đơn giản, khi ngồi yên dáng vẻ vừa yên tĩnh vừa đẹp mắt, y phục xanh biếc như lá trúc, tóc đuôi ngựa được buộc lên một cách hời hợt, dây buộc tóc đung đưa, khiến thiếu niên trông vừa kiêu ngạo vừa tùy tiện.
Song, chiếc khuyên tai đỏ thẫm trên tai của người nọ lại khiến người ta liên tưởng đến máu tươi.
“Tạ cô nương, sớm.”
Chữ “sớm” được nhấn mạnh, Tạ Tinh Diêu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của hắn, vẻ bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng thì không hề cười.
“Vừa rồi ta còn đang thắc mắc không biết là ai đang đọc sách dưới ánh mặt trời chói chang —— Ánh nắng nhức mắt, Yến công tử chớ nên vì muốn thu hút sự chú ý của các cô nương mà làm mù mắt của mình.”
Yến Hàn Lai bình tĩnh đặt quyển sách xuống, đúng lúc Tạ Tinh Diêu liếc qua, quả nhiên là pháp quyết tu hành.
Người này dường như không có sở thích nào khác ngoài tu luyện và giết chóc.
Hắn không hề phản bác mà đột nhiên giơ tay trái lên, một hộp gỗ hình vuông chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, hắn nhẹ nhàng đặt xuống bàn đá: “Bữa sáng.”
Tạ Tinh Diêu sửng sốt, nghe thiếu niên nhàn nhạt giải thích: “Hai người bọn họ nói muốn đi chợ sớm, cho nên nhờ ta đưa thứ này cho cô.”
Đây là thức ăn do Nguyệt Phạn và Ôn Bạc Tuyết chuẩn bị.
Hôm qua sau khi nhận được một món hời ngoài ý muốn, ba người bàn bạc sẽ mua một ít bùa chú và pháp khí, có lẽ thấy nàng chưa thức dậy, không nỡ quấy rầy nên hai người đã đi từ sớm rồi.
Bọn họ đều biết, mấy ngày nay người hao tâm tổn sức nhất chính là Tạ Tinh Diêu.
Còn Yến Hàn Lai, hắn đã quen với việc ở một mình trong phòng, sở dĩ ngồi ngoài sân chính là chờ nàng bước ra.
Sự kiêu ngạo của Tạ Tinh Diêu lập tức bị dập tắt.
“......!Cảm ơn.”
Nàng hơi xấu hổ, mím môi sờ chóp mũi, bước nhẹ lên phía trước, cẩn thận mở hộp gỗ ra.
Yến Hàn Lai nói đây là bữa sáng, nên chắc hẳn đã qua một khoảng thời gian dài rồi, hiện tại vừa được mở ra, một làn hơi trắng bay ra.
Tạ Tinh Diêu nhìn điểm tâm tròn tròn trong hộp, vô thức hỏi: “Huynh luôn dùng linh lực hâm nóng nó à?”
Đối phương không trả lời.
Với tình tình cực kỳ quái gở của Yến Hàn Lai, im lặng tương đương với ngấm ngầm thừa nhận.
Điểm tâm đều là đặc sản được lựa chọn tỉ mỉ của thị trấn, hương vị rất ngon, kết hợp với làn hơi nóng như hoa dệt trên gấm.
Tạ Tinh Diêu hài lòng ăn hết, sau khi đóng nắp lại, nàng thoáng thấy hàng mi cụp xuống của Yến Hàn Lai.
Từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn nàng, sau khi đưa hộp gỗ, hắn chỉ tập trung xem pháp quyết.
Nhân vật này vẫn luôn như vậy, thần bí khó lường, không bộc lộ cảm xúc, ngay cả khi chết đi một cách thảm thương trong nguyên tác, hắn cũng chưa bao giờ tỏ ra thất thố hay sợ hãi.
Đặc biệt là khi cúi đầu đọc sách, mặt mũi như được họa bằng mực, sự u ám không còn nữa, chỉ còn lại hơi thở thư hương thanh tuấn, cùng với thần thái khiến người ta gợi nhớ đến núi cao đầy tuyết.
Yến Hàn Lai càng thành thục lão luyện, Tạ Tinh Diêu càng muốn hù dọa hắn, muốn nhìn thấy dáng vẻ núi cao băng tuyết đổ xuống.
“Yến Hàn Lai.”
Giọng nói của nàng vang lên, thiếu niên không kiên nhẫn ngước mắt lên.
Cùng lúc đó, một tia sáng trắng chói lòa lóe lên.
“Để ta xem xem ——”
Máy chụp ảnh lấy liền chậm rãi nhả bức ảnh ra, nàng phe phẩy nó, đắc ý mỉm cười: “Thấy thế nào?”
Một mảnh giấy nhỏ được đưa tới trước mặt hắn, Yến Hàn Lai nhíu mày.
Trên tờ giấy quả thật có một người có dung mạo y hệt hắn, mày kiếm mắt phượng, sườn gương mặt có đường cong sắc bén, đang lạnh lùng ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
“Đây là bảo bối tổ truyền của núi Lăng Tiêu đấy.”
Nhớ tới hai tên yêu quái đêm qua, Tạ Tinh Diêu cong môi cười khẽ: “Thứ này gọi là ‘ấn Nhiếp Hồn’, có thể giam cầm một hồn một phách của một người —— Huynh có muốn lấy lại không?”
Nàng nói một cách nhẹ nhàng đơn giản, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, một lát sau, Yến Hàn Lai lười nhác cong môi cười: “Tạ cô nương muốn hai hồn sáu phách còn lại sao?”
Tạ Tinh Diêu ngẩn ngơ.
“Thân thể này không quan trọng lắm, nếu Tạ cô nương muốn, cô có thể lấy hết.”
Dứt lời, hắn nhướng mày, thấy nàng đang ngạc nhiên, ý cười càng sâu hơn: “Ta giúp cô nhé?”
Sao Yến Hàn Lai có thể bó tay chịu trói như thế, sở dĩ hắn trả lời như vậy, nhất định là bởi vì hắn nhận ra nàng đang nói dối.
Tự rơi vào hố mà mình đào, Tạ Tinh Diêu âm thầm nghiến răng: “Nhàm chán.”
“Thì ra theo Tạ cô nương, ‘thú vị’ có nghĩa là bị cô trêu chọc.”
Yến Hàn Lai đủng đỉnh thong thả cười khẩy: “Cô nương có thể đến trường học, tìm một đứa bé tám, chín tuổi —— Mạch não của bọn nhỏ có lẽ giống cô đấy.”
Hờ hững, độc mồm độc miệng, không buông tha cho người khác.
Đầu óc của nàng hỏng rồi nên mới nghĩ người này thật tốt lúc mà hắn hâm nóng điểm tâm.
“Đây chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi.” Nàng khựng lại một chút, “Sao huynh biết không phải thế?”
Nếu nàng thật sự nắm giữ hồn phách trong tay thì thần thái sẽ không như thế.
Nụ cười của nàng vừa thuần khiết vừa vô hại, hệt như một con mèo đang chờ trò đùa dai có hiệu quả, những người thật sự có thể điều khiển sự sống và cái chết của người khác sẽ không mỉm cười thuần khiết như thế.
Hắn rất rõ điều này.
Yến Hàn Lai im lặng một lát, sau đó mới hé môi nói: “Người trên tờ giấy có dung mạo y hệt ta, luôn duy trì động tác mà ta đã làm, cho nên nó ắt hẳn là tranh vẽ.”
Bị hắn nói trúng rồi.
Tạ Tinh Diêu thở dài thừa nhận: “Nó là máy ảnh.
Huynh có muốn dùng thử không?”
Đối phương lắc đầu: “Không cần, đa tạ.”
Hắn vẫn luôn độc lai độc vãng, nhiệm vụ đưa cơm đã hoàn thành, nên hắn không có ý định ở đây nữa, thế là nhanh chóng đứng dậy tạm biệt, rồi tỏ thái độ như sắp trở về phòng.
Tuy nhiên, trước khi xoay người lại, sắc mặt của Yến Hàn Lai đột nhiên ngưng trọng.
Hiếm khi hắn tỏ ra cảnh giác như thế, Tạ Tinh Diêu đang định hỏi, nhưng cánh tay chợt bị nắm chặt.
Sau đó là một lực kéo bất ngờ.
Bọn họ đang ngồi dưới gốc cây hòe khổng lồ, Yến Hàn Lai chỉ cần kéo nhẹ, lúc nàng kịp phản ứng lạithì đã bị kéo ngã vào góc tối sau thân cây.
Tạ Tinh Diêu ngã đau, muốn phàn nàn nhưng lại không thể phát ra âm thanh ——
Thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất, chỉ cách nàng khoảng vài thước, bàn tay trái mảnh khảnh trắng nõn dùng sức ấn xuống, che miệng của nàng lại.
“Đừng lên tiếng.”
Hắn truyền âm nhập mật: “Có hơi thở của người ngoài… Giang Thừa Vũ tới.”
“Hắn ta là linh hồ, rất nhạy cảm với hơi thở.
Cô và hắn là bạn cũ, nên rất dễ bị phát hiện.”
Giọng của Yến Hàn Lai bình tĩnh: “Ở gần ta một chút, ta có thể che lấp hơi thở.”
Thảo nào hôm qua lúc ở trong rừng trúc, Yến Hàn Lai lại cố ý chặn trước người nàng.
Tạ Tinh Diêu: “......!Ồ.”
Nàng mau chóng đáp lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, tiếp theo đó là một giọng nam: “Diệu Ngôn!”
Chính là Giang Thừa Vũ.
Chẳng hiểu tại sao, chỉ cần nghe thấy giọng của hắn ta, cơ thể nàng liền không kìm được mà căng thẳng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, hệt như một cây búa liên tục gõ vào lồng ngực.
Tiếng bước chân nối tiếp nhau vang lên, hẳn là của Bạch Diệu Ngôn và Giang Thừa Vũ, chợt, tiếng bước chân thứ hai dừng lại.
Mặc dù không thể nhìn thấy cảnh tượng bên kia đại thụ, nhưng Tạ Tinh Diêu vẫn có thể tưởng tượng được ánh mắt của hắn ta, lạnh buốt thấu xương, tràn ngập điên cuồng hung ác, hệt như ánh mắt mà lần trước Giang Thừa Vũ nhìn nàng ở rừng trúc.
Khả năng cảm nhận của linh hồ rất nhạy bén, chắc chắn hắn ta đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Xung quanh tĩnh lặng, áp lực đến mức có thể nghe rõ tiếng lá cây xào xạc.
Tiếng bước chân của Giang Thừa Vũ chậm rãi tiến về phía bọn họ, Tạ Tinh Diêu nín thở.
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Tiếng bước chân vừa vang lên, Yến Hàn Lai chợt tới gần.
Chóp mũi của nàng gần như chạm vào lồng ngực của hắn.
Khoảng cách rất gần, nàng có thể ngửi thấy một hương thơm sạch sẽ, không hề có mùi hương tạp nham, vừa tinh khiết vừa sảng khoái, và còn hơi mát lạnh.
Thiếu niên có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người cao gầy như một bức bình phong, lúc này không hề dè dặt mà kề sát, mùi hương xa lạ kèm theo đổ bóng nặng trĩu khiến nàng gần như nghẹt thở.
Để khiến cho hơi thở tiêu tán, đối phương thậm chí còn giơ tay ra bảo vệ nàng một cách vụng về.
Thật kỳ lạ.
Bất kể là lồng ngực hay lòng bàn tay, đều không thực sự chạm vào nàng.
Hai người tưởng chừng như dựa sát vào nhau, nhưng thật ra vẫn cách một chút xíu, không hề chạm vào người nhau.
Nàng không dám hô hấp, cũng không dám cử động.
Yến Hàn Lai không nói gì, nhưng hầu kết lại khẽ nhấp nhô.
Tạ Tinh Diêu rất bình tĩnh mà cụp mắt xuống.
Bị ngăn cách bởi một bóng râm âm u, hai bên đều bị sương mù bao phủ, tiếng gió chợt lướt qua, lá cây xào xạt như cứa vào lòng người.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân do dự một chút, cuối cùng không tiến lên phía trước nữa.
Tạ Tinh Diêu ổn định lại tâm trạng, truyền âm nhập mật: “Tay của huynh, buông ra.”
Lòng bàn tay đặt sau lưng hạ xuống, nàng nhíu mày bổ sung: “Miệng của ta, tay đang che miệng ấy.”
Xúc cảm lành lạnh trên môi khẽ động đậy, đến tận lúc này nàng mới chú ý tới những vết chai dày và vết sẹo trong lòng bàn tay của Yến Hàn Lai, khẽ ma sát, càng thêm ngứa ngáy một cách khó hiểu.
Nàng ghét cảm giác không thể giải thích này, sau đó nghe thấy giọng nói ngập ngừng của hắn: “.......!Xin lỗi.”
Thế mà Yến Hàn Lai lại xin lỗi vì chuyện như thế này.
Tạ Tinh Diêu cảm thấy kỳ lạ, khôi phục giọng điệu thường ngày khi ở cùng hắn, tuyệt đối không để bản thân rơi xuống thế hạ phong: “Không cần phải xin lỗi, vì tránh nguy hiểm thôi mà.
Tim của Yến công tử đập nhanh như vậy, chẳng lẽ chưa từng gần gũi với nữ tử sao?”
Thiếu niên khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng nhếch môi lên một cách thờ ơ, ăn miếng trả miếng: “Tạ cô nương nói lắp, dường như cũng không có kinh nghiệm.”
“Ai nói lắp.”
Tạ Tinh Diêu nghiến răng: “Lúa nếp là lúa nếp non, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng —— Ta không có nói lắp.”
Yến Hàn Lai chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ đọc một câu líu lưỡi để chứng minh trong sạch, lúc đầu hắn hơi giật mình, sau đó phát ra một tiếng cực kỳ nhỏ từ cổ họng, mím môi, khóe miệng cong lên.
Yến Hàn Lai dời tầm mắt, né tránh ánh mắt của nàng.
Tạ Tinh Diêu:.
Tạ Tinh Diêu truyền âm: “Huynh đang cười nhạo ta phải không?”
Trong thức hải yên lặng một chút, ngay sau đó lập tức vang lên giọng nói quen thuộc của thiếu niên: “Tạ cô nương có thị lực thật tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.”
Hắn quả thật không thèm che giấu.
Giang Thừa Vũ vẫn chưa rời đi, nàng không dám cử động nên chỉ có thể từ trong lòng Yến Hàn Lai ngước mắt lên, nhìn thấy một vệt đỏ nhạt trên cần cổ thon dài của hắn.
Nàng muốn mỉa mai vệt đỏ này, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy ngượng ngùng, nên chỉ hừ một tiếng: “Yến công tử vô sỉ, không ai sánh bằng.”
Yến Hàn Lai: “Quá khen.”
Mặt dày thật.
Tạ Tinh Diêu ngửi thấy một mùi hương thơm ngát do gió xuân thổi đến, trong lòng làm mặt quỷ với hắn: Sớm muộn gì ta cũng có kinh nghiệm hơn huynh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...