Nhóm người Giang phủ rời đi với vẻ mặt phức tạp.
Ôn Bạc Tuyết ho khan vì sặc nước ngọt, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu và Yến Hàn Lai đi tới, sắc mặt càng đỏ hơn.
Nguyệt Phạn hơi chột dạ: “Hai người tới khi nào vậy?”
“Cách đây không lâu.”
Tạ Tinh Diêu biết da mặt bọn họ mỏng, cho nên cố ý đổi chủ đề: “Giang phủ nghi ngờ chúng ta đến từ tiên môn, may mà sư huynh và sư tỷ phát hiện động tĩnh, cố ý diễn trò, nên chúng ta mới có thể rửa sạch hiềm nghi.”
Lời nói của nàng một công đôi việc, vừa xua tan sự xấu hổ của Ôn Bạc Tuyết, đồng thời nói dối Yến Hàn Lai, giải thích cho động tác kỳ lạ vừa rồi.
Nói xong, nàng chuyển tầm mắt: “Ta vốn định truyền âm cho hai người, nhưng có người đè lại.”
Trong lời nói ẩn chút ý dò hỏi, Yến Hàn Lai bất thình lình bị nhìn thẳng, vẻ mặt vẫn như bình thường: “Nếu ta không đè lại, Tạ cô nương muốn chờ người nhà họ Giang phát hiện ra sao?”
“......!Người nhà họ Giang?”
“Giác quan của linh hồ rất nhạy bén, bà ta đã gieo chú nhìn trộm lên người cô, một khi thôi động linh lực, tất sẽ lộ tẩy.”
Nàng hoàn toàn không biết mình dính chú từ khi nào.
Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Sao huynh biết ta muốn truyền âm?”
Đối phương cười một tiếng: “Tạ cô nương còn có thể nghĩ ra biện pháp cao siêu gì sao?”
Đây là thầm trào phúng suy nghĩ của nàng nông cạn.
Tạ Tinh Diêu cũng cười: “Yến công tử có thể lập tức nghĩ đến điều này, phải chăng suy nghĩ của ta và huynh giống nhau?”
—— Muốn ngu thì ngu chung, huynh đừng hòng được hời.
Ôn Bạc Tuyết không nhìn ra hai người này đang cà khịa gay gắt, nghe thế y bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết rồi! Đây là thần giao cách cảm!”
Vừa nói xong câu này, y lập tức nhận được hai ánh mắt bất thiện.
“Quay lại chuyện chính đi.”
Tạ Tinh Diêu nhìn về phía sau để chắc chắn rằng không có người nào khác, rồi cẩn thận đóng chặt cửa lại: “Tâm ma đã bao phủ toàn bộ Giang phủ, chắc hai người nhận ra rồi nhỉ.”
Ôn Bạc Tuyết như một học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên: “Ừm!”
“Với mức độ si mê của Giang Thừa Vũ dành cho Bạch Diệu Ngôn, chắc chắn hắn ta sẽ hao phí tu vi cứu cô ấy, giúp cô ấy giải trừ tâm ma.
Tuy rằng chúng ta có thể chờ đến khi tâm ma rút lui, sau đó liều mạng đánh với hắn ta ——”
Ngón tay của Tạ Tinh Diêu gõ xuống mặt bàn, vang lên tiếng cộp cộp sau đó nàng nói tiếp: “Nhưng…… ta vừa nghĩ ra một cách hay hơn, mọi người có muốn thử không?”
Ôn Bạc Tuyết: “......Ồ?”
Y quả thật bối rối.
Phương pháp “không hay ho lắm” trong lời của Tạ Tinh Diêu chính là nội dung cốt truyện của 《Thiên Đồ》.
Bọn họ nhân lúc Giang Thừa Vũ suy yếu để ra tay, cuối cùng Giang Thừa Vũ và Bạch Diệu Ngôn chết chùm, các nhân vật chính đều bị thương nặng, may mà giữ lại được mạng của chính mình.
Đây là đường sống duy nhất mà y có thể nghĩ đến.
Nhưng như đã thảo luận trước đó, một khi đụng phải Giang Thừa Vũ, tỉ lệ bại trận của bọn họ rất cao.
“Điểm đột phá chính là, sở dĩ Bạch Diệu Ngôn một lòng một dạ với Giang Thừa Vũ, đó là vì cô ấy trúng mị thuật của hắn ta, lại thêm không nhớ rõ quá khứ, hơn nữa, cô ấy không biết chuyện hắn sát hại người dân trong trấn.”
Tạ Tinh Diêu gật gù, thuật lại ngắn gọn những gì xảy ra với hai người vào ngày hôm nay.
Nàng đã từng nghĩ rằng câu chuyện này rất phi lý, thầm chê kiểu ngược luyến này hơn trăm ngàn lần, nhưng giờ đây mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Nguyên nhân khiến lòng Bạch Diệu Ngôn nảy sinh ma chướng là bởi vì nàng ấy luôn nhớ đến Bạch phủ.
Nhưng mị thuật giống như một chiếc ổ khóa cứng rắn, mỗi khi nàng ấy muốn thoát ra thì nó càng khóa chặt hơn, giày vò hơn.
Suy cho cùng, nàng ấy chỉ là một người đáng thương đang khốn khổ đấu tranh.
“Giang Thừa Vũ muốn phá giải tâm ma, chắc chắn hắn ta sẽ dùng vật đính ước của hai người, dùng tình phá ma, khắc ái dục vào thức hải của cô ấy.”
Tạ Tinh Diêu: “Vấn đề được đặt ra là, nếu vào thời khắc quan trọng lúc giải trừ tâm ma, có một vật khác thay thế tín vật đính ước, chém đứt ký ức giả tạo trong thức hải của cô ấy thì sao?”
Hai mắt của Nguyệt Phạn sáng ngời: “Nói không chừng cô ấy sẽ tỉnh táo lại!”
“Bạch Diệu Ngôn được cung dưỡng nhiều năm như vậy, tu vi nhất định không thấp, nếu có thể nhận được sự trợ giúp của cô ấy, sẽ dễ dàng lật đổ được Giang Thừa Vũ.
Vậy vấn đề tiếp theo, chúng ta nên cho cô ấy thứ gì đây?”
Tạ Tinh Diêu gật gù: “Một thứ có liên quan đến Bạch Diệu Ngôn, đối với cô ấy còn quan trọng hơn cả tình yêu ——”
“Mọi người có nhớ hay không, nhà họ Bạch có một thanh đao tổ truyền?”
*
“Nói cách khác, cô muốn dùng thanh đao kia để phá vỡ tâm ma của Bạch Diệu Ngôn.”
Ôn Bạc Tuyết nặng nề đáp xuống đất, cất kỹ bức họa trăm dặm bay lơ lửng, tò mò nhìn quanh: “Trời ơi —— Sao nhà cũ của nhà họ Bạch trông u ám thế?”
Theo lí do thoái thác của người kể chuyện lúc ban sáng, thanh đao kia vẫn còn ở Bạch phủ, phải ngự khí phi hành mới có thể vào được.
Nguyệt Phạn khoanh tay, không khỏi rùng mình: “Chẳng phải người ta nói nhà này có ma sao? Cả nhà bị sát hại dã man, oán khí sâu nặng không được vãng sinh, Bạch lão gia vẫn còn lang thang ở đây cả đêm đấy.”
Ngoại trừ Yến Hàn Lai, những người ở đây đều là thanh niên tốt lớn lên dưới lá cờ đỏ năm sao, chưa từng gặp phải chuyện gì rùng rợn.
Ôn Bạc Tuyết nuốt nước bọt, bình thường chỉ xem phim huyền nghi thôi mà y cũng sợ đấy.
“Người nhà họ Bạch xem việc bắt yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, cho dù hóa thành quỷ quái cũng không thể xem là oán linh.”
Tạ Tinh Diêu cũng cảm thấy hơi hồi hộp, thấy hai người đang sợ hãi, nàng cười nhẹ nói: “Cố gắng giữ tâm lý bình thường là được rồi, bọn họ không thể đột nhiên xuất hiện, rồi hù ——”
Nàng chưa nói hết câu, chợt có một tiếng động nhỏ vang lên bên cạnh đống đổ nát.
Tạ Tinh Diêu khựng lại, có xúc động muốn nhảy dựng lên hét chói tai, nàng nhanh chóng lùi lại một bước, kéo ống tay áo của người bên cạnh.
Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng sáng ngời, ánh sáng trong veo óng ánh tuyên cổ bất biến rọi lên vách tường đổ nát trong sân, một bóng đen nhảy lên mái nhà, hóa ra là một con mèo đi ngang qua.
Trái tim đang đập thình thịch bình tĩnh lại, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngước mắt lên lần nữa, trái tim nàng lại thắt lại.
Lúc nãy xảy ra biến cố bất thình lình, Tạ Tinh Diêu nắm lấy tay áo của một người theo bản năng, đến khi hoàn hồn lại, nàng mới nhận ra đó là một kiện thanh y quen thuộc.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Yến Hàn Lai, thái dương của nàng giật giật.
Trong đôi mắt phượng của đối phương không có ý cười, nhưng khóe môi lại cong lên: “Cố gắng giữ tâm lý bình thường.
Chữ nào của Tạ cô nương cũng là châu ngọc, tại hạ thật không sánh bằng.”
Tạ Tinh Diêu đáp lại bằng một nụ cười.
Khúc nhạc đệm này mau chóng trôi qua, nàng chỉ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Vốn là ngọc thụ oanh thanh, Giang Nam thủy tạ, ấy thế mà thịnh cảnh lại dễ tan thành mây khói.
Từ lâu ngôi nhà này đã được xem là quỷ trạch, hiếm khi có người ngoài đặt chân vào, tường cao trong sân phủ đầy bóng râm, xuyên qua đám dây thường xuân loang lổ, có thể nhìn thấy màu đen sẫm do bị lửa đốt.
Những vết đen sinh trưởng bừa bãi, trông như những bóng ma giương nanh múa vuốt dưới ánh trăng, có cảm giác đè nén như có như không như hình với bóng, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua, giống như tiếng than khóc, khiến người ta hoảng sợ.
Ánh mắt lướt tới ngay giữa sân, Tạ Tinh Diêu dừng bước.
Một thanh trường đao cắm sâu vào lòng đất, lực mạnh đến mức khiến trên sàn sinh ra vết nứt như mạng nhện.
Mọi thứ ở đây đều cũ kỹ và bụi bặm, nhưng thanh trường đao này vẫn sáng bóng như thuở ban đầu, ánh trăng bị lưỡi đao cắt nhỏ thành những gợn sóng, vương vấn trên đầu lưỡi dao.
Ôn Bạch Tuyết lấy hết dũng khí bước về phía trước: “Đây chính là ——”
“Cẩn thận!”
Tiếng kêu của Nguyệt Phạn vang lên cùng lúc đó, nàng ấy nhanh tay lẹ mắt kéo Ôn Bạc Tuyết lùi lại vài bước, gần như ngay lập tức, một dòng khí đen cuồn cuộn tuôn ra từ trường đao.
Tạ Tinh Diêu thấy nó ngưng tụ lại thành một bóng người.
Bóng người cao lớn, oai hùng chính khí, tuấn lãng khôi ngô, nếu bỏ qua làn khói đen cuồn cuộn sau lưng người nọ, thì ông ấy trông giống võ thần hơn là một oan hồn.
Có cảm giác áp bách mạnh liệt như thế, lại có thể sống nhờ trong đao, đây chính là phụ thân của Bạch Diệu Ngôn, chủ nhân đã khuất của thanh đao này.
Người đàn ông này không hề phát cuồng như oán linh thông thường, ông im lặng liếc nhìn bốn phía, giọng nói khàn khàn u ám: “Đệ tử tiên môn? Tiên môn có quy củ của tiên môn, đây là bảo đao gia truyền, e rằng các ngươi không thể chạm vào.”
“Đúng vậy.”
Tạ Tinh Diêu trúc trắc thở dài: “Tiền bối, hôm nay bọn con đến đây vì muốn lấy thanh đao này, giúp lệnh ái thoát khỏi tâm ma.”
“Tâm ma?”
“Nhà họ Bạch đã thành ra như thế này, Giang Thừa Vũ cứ mãi dây dưa.”
Nhà họ Bạch vốn đã đủ thê thảm, nàng không muốn làm vị cha già này thêm đau lòng, nên cố gắng giảm bớt nhiều đoạn ngược luyến tình thâm: “Chỉ có thanh đao này mới có thể giúp chúng con diệt trừ Giang Thừa Vũ.”
Giang Thừa Vũ.
Vẻ mặt của người đàn ông vốn thờ ơ, nhưng khi nghe đến cái tên này, sau lưng sát khí chợt nổi lên.
“Yêu tà kia…… quả nhiên là hắn.”
Khí đen nồng nặc như hóa thành thực thể, khiến sỏi đá chấn động: “Những vụ mất tích gần đây có liên quan đến hắn có đúng không?”
Tạ Tinh Diêu gật đầu: “Vâng ạ.
Sao tiền bối biết thế?”
“Người qua đường thường xuyên bàn tán, dù ở trong đao nhưng ta cũng có thể nghe được.”
Người đàn ông trầm giọng: “Cha mẹ hắn cũng thế, xem mạng người như cỏ rác, giết hại vô số người.
Đáng tiếc cho Bạch thị ta mấy đời trừ ma, mỗi ngày đều nghe hắn làm điều ác, nhưng lại bị vây khốn ở nơi này.”
Càng nói, lệ khí của ông càng nặng, màu đen trong mắt cứ như màu mực lan ra, mau chóng thấm vào tròng trắng.
Đây là dấu hiệu cuồng hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, ngay khi Tạ Tinh Diêu định bước lên để trấn an thì cánh tay bị ai đó ghìm lại.
“Cho nên, hôm nay bọn ta đến đây để thực hiện tâm nguyện của tiền bối.”
Yến Hàn Lai không hổ danh là phản diện, đối mặt với oán linh như thế mà vẫn bình chân như vại, tiến lên một bước đứng trước mặt nàng: “Ta biết người ngoài không được chạm vào bảo đao, nhưng chẳng lẽ tiền bối không muốn báo thù sao? Giang Thừa Vũ hủy hoại nhà của người, giết cả nhà của người, giờ lại thèm khát con gái của người…… Chẳng lẽ tiền bối cam tâm bị vây ở đây, thay vì dùng thanh đao của nhà họ Bạch giúp người nhà trả thù?”
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thanh trường đao run rẩy.
Hàng mi dài của thanh y thiếu niên động đậy, để mặc gió đêm thổi tung tóc bên vành tai, mỉm cười nói: “Hơn nữa, bọn ta sẽ giao thanh đao này cho Bạch Diệu Ngôn.”
Người đàn ông cười khẩy: “Làm sao ta có thể tin ngươi? Ai có thể đảm bảo rằng các ngươi không phải kẻ hám lợi đen lòng?”
Nhà cũ nhà họ Bạch chứa nhiều oán khí bị phong ấn, chỉ cần có oán khí ở đây, thì không ai có thể lấy được thanh đao này; một khi nó rời khỏi nơi đây, nhà cũ cũng sẽ mất đi năng lực bảo họ của nó.
Ông không thể đưa ra quyết định một cách qua loa.
Hơn nữa, ông không phải người duy nhất canh giữ thanh đao trong căn nhà này.
“Lạ ghê, mọi người có nghe tiếng gì không?”
Ôn Bạc Tuyết nhíu mày: “Không giống mèo…… hình như có mang theo một chút oán khí.”
Nguyệt Phạn nhìn một góc, cười khổ: “Nói chính xác hơn, không chỉ một chút.”
Mà là rất nhiều, nhiều đến mức che trời lấp đất.
Đầu tiên là khói đen xuất hiện từ góc tường, lặng lẽ không tiếng động ngưng tụ thành hình người, dường như chưa hài lòng với sự u ám này, ngọn cây, mái hiên, song cửa sổ bị thiêu cháy rụi, cũng liên tiếp xuất hiện nhiều bóng đen.
Ánh trăng róc rách, bóng tối mù mịt, toàn bộ nhà cũ như một tờ giấy lớn, mặc cho mực khuếch tán khắp nơi.
Đây chính là người già trẻ nhỏ bị sát hại của nhà họ Bạch, bởi vì tu vi không cao, sau khi bị oán khí cuốn theo, trở thành ác linh chỉ biết giết chóc.
Ôn Bạc Tuyết sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, tuân theo niềm tin “phải làm một người có ích”, giơ tay kết xuất một trận pháp, bảo vệ mọi người trong đó.
Một bên khác, vẻ mặt của Yến Hàn Lai vẫn như thường, bấm tay niệm pháp quyết.
Nhìn thấy pháp quyết sắp hoàn thành, Tạ Tinh Diêu bất chấp tất cả, nắm lấy lòng bàn tay của hắn, ngăn cản hắn hoàn thành trận pháp: “Chờ một chút.”
Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến nàng nhíu mày.
Yến Hàn Lai vô thức vùng ra, ai ngờ đối phương càng nắm chặt hơn: “Lúc này không thích hợp giết chóc.”
Nếu muốn sống sót khi đối mặt với vong linh, hoặc là siêu độ, hoặc là truy cùng diệt tận.
Bọn họ chưa bao giờ tu tập thuật vãng sinh, hơn nữa oán khí của Bạch phủ nồng đậm như thế, nếu không phải đại sư danh môn đức cao vọng trọng, tuyệt đối không thể siêu độ thành công.
“Thế nào.”
Hắn khinh thường nhất là đám đệ tử tiên môn giả nhân giả nghĩa, vì thế hắn cười lạnh: “Tạ cô nương muốn lấy cái chết tuẫn đao sao?”
Ngoài dự đoán, giọng điệu của Tạ Tinh Diêu rất bình tĩnh: “Ta không hề vĩ đại như thế, bằng lòng mạo hiểm mạng sống của mình.”
Nàng không phải Đức Mẹ Maria, nàng hiểu rõ dưới tình huống hiện tại, nếu mang lòng trắc ẩn thì chỉ có kết cục bị ăn tươi nuốt sống.
Chỉ là vào lúc này, không thích hợp để đánh nhau.
Thứ nhất, những vong linh đều là người vô tội chết oan, khi còn sống lên án cái ác đề cao cái thiện nhưng lại không được chết tử tế, nếu sau khi chết rồi mà còn bị đánh hồn phi phách tán, như thế thì thật quá thê thảm.
Thứ hai, bọn họ có việc muốn nhờ người ta giúp đỡ, một bên nói sẽ giúp nhà họ Bạch báo thù, một bên khiến nhà hồn của nhà họ Bạch tan thành mây khói, đây là nhịp điệu muốn trở thành kẻ thù truyền kiếp đấy, thế thì làm sao có thể lấy được bảo đao gia truyền.
“Ta đã nghĩ ra một cách siêu độ.”
Tạ Tinh Diêu thả lỏng tay ra một chút: “Nếu thất bại, diệt trừ bọn họ cũng không muộn.”
*
Ôn Bạc Tuyết ngơ ngác.
Nguyệt Phạn bối rối.
Khi Tạ Tinh Diêu nói rằng mình có cách, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến trò chơi của nàng.
Cùng Nhau Trừ Tà.
Nghe thật uy phong và sang chảnh.
Ôn Bạc Tuyết nghĩ rằng nàng sẽ thi triển một bộ võ thuật Trung Hoa, đánh mấy khứa kia đến mức tâm phục khẩu phục.
Nguyệt Phạn thì nghĩ rằng nàng sẽ lấy ra súng Gatling, xả đùng đùng vào đám yêu ma quỷ quái kia.
Nhưng nàng chỉ tiến lên vài bước, liên tiếp né tránh những lần vây đánh của đám oán linh, tốc độ cực nhanh, dự phán chính xác, khiến một một bé gái oán hận nói: “Tại sao…..
ta không thể làm ngươi bị thương?”
Vẻ mặt của Tạ Tinh Diêu vẫn bình tĩnh, một lần nữa nghiêng người né tránh đòn tấn công: “Đương nhiên bọn mi không thể làm ta bị thương.”
Chuyện thái quá xảy ra.
Nàng nghiêm túc nói: “Bởi vì bọn mi không phải oán linh thật sự, mà chỉ là hình ảnh tưởng tượng trong đầu của ta thôi, bọn mi vốn không hề tồn tại trong hiện thực.”
Nguyệt Phạn:?
“Oán linh là một loại ý thức, một loại tinh thần lực, về cơ bản không thể xuất hiện ở thế giới vật chất.”
Tạ Tinh Diêu: “Hoặc giả…… bọn mi đã từng nghe qua về thuyết duy vật chưa?”
Ôn Bạc Tuyết:???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...