Thẩm Mục cũng không phải cố ý muốn ôm tướng quân ngủ.
Chỉ là y quá lạnh, giống như có hàn khí từ trong xương lan tỏa ra, làm sao cũng không thấy ấm.
Sau khi đại quân khởi hành được năm ngày thì y nhiễm phong hàn, đầu tiên là đau đầu không còn chút sức lực nào, sau lại bắt đầu phát sốt, nóng đến cả người đều mơ hồ, chỉ cảm thấy lạnh, không nhịn được cuộn tròn trong chăn, cuộn rồi lại cuộn, bỗng nhiên có một luồng nhiệt độ nóng hừng hực nhích lại gần, như ở cạnh một lò lửa khi trời đông giá rét, ấm đến mức Thẩm Mục khẽ hừ một tiếng, ôm chặt không chịu buông tay.
Tướng quân lộ mặt bất đắc dĩ, hắn chỉ nhìn con mọt sách cả người đều chôn trong chăn, sợ y ngộp thở, mới muốn đào người ra, không nghĩ đến con mọt sách trực tiếp ôm hắn không chịu buông tay.
Đại khái là lạnh đến hỏng rồi, tướng quân nghĩ, một con mọt sách mềm yếu, cùng bọn họ ăn gió nằm sương, khó tránh khỏi không chịu nổi, lúc này sợ là đã vô cùng khó chịu.
Ôm thì ôm đi, ra nhiều mồ hôi thì mới mau khỏe lên được.
Vì vậy, lúc Chu Liệt bưng thuốc tiến vào liền nhìn thấy Thẩm Mục vùi trong lồng ngực tướng quân ngủ say.
Tướng quân vừa nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, ra hiệu Chu Liệt đem thuốc đặt lên bàn.
Chu Liệt cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, do dự hỏi: “Lão đại, các ngươi làm sao…”
“Y lạnh, ” tướng quân nói bằng giọng điệu đương nhiên, “Đắp chăn cũng không ấm, nếu y chết rét thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Liệt nghĩ cũng đúng, ôm ấm áp một chút, huống chi tướng quân thể nhiệt, một mình cũng có thể làm ấm nguyên cái giường.
…
“Phương pháp này cũng rất hữu hiệu, ngày thứ hai Thẩm ngự sử đã khỏe lên nhiều rồi.” Chu Liệt suy nghĩ một chút nói, “Nhưng mà lão đại hình như sang ngày thứ hai thì sắc mặt không tốt lắm…”
Tướng quân: “… Cho nên là vì y bị bệnh nên ta chỉ ôm y ngủ một giấc thôi sao?”
Chu Liệt sững sờ nói: “Đúng vậy, còn thế nào nữa?”
Tướng quân: “…”
Đương nhiên Chu Liệt không biết, sở dĩ ngày thứ hai sắc mặt tướng quân không quá tốt là bởi vì tướng quân nửa đêm ngủ đến hồ đồ, đi xoa xoa cái mông của người đang ngủ trong ngực mình, bị Thẩm Mục trong giấc mộng đạp một cước trúng chỗ yếu.
Tướng quân thất vọng trở về phủ tướng quân, tại cửa nhìn thấy Trần thúc quản gia đang đứng trước một chiếc xe chở đầy đồ vật mà kiểm kê.
Lúc này hắn mới nhớ tới, mấy ngày nữa chính là săn bắn mùa thu.
Quản gia thấy tướng quân trở lại, đi tới đưa cho hắn một phong thư, “Tướng quân, mới vừa có người đưa một phong thư cho ngài.”
Tướng quân mở ra xem, là Thẩm Mục, hẹn gặp hắn ở trà lâu.
Khóe miệng tướng quân khẽ nhếch, không nhịn được nghĩ con mọt sách này còn lén lút hẹn hắn đi trà lâu làm cái gì?
Hắn ở trong lòng đoán một đường, nhưng không nghĩ tới câu nói đầu tiên của con mọt sách là khuyên hắn không nên đi săn bắn mùa thu.
Tướng quân nghi hoặc: “Vì sao không đi?”
Thẩm Mục nói: “Ta nghe nói, trong lòng Tề Vương tức giận, muốn gây bất lợi cho ngươi trong đại hội săn bắn mùa thu…”
Tướng quân nhìn y, đột nhiên nở nụ cười, “Thư ngốc, lòng ngươi hướng về ta…”
Thẩm Mục: “…”
Tướng quân: “Nhưng tại sao trước đây ngày nào ngươi cũng lạnh lùng, hễ gặp ta là muốn gây phiền phức cho ta chứ?”
Thẩm Mục rũ mắt, trầm mặc một lát nói: “Đợi ngươi nhớ lại…sẽ hiểu”
Tướng quân: “Vậy lỡ như cả đời này ta cũng không nhớ ra được thì sao?”
Thẩm Mục đột nhiên giương mắt, “Không được!”
Tướng quân giật mình trong lòng, “A… Tại sao?”
Thẩm Mục há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Nói chung, săn bắn mùa thu ngươi không nên đi…”
Tướng quân hỏi: “Ngươi có đi hay không?”
“Lần săn bắn mùa thu này có rất nhiều chuyện hoàng thượng đều giao cho ta phụ trách, ” Thẩm Mục nói, “Ta đương nhiên là phải đến.”
Tướng quân hất cằm, “Vậy lão tử cũng phải đi!”
Thẩm Mục: “…” Ta nói nhiều như vậy đều vô ích sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...