Hàn Băng, Có Giỏi Thì Đừng Có Chạy!

Cô sợ hãi nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn lúc này rất đáng sợ. Khuôn mặt của sự phẫn nộ. Tay của hắn càng ngày càng siết chặt cổ tay cô.
" Cậu...cậu chủ! ". Cô sợ hãi, gọi hắn.
Hắn im lặng. Nhìn cô bằng con mắt dao găm. Có vẻ rất bực tức. Không biết cô nghĩ xấu về hắn như thế nào mà lúc nãy cô cười hả hê như vậy.
Một sự đáng sợ không hề nhẹ đang diễn ra ở đây.
Cô nuốt nước bọt, toát mồ hôi lạnh. Tay của hắn đang nắm chặt cổ tay cô như muốn bẻ gãy nó ra vậy.
Sợ hãi đang bao trùm lấy cô....
Khoảng không gian tĩnh lặng....
Khuôn mặt đáng sợ ....
Cô dường như đã nhận ra một điều gì đó đáng sợ từ Phong. Một điều khó tả nên lời.
" Tên của cô trong thân phận này là 'Hàn Thần'. " hắn nhìn mặt cô đang sợ hãi mà muốn cười.
" ...................... "
" Cô sao thế? Có cần phải tỏ ra thái độ ngạc nhiên thế không? "
" Không phải là cậu chủ đang......... " cô lí nhí, mặt cúi gằm xuống. Sợ bị ' ai kia ' giết vì tội nghĩ xấu về hắn.
Hắn nhíu mày nhìn bộ dang lúc này của cô. Sao lúc nào cô cũng cúi đầu như rùa rụt cổ vậy nhỉ?
" Đang? "
" Đang giận tôi về cái chuyện.....chuyện......"
" Chuyện gì? Nói mau đi. Cô cứ hết lí nhí rồi đến ngắt ngữ thế này sao tôi biết được cô muốn nói gì? "

" Chuyện.....à.....ờ....chuyện tôi nghĩ xấu cậu chủ ấy. "
" À, cái đó tôi quên rồi " hắn lạnh lùng đi về phía trước nhưng tay hắn vẫn nắm chặt tay cô giống như đang giữ đồ vật của riêng mình vậy.
Cô thở phào. Cũng may hắn không để ý tới chuyện cỏn con này. Nếu không thì cô có mà chết chắc. Nhưng để ý lại thì hắn vẫn đang còn nắm cổ tay của cô.
" Cậu chủ ơi! " cô gọi hắn.
Hắn quay lại nhìn cô.
" Gì? "
Chỉ chỉ vào chỗ cổ tay cô đang bị hắn nắm chặt.
" Cậu có thể thả ra được không? "
Hắn hiểu ý nhưng vờ như không nghe thấy. Không nói gì. Quay người lại rồi tiếp tục nắm lấy tay cô kéo về phòng Hiệu trưởng.
Cứ bị kéo kiểu này chắc tay cô sắp rụng ra mất. Cô cũng biết đường mà, sao hắn còn kéo tay cô đến phòng hiệu trưởng làm gì không biết.
************
Tới phòng ban giám hiệu nhà trường.....( phải qua phòng ban giám hiệu mới được vào phòng hiệu trưởng để nhận lớp)
Phong để cô tự vào rồi trở về lớp. Bây giờ chỉ còn mỗi cô chiến đấu trong cái phòng giám hiệu sặc mùi bom đạn này.
" Rầm " cô giám hiệu đặt quyển sổ học bạ lên bàn với một cách rất nhẹ nhàng. Báo hại cho cái bàn gỗ muốn nứt đôi ra. Không khí u ám bao trùm.
" Hàn Thần phải không nhỉ? "
Cô toát mồ hôi lạnh nhìn cô giám thị.
" Dạ! "
Cô giám hiệu nâng gọng kính lên. Dò xét người cô.
" Ừm, nhìn ngoài thể trạng tốt, được cái là lùn "
Khoé miệng cô giật giật.
" Dạ?!! "
" Được rồi. Đi theo tôi nhận lớp. Cô hiệu trưởng hôm nay có việc bận nên tôi đưa cậu tới lớp học. "
" Dạ! "
Bà cô giám hiệu đi trước. Cô đi theo sau, trong lòng luôn rộn ràng một câu.
' Trời ơi! Nhìn cô giám hiệu phía trước ngầu ơi là ngầu luôn. Ngầu hết biết.'
Cô giám thị thì cực kì xinh luôn nha. Xinh nhất hệ mặt trời luôn chứ không phải dạng vừa. Dáng người thon thả như thùng phi xanh. Giọng nói như chim sơn ca phiên bản quạ đen. Khuôn mặt lúc nào cũng có những nếp nhăn đổ xô lại, cau có như tinh tinh vậy. Và điểm đặc biệt trên thân hình gợi cảm đó là đôi chân của cô giám hiệu. Mỗi bước chân của cô ví như muốn lủng đất vậy. Hàn Băng đi sau toát mồ hôi lạnh.
**********
Tới cửa lớp 12B1.....
" Lớp của cậu đây. " cô giám thị tiếp tục nâng gọng kính nhìn cô.
" Dạ. "

Cô giám thị nhìn cô, ánh mắt không ưng ý, gằn giọng đanh thép.
" Con trai phải trả lời như thế nào? "
" Rõ! Thưa cô giám hiệu! " cô giật bắn mình
" Tốt! "
Cô vào lớp. Đập vào mắt cô là cảnh tượng không mấy đẹp mắt.
" Trời ơi!!!! Đây là lớp hay cái chợ thế này??? " Mấy cậu học sinh ném giấy trong lớp, tạo thành một ổ rác.
" Có học sinh mới kìa bọn bây " Một thằng hét lên.
Cả lớp dừng trò chơi ném giấy lại. Nhìn cánh tay của thằng bạn lúc nãy chỉ lên cô.
Không khí tĩnh mịch bao trùm
~ Đứa nào cũng lia ánh mắt dò xét lên người cô.
" Có rì hot? Sao cả lớp ta hôm nay im lặng thế??! " Một thằng đi học muộn hớn hở, miệng cười toe toét.
" Bộp, bộp!!! " Một đóng sách vở, cặp dép bị phi ngay vào tên đó không thương tiếc.
" 1...2...3...4...trời đang sáng, sao ở đâu mà lắm vậy cà? " bị xơi một đống phi vật thể vào người, tên đó đầu óc xoay mòng mòng đếm sao.
Cô cảm thấy lạ. Đã hơn 15 phút đầu giờ rồi mà chưa có giáo viên vào dạy. Lạ ghê!
" Ủa, là cậu em họ của Phong à? " Khánh từ ngoài cửa chỉ về phía cô.
" Nhóc cũng học lớp này? Nghe thằng Phong nói nhóc mới 16 tuổi cơ mà? Sao học lớp 12? " Vũ ngạc nhiên
Hắn đang treo headphone trên tai cũng gỡ xuống. Nhìn hai thằng bạn vẻ mặt chán nản.
" Haizz, mệt với hai đứa bay quá. Nó học trước 1 lớp. Không hoc lớp 12 chẳng lẽ học lại lớp 11? "
Cô giật mình, quay sang nhìn 3 người Phong, Khánh, Vũ đứng ở ngoài cửa.
" Hội trưởng vào lớp kìa, vào chỗ ổn định thôi anh em! "
Cả lớp nhốn nháo tìm vào chỗ ngồi ngay ngắn.

Cô không hiểu gì! Hội trưởng? Vậy một trong ba người này một người là hội trưởng à? Mà sao họ lại phản ứng như gặp phải 'thổ báo' vậy? Cô thấy ba người họ bình thường mà.
Cô là người mới nên không biết rằng Khánh chính là hội trưởng của trường học BLACK WOLF. Nhìn bề ngoài Khánh thân thiện vậy thôi chứ thực ra cậu là một người rất nghiêm khắc trong việc học và nghiêm túc trong công việc.
Lớp 12B1 cô đang học là lớp học đặc biệt gồm 25 học sinh có điểm số trung bình là 85 điểm. Tập hợp những con người học tốt toàn diện các môn và đạt học sinh giỏi tất cả các năm từ cấp 1 đến cấp 3. Lớp 12B1 cũng có tên gọi khác là WSC ( Wolf Special Class). Những thành viên trong lớp này bề ngoài luôn phá phách, bá đạo nhưng một khi đã học thì tất cả đều tập trung cao độ. Đặc biệt là bọn họ sẽ học theo kiểu cách khác hơn so với các lớp trong trường. Và người đã đề ra cách học đó không ai khác chính là Khánh.
Phong là người khá im lặng, trong lớp lúc nào cũng ngủ, nghe nhạc, làm việc riêng vậy mà điểm số lại cao nhất nhì lớp. Là 'nam thần' trong mắt bọn con gái trường nữ sinh DIAMOND. Hắn cũng đã làm 'tan nát' nhiều trái tim của nữ sinh trường đó. Lạnh lùng nhưng khi đi cùng với Khánh và Vũ thì luôn cười và thi nhau dìm hàng đồng bọn.
Vũ là người có điểm số cao đứng thứ ba lớp. Cũng là một con người lạnh lùng, kín đáo. Có con mắt sắc bén. Và cũng giống như Phong, cậu cũng là một 'nam thần; trong mắt bọn nữ sinh DIAMOND.
Cả ba người họ vừa là bạn thân vừa là ba nòng súng đứng đầu lớp WSC. Và điều quan trọng là hiệu trưởng trường BLACK WOLF chính là mẹ của Khánh.
*********
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì Khánh bước lên bục giảng, giới thiệu cô cho cả lớp.
" Giới thiệu với mọi người đây là Hàn Thần, em họ của Phong từ Pháp mới về đây học! "
Cô cũng tự giới thiệu mình cho cả lớp.
" Chào mọi người. Tôi tên Hàn Băng....." thôi chết, lỡ miệng rồi.
Cả lớp lố mắt nhìn cô. Hàn Băng??? Đó là tên con gái mà?
Phong ở dưới lớp ho 1 tiếng để nhắc nhở cô.
" E hèm! "
" À quên, chào mọi người! Tôi tên Hàn Thần. Lúc nãy tôi có nói là 'Hàn Băng' đó là em gái nuôi của tôi. Vì nhớ nó quá nên tôi lỡ lời. Mong mọi người bỏ qua " cô toát mồ hôi.
" Thương thay cho tình anh em, nhớ em nhiều quá đâm ra lộn người " một thằng dở giọng văn thơ ra chọc Hàn Băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận