“Từ hôm nay trở đi Tiểu Hạo không còn làm trợ lý cá nhân của anh nữa.”.
Sau khi Hàn Thiệu Liêm báo cáo công việc như thường lệ xong thì nói như vậy, bàn tay đang gõ bàn phím của Hàn Thiệu Lẫm ngừng lại.
Ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, đáy lòng lại nhanh chóng nổi lên sóng lớn.
“Vậy sao? Vậy rất tốt à, anh cũng không cho là năng lực làm việc của tiểu quỷ kia giỏi cỡ nào.”.
Anh ta kéo kéo khóe miệng, vốn định kéo ra một nụ cười khẩy, nhưng lại khiến cho nét mặt càng thêm phần gượng gạo.
Mặc dù đã sớm khó chịu việc Duẫn Hạo ở bên người, cũng từng nghĩ tới việc làm cho cậu biết khó mà lui, nhưng không ngờ tới lại có thể nhanh như vậy.
Dưới sự giễu cợt, hình như còn có thêm chút gì đó.
Nhất là sau khi nhìn thấy một màn vào buổi sáng.
Mỗi người đều giống nhau!.
Dầu gì tiểu quỷ kia lúc đó nói còn vô cùng tự tin, kết quả cũng không cầm cự được bao nhiêu ngày!.
Hẳn nên vì bớt đi một cái phiền phức mà vui mừng, không biết tại sao, trước mắt năm lần bảy lượt hiện lên cảnh tượng Duẫn Hạo cùng Hàn Thiệu Liêm ôm nhau, các đầu ngón tay đặt trên bàn phím từ từ chứa đầy cơn giận dữ.
Hàn Thiệu Liêm thấy bộ dạng không có phản ứng của anh ta, cũng lãnh đạm nói:
“Không phải Tiểu Hạo đưa ra, là em xa thải em ấy, đồng thời ngày mai em ấy sẽ dọn ra ngoài.”.
Lúc này nét mặt của Hàn Thiệu Lẫm thoáng có biến đổi.
Dọn ra ngoài? Tiểu quỷ kia phải đi ư?.
Không có thời gian để xem xét một cách cẩn thận lời nói của mình trước khi hỏi thì lời nói đã ra khỏi miệng:
“Tại sao? Không phải em luôn luôn đối xử vô cùng tốt với tên nhóc kia sao?”.
Không hề phát hiện, trong giọng nói của mình có một chút mùi vị chua.
“Cho nên em sẽ không để em ấy tiếp tục ở lại đây nữa!”.
Hàn Thiệu Liêm sau khi bỏ lại câu này cũng không quay đầu lại liền đi ra.
Ngẩn người hồi lâu, Hàn Thiệu Lẫm đột nhiên xuất hiện một cơn cáu kỉnh khó tả, nói không nên lời là bởi vì sự thù địch đột ngột của em trai hay là tin Duẫn Hạo sắp rời khỏi.
Anh ta dùng lực có chút mạnh để khép máy tính lại, đứng dậy đi về phía tủ rượu ở bên kia phòng.
Bất chấp lời dặn dò trong thời gian dưỡng bệnh không được phép uống rượu, hiện tại có thể chỉ có sự kích thích của cồn mới có thể khiến anh ta dẹp yên sự phiền nhiễu khó hiểu kia.
Anh ta lại tới sofa ngủ.
Một gã đàn ông cường tráng ngả trên sofa, giống như một con báo Gepa đang nghỉ ngơi, nhìn không ra chút dấu vết bị thương nào, nếu như bỏ qua một bóng râm mờ ở giữa hai hàng lông mày của anh ta —— Đây là cảnh tượng sau khi Duẫn Hạo vào phòng sách đã nhìn thấy.
Cẩn thận đi qua mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cậu đi tới trước mặt của Hàn Thiệu Lẫm.
Ngày mai cậu sẽ dọn tới một khu nhà trọ khác do Hàn Thiệu Liêm đã chuẩn bị cho cậu, đây là sự kiên quyết của Hàn Thiệu Liêm.
Biết rõ đối phương là quan tâm cậu không muốn cậu lại bị thương tổn, hơn nữa đây cũng là điều bản thân luôn mong đợi, đồng thời cũng sẽ làm giảm bớt đi rất nhiều phiền phức cho người trước mắt, nhưng mà… Tại sao tâm trạng lại suy sụp như vậy chứ? Lúc ăn tối, Hàn Thiệu Lẫm vẫn không hề ra khỏi phòng sách.
Đột nhiên rất muốn nhìn anh ta trước khi rời đi, nhưng lại không dám đối diện trực diện với anh ta, sau một lúc do dự, Duẫn Hạo lặng lẽ vào lúc đêm khuya đi vào căn phòng sách vẫn chưa tắt đèn, lại ngoài ý muốn phát hiện Hàn Thiệu Lẫm lại ngủ thiếp đi ở trên chiếc sofa nhỏ.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu đứng ở cửa một hồi lâu, vẫn nhịn không được đi vào trong.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, ánh đèn màu da cam lờ mờ tinh tế trải trên sàn nhà.
Chỉ có lúc này, cậu mới có cơ hội tỉ mỉ tường tận nhìn khuôn mặt lúc thì đáng sợ lúc lại toát ra vẻ cô độc này.
Không ngờ lại nhớ lại chuyện của ngày hôm đó, Duẫn Hạo cắn môi, mắt rũ xuống.
Nói không chừng anh Liêm đã nhìn ra đi? Ngay cả chính cậu cũng không dám khẳng định tâm tình của mình… Cho nên mới kiên quyết muốn cậu dọn ra ngoài như vậy.
—— Anh có một căn nhà ở thành phố mới, đồ đạc cũng rất đầy đủ, em tạm thời qua đó ở đi!.
Không cho phép cậu nói cái gì, Hàn Thiệu Liêm lập tức quyết định nói.
Duẫn Hạo cũng không có từ chối, dưới loại tình huống này, cậu quả thực không biết nên đối mặt thế nào với Hàn Thiệu Lẫm, mỗi ngày tránh né chỉ sợ làm cho đối phương nghi ngờ.
Nhưng mà…
Không khí lạnh của buổi tối từ từ kéo tới, chạm vào da thịt phát lạnh.
Thấy trên người Hàn Thiệu Lẫm chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, Duẫn Hạo vội vàng nhìn chung quanh một chút, vừa vặn nhìn thấy một chiếc áo khoác mắc trên ghế.
Lấy áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên người Hàn Thiệu Lẫm, hơi thở trầm ổn kia làm cậu tim đập dồn dập.
Không biết sức mạnh gì thúc đẩy, đầu ngón tay của cậu chạm lên gương mặt của Hàn Thiệu Lẫm.
Hơi lạnh, nhưng vẫn cảm nhận được độ ấm.
Nhẹ nhàng, dè dặt…
Anh ta không thích sự đụng chạm của cậu…
Nhớ tới sự cự tuyệt trước đây, mũi liền cay cay.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Duẫn Hạo lôi hết dũng khí in một nụ hôn lên đôi môi mỏng mặc dù đang ngủ vẫn lộ ra hàn ý như cũ.
“Xin lỗi…”.
Giống như nghẹn ngào thì thầm thấm vào da thịt của màn đêm, theo bóng dáng nhỏ bé yếu ớt xoay người chạy trốn…
Bầu không khí tĩnh mịch xuất hiện một chút khe nứt, tựa như bí mật được cất giấu tuôn trào ra…
Song song với lúc Duẫn Hạo chạy trối chết, người đàn ông trên sofa mở đôi mắt băng lãnh ra.
Là cậu ta?.
Hàn Thiệu Lẫm từ trên sofa ngồi dậy, chiếc áo khoác đắp ở trên người thuận thế rơi xuống, anh ta cũng không nhặt lên.
Đầu ngón tay lướt qua môi, trong con ngươi lóe lên một cụm ánh sáng vô cùng kinh ngạc, con người đen sâu sắc u ám như nước biển tối tắm.
Loại cảm giác này rõ ràng là…
Sau khi uống rượu, cơ thể cũng mệt mỏi uể oải đi, nhưng mà anh ta chỉ chợp mắt một chút mà thôi, căn bản không có ngủ.
Từ lúc tên nhóc kia bắt đầu vào cửa, anh ta đã nhận ra, chẳng qua mặc kệ mà thôi, cho nên cũng không có mở mắt, chờ Duẫn Hạo tự mình rời khỏi.
Không ngờ tên nhóc kia lại nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước mặt mình, ngửi được hơi thở tươi mát giống như cỏ xanh hoàn toàn khác biệt với mùi rượu trong phòng, tim của anh ta run lên sợ hãi một cách không có nguyên nhân.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Không phải gần đây tên nhóc này vừa nhìn đến anh ta liền trốn sao? Sao…
Mới vừa nghĩ, lại cảm giác ngón tay có chút lạnh lẽo lại có chút ấm áp của Duẫn Hạo chạm lên mặt mình, còn có vùng xung quanh lông mày… Giống như muốn xua đi phiền não của anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn ở giữa lông mày của anh ta.
Có thể nói, anh ta bị sốc, ngoại trừ sự lớn mật của Duẫn Hạo, càng bởi vì đầu ngón tay kia truyền đến một luồng khí kỳ lạ…
Giống như đã từng quen.
Ngay lúc anh ta muốn mở mắt ra chất vấn cậu rốt cuộc đang muốn làm gì, một xúc cảm mềm mại dán lên bờ môi của anh ta.
Mềm mại, dịu dàng, giống như vừa có vừa không, giống như nước trong, chậm rãi chảy qua nội tâm anh ta.
Không giống sự mềm mại của phụ nữ, nhưng lại đẹp hơn tất cả.
Không phải sự khiếp sợ thông thường.
anh ta không ngờ thiếu niên thường ngày cẩn trọng giống như một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại sẽ thừa dịp anh ta ngủ mà hôn anh ta! Khiến anh ta cảm thấy khó tin chính là, nụ hôn này lại không hề khiến anh ta cảm thấy có chút chán ghét nào, càng có nhiều sự rung động, thậm chí có thể nói là kinh ngạc vui mừng.
Trong nháy mắt như bắt được cái gì đó, trong giấc mơ kia bắt kiểu gì cũng không chắc, sợ hãi sự trong lành ngọt ngào kia sẽ theo gió rồi biến mất khi tỉnh lại chỉ lưu lại sự phiền muộn, lại có thể thấm vào ở trong nụ hôn ngắn ngủi này.
Không thể tin được.
Tiểu quỷ này… Thiếu niên nhìn như đơn thuần này lại phá rối anh ta thành một vũng nước đọng…
Nhưng, vì sao…?.
Hàn Thiệu Lẫm vô thức nắm chặt tay để ở bên người, như đang cố gắng hết sức để kiềm chế sự rung động trong lòng.
Cùng với sự nghi ngờ đang nhanh chóng bành trướng lên.
Hẹn với Hàn Thiệu Liêm buổi trưa sau khi tan học sẽ gặp nhau ở cổng trường, do anh trực tiếp đưa mình tới khu nhà trọ mới ở bên kia, để tránh phải đối mặt với Hàn Thiệu Lẫm, Duẫn Hạo đúng hẹn sau khi hết tiết học thì đi tới cổng trường.
Theo lý thuyết, có thể không gặp Hàn Thiệu Lẫm, cậu sẽ không cần phải nơm nớp lo sợ, nhưng từ đêm qua sau khi chạy ra khỏi phòng sách, trong đầu cậu đều đầy ắp chuyện của Hàn Thiệu Lẫm.
Không biết người kia có ngủ ở trên sofa nữa hay không, có thể lại quên uống thuốc nữa hay không, có khi nào lại thức đêm làm việc đến suốt đêm hay không…
Đôi mắt mệt mỏi thâm trầm kia vẫn cứ lay động trước mắt không đi, tim cũng không ngừng đau nhức…
Không được, loại tâm trạng chán nản này không thể tiếp tục nũa.
Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, đều không có khả năng.
Kia căn bản là một giấc mơ, một giấc mơ chỉ có một mình cậu nhớ, vẫn nên sớm quên đi.
Anh Liêm không phải vì như vậy mới tìm một chỗ ở khác cho cậu hay sao? Trong lòng Duẫn Hạo thở dài, cố gắng muốn xốc lại tinh thần.
Cũng may lúc này không gặp phải Giang Dạ với Địch Kiện Nhân, bằng không cậu thật không có lòng tin có thể giấu diếm được sự sầu muộn của mình.
Ánh mắt lơ đãng liếc qua góc đường phía trước một cái, cậu đột nhiên bắt gặp một bóng dáng.
Hử? Kia không phải là…
Đã quên phải ở chỗ này chờ Hàn Thiệu Liêm, cậu chạy về phía con đường đối diện.
Một khu nhà xưởng bỏ hoang gần bến tàu.
Duẫn Hạo cẩn thận núp ở trong góc, len lén từ giữa khe hở nhìn trộm qua.
Ở cổng trường xa xa nhìn thấy An Tiểu Thúy, cậu liền đuổi theo, chỉ thấy cô bắt một chiếc taxi, không có nhiều suy nghĩ, cậu cũng liền tới nơi này.
Lo lắng một cô gái như cô có thể xảy ra chuyện gì hay không, không ngờ lại đến một chỗ như thế này.
Cảm thấy rất bất thường, cậu không lên tiếng gọi cô, mà đi theo phía sau, kết quả lại để cậu nhìn thấy một cảnh giật mình kinh hãi.
Đứng ở trước mặt An Tiểu Thúy, có ba người.
Trong đó một người toàn thân áo đen mang mũ cùng kính đen, dáng người không cao, nhìn không thấy mặt, hai người còn lại là hai gã đàn ông vạm vỡ cường tráng —— Chẳng lẽ chính bọn họ bắt cóc mẹ của Hàn Thiệu Lẫm?.
Trong lòng Duẫn Hạo thoáng hồi hợp, không ngờ lại tiến gần về phía trước.
“Tôi xin các người thả mẹ tôi đi! Hàn Thiệu Lẫm sẽ không tới! Anh ta căn bản không đối xử với bọn tôi như người thân!”.
An Tiểu Thúy khốn khổ cầu xin nói.
“Hừ, thời gian còn chưa tới, gấp cái gì!”.
Người áo đen trước mặt cô lạnh lùng nói, giọng nói lại không hề khàn khàn như đàn ông.
“Nếu như, nếu như anh ta không chịu tới, mấy người muốn làm gì mẹ tôi?”.
Nghe An Tiểu Thúy hỏi như vậy, người áo đen phát ra một trận cười máy móc:
“Không đến? Mẹ của anh ta, em gái của anh ta ở trong tay tôi, anh ta lại dám không đến? Ha ha ha… Tôi đây trái lại rất muốn nhìn xem anh ta có đúng là người thấy người thân chết ở trước mặt anh ta thì cũng thờ ơ hay không!”.
Người áo đen trước mặt trừng mắt cười đến vặn vẹo, An Tiểu Thúy sinh ra một cơ phẫn hận, cô đột nhiên móc một con dao nhỏ ra tiến lên:
“Chết tiệt! Thả mẹ tôi ra!”.
Hành động này khiến cho Duẫn Hạo đang nhìn trộm ở gần đó thiếu chút nữa la hoảng lên, nhưng mà An Tiểu Thúy nhanh chóng đã bị hai gã cường tráng chế ngự, con dao nhỏ cũng bị cướp vào tay người áo đen.
Chát một tiếng, người áo đen giơ tay tát An Tiểu Thúy một cái vang dội, mũi dao cũng kề sát gương mặt trắng nõn kia.
Mặc dù bị đánh cho khóe miệng chảy ra tơ máu, đôi mắt đẹp của An Tiểu Thúy vẫn tràn ngập lửa giận không chút sợ hãi.
“Hừ, thật to gan! Không hổ là em gái của Hàn Thiệu Lẫm.”.
Lấy mũi dao nhọn để ở cằm của An Tiểu Thúy, trong sự giễu cợt của người áo đen có thêm một phần tàn nhẫn.
“Tôi không phải em gái anh ta! Cái tên máu lạnh vô tình kia, tôi khinh thường có cùng huyết thống với anh ta! Anh ta không thừa nhận, tôi cũng không thừa nhận!”.
An Tiểu Thúy la lên, bị hai gã cường tráng áp chế, khiến cô không cách nào giãy dụa được.
Người áo đen lại bật cười khanh khách, trước kho hàng trống trải càng tỏ ra lạnh lẽo kinh khủng.
“Ngươi cười cái gì! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”.
An Tiểu Thúy giận dữ không thể kiềm chế mà hét lớn.
“Nếu như mục tiêu của ngươi là Hàn Thiệu Lẫm, thì trực tiếp đi tìm anh ta là được rồi! Tại sao muốn kéo theo chúng tôi?”.
Người áo đen ngưng cười, dưới đôi kính đen dường như bắn ra ánh sáng thù hận nào đó, con dao nhỏ cũng chầm chậm vẽ ra một vết máu nhạt trên mặt của An Tiểu Thúy.
“Cô nói đúng, người kia, máu lạnh vô tình… Cho nên tôi muốn cho anh ta nếm thử cái gì gọi là mùi vị của địa ngục, xem anh ta có thực sự sẽ không đau khổ sẽ không bi thương hay không, các người tạm thời làm vật thí nghiệm của tôi đi…”.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”.
Cảm giác được sự nguy hiểm đến gần, An Tiểu Thúy muốn giãy dụa, nhưng giãy dụa không được.
“Chơi cô ta!”.
Người áo đen đột nhiên ra lệnh với hai gã cường tráng.
“Cô gái này giao cho bọn mày chơi đùa thế nào cũng được, quay thành đoạn phim đưa cho Hàn gia đi! Còn có bà già ở bên trong kia, nếu có hứng thú cũng có thể chơi!”.
“Ngươi nói cái gì?!”.
Lời nói của người áo đen đột nhiên khiến máu An Tiểu Thúy mất hết, nụ cười dâm đãng của hai gã phía sau cũng khiến cô bắt đầu sợ hãi.
“Ngươi, các người muốn làm gì! Dừng tay! Buông tôi ra! Đừng ra tay với mẹ tôi! Buông tôi ra…”.
“Dừng tay!”.
Ngay lúc tiếng kêu la thê lương của An Tiểu Thúy sắp vang lên, một tiếng hét to xông vào.
Mọi người ngừng hành động lại, đều nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Đằng sau những thùng dầu chất đống, xuất hiện một thiếu niên.
Người áo đen lập tức dùng dao nhỏ để ở cổ của An Tiểu Thúy.
Duẫn Hạo thấy thế vội vàng la lên:
“Xin đừng làm hại cô ấy!”.
Người áo đen không cho phép kháng cự lại mà ra lệnh nói:
“Đi tới!”.
Liếc mắt nhìn cô gái hoảng sợ lo lắng trong tay gã đàn ông, Duẫn Hạo chậm rãi đi qua.
Đợi đến khi đến gần, cậu mới phát hiện người áo đen kia thực ra là một cô gái, thảo nào nghe giọng là lạ.
Giao An Tiểu Thúy cho một gã cường tráng, cô gái áo đen rút súng nhắm ngay cậu.
Một gã khác thì nói:
“Tiểu thư, bị thằng nhóc này phát hiện, không bằng giết nó đi!”.
Cô gái áo đen không trả lời, mà nhìn thẳng cậu.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt đằng sau đôi kính đen, da đầu của Duẫn Hạo cũng kéo căng lên.
Tuy có chút sợ hãi, nhưng cậu không có cách nào bỏ mặt An Tiểu Thúy bị làm nhục.
Đương nhiên hiện tại loại tình huống này, rõ ràng thấy được cả cậu lẫn An Tiểu Thúy đều rất bất lợi.
Đang suy nghĩ, chợt nghe cô gái áo đen nói với cậu:
“Cậu không phải tên tiểu quỷ ở tại Hàn gia sao? Tới làm cái gì?”.
Duẫn Hạo sửng sờ.
“Cô… Biết tôi?”.
Một tiếng súng im ắng lướt qua tai cậu, bắn vào thùng dầu ở phía sau.
“Nói!”.
“Tôi…”.
Dưới họng súng, Duẫn Hạo bắt đầu xót xa ân hận sự sơ suất của mình, sớm biết vậy thì lúc phát hiện ra nên báo cho Hàn Thiệu Liêm trước.
Bây giờ tình hình này, đừng nói An Tiểu Thúy, ngay cả cậu cũng có nguy cơ bị diệt khẩu bất kỳ lúc nào.
Nên nói như thế nào đây?.
Lúc cô gái áo đen bắt đầu không kiên nhẫn được nữa mà bóp cò súng để cảnh cáo, cậu vội nói:
“Là Hàn tiên sinh phái tôi tới!”.
Giữa trán cô gái nhíu lại.
“Hàn Thiệu Lẫm?”.
“Phải, ngài ấy… Ngài ấy nói phải xác định một chút, cho nên, cho nên tôi…”.
“Ý của cậu là anh ta sẽ đến?”.
Cô gái áo đen cắt ngang lời cậu quát hỏi.
“Ừ… Đúng!”.
Duẫn Hạo kiên trì nói xong.
“Ngài ấy để tôi đi theo An tiểu thư, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì…”.
Lời này cũng không có nhiều tác dụng, Duẫn Hạo với An Tiểu Thúy sau đó đều bị ném vào trong một kho hàng nhỏ.
“Mặc kệ lời nói của cậu thật hay giả, trước tiên ở đây ngoan ngoãn đợi đi.”.
Nâng An Tiểu Thúy bị đẩy ngã sấp xuống đất dậy, Duẫn Hạo nhìn về phía cô gái:
“Xin hỏi… Cô muốn làm gì Hàn tiên sinh?”.
Một sự bất an mãnh liệt hiện lên trong lòng, cảm giác nguy hiểm bắt đầu dâng cao.
Cô gái áo đen lại bật cười khanh khách.
“Ha ha ha ha ha ha… Làm cái gì?”.
Cô hỏi ngược lại, như đang chế giễu câu hỏi của cậu, sau đó giọng điệu lại thay đổi, trầm xuống như mũi tên nhọn.
“Đương nhiên là khiến hắn chết!”.
“Cái gì?”.
Duẫn Hạo chấn động, trừng lớn mắt.
“Lẽ nào… Cô chính là cái người muốn hại Hàn tiên sinh sao?”
Sau vụ nổ bom lần trước, từ chỗ Hàn Thiệu Liêm cậu mơ hồ biết được bởi vì nguyên nhân trong làm ăn, có không ít người ôm hận trong lòng đối với Hàn Thiệu Lẫm, tình hình cụ thể cũng không hiểu rõ lắm.
Cô gái đột nhiên tiến lên một bước, cho cậu một bạt tai.
“Hừ! Không sai, kẻ sai người đâm hắn cùng đặt bom trên xe hắn là tôi! Lần đầu tiên nếu không phải tại tên tiểu quỷ như cậu chạy đến xen vào việc của người khác, hắn đã sớm mất mạng.”.
Duẫn Hạo không quan tâm đến sự đau buốt ở trên má.
“Tại sao cô phải làm như vậy? Giết người là phạm pháp! Hàn tiên sinh ngài ấy…”.
“Câm miệng!”.
Âm thanh bén nhọn của cô gái ngăn cậu lại.
“Phạm pháp? Buồn cười chết người đi được! Đối với kẻ giết người, tại sao tôi phải nói luật pháp với hắn?”.
“Cô nói cái gì?” Duẫn Hạo tưởng rằng mình nghe lầm, “Hàn tiên sinh sao lại…”.
Cô gái bước đến gần, túm áo cậu, tháo kính đen xuống, lộ ra một đôi mắt bị thù hận hun đến đỏ bừng.
Toàn thân Duẫn Hạo run lên.
Cái này… Ánh mắt này, hình như đã gặp ở đâu rồi…
“Hắn là một tên giết người! Là một tên ác ma giết người không chớp mắt!”.
Cô gái gằn từng chữ từng chữ, ánh mắt tựa như muốn đâm vào ngực cậu.
“Hắn hại chết cả nhà tôi, pháp luật lại không trừng trị hắn, tên ác ma như hắn… Tôi chỉ muốn báo thù! Chỉ cần hắn chết! Muốn hắn chết ——”.
Chỉ muốn báo thù!.
Muốn hắn chết!.
Muốn hắn ——
Giống như bị một loại ma thuật nguyền rủa, Duẫn Hạo ổn định lại không thể động đậy, đôi mắt đỏ bừng của cô gái như muốn cắn nát cậu ra vậy, câu nói căm thù đến tận xương tủy kia cứ quanh quẩn ở trong đầu, như là muốn câu dẫn ra thứ gì đó có chút đáng sợ ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng cậu, làm cả người cậu đều trở nên run rẩy.
“Cậu không sao chứ?”.
Đợi đến khi bị người đẩy tỉnh, Duẫn Hạo mới phát hiện trong kho hàng nhỏ tối tăm chỉ còn lại cậu với An Tiểu Thúy.
Sự đặc tả của An Tiểu Thúy xuất hiện ở trước mắt cậu, khuôn mặt xinh đẹp còn có vết bầm tím sau khi bị đánh.
“An tiểu thư…”.
Cậu thì thào, phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Xác nhận cậu không việc gì, An Tiểu Thúy như thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó thấp giọng nói:
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi, có điều… Không phải người kia gọi cậu tới đúng không?”.
“Hả?”.
An Tiểu Thúy ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt vô cùng sắc bén khiến Duẫn Hạo chột dạ.
“Người kia… Tuyệt đối không có phần lương tâm này, bất luận mẹ và tôi xảy ra chuyện gì, chết ở chỗ nào, anh ta đều sẽ không quan tâm, không! Có lẽ nên nói là, anh ta ước gì chúng tôi chết đi! Chúng tôi mà chết, anh ta liền vui mừng!”.
“An tiểu thư! Sao cô có thể nói như vậy chứ?” Duẫn Hạo không thể ừ bừa mà nói, “Hàn tiên sinh ngài ấy sao có thể…”.
An Tiểu Thúy cắt ngang lời, xem thường nói:
“Lần trước không phải cậu đã từng tới nhà của tôi sao? Cũng nghe được anh ta nói cái gì, cậu cho rằng loại người như anh ta sẽ quan tâm tới sự sống chết của chúng tôi sao?”.
“Này…”.
Duẫn Hạo nhất thời nghẹn lời, trong lòng lại cảm thấy một cơn tối nghĩa.
Không sai, đối với Hàn Thiệu Lẫm mà nói, hình như ai cũng không quan trọng, nhưng mà… Cậu vẫn không có cách nào xem anh ta tưởng tượng thành loại người như lời cô gái áo đen kia nói.
Ánh mắt kia, ẩn giấu bên dưới đôi con ngươi thâm sâu lạnh lùng, rõ ràng là sự tịch mịch như vậy…
“Anh ta căn bản là một kẻ vì tư lợi, lòng dạ hẹp hòi, chỉ lo cho chính mình! Vì đạt được mục đích không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cho dù là đối với người nào thì cũng như nhau! Gia đình tôi cũng bởi vì anh ta nên mới tan nát, nếu như không phải anh ta, mẹ tôi cũng sẽ không thống khổ như vậy… Tất cả, tất cả đều là bởi vì anh ta!”.
An Tiểu Thúy tiếp tục nói, con ngươi cũng bởi vì sự căm hận mà lộ ra lệ quang, nói đến phần sau từ từ chỉ còn lại tiếng khóc nức nở im ắng.
Trong kho hàng u ám vắng lặng, Duẫn Hạo không có an ủi cô, cũng không có trả lời.
Qua một hồi lâu ——
“Tại sao…”.
Giọng nói rầu rĩ của Duẫn Hạo vang lên.
“Tại sao các người đều nghĩ Hàn tiên sinh thành như vậy chứ? Cho dù bề ngoài ngài ấy xấu xa như vậy, thực ra ngài ấy… Thực ra là…”.
An Tiểu Thúy trừng mắt nhìn cậu như nhìn thứ quái dị.
Nói không được, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy trong ngực như bị tắc vật gì đó, con tim mềm mại tựa như chạm phải dao nhọn trở nên đau đớn.
Người kia… Không nên lãnh khốc như vậy à…
Phòng khách Hàn gia.
Bầu không khí ngột ngạt nghẹt thở hết sức căng thẳng.
“Anh có thể giải thích một chút đây rốt cuộc là chuyện gì hay không?!”.
Hàn Thiệu Liêm tức giận đập tay lên bàn trà trước mặt Hàn Thiệu Lẫm.
Mười phút trước sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, Hàn Thiệu Lẫm vẫn duy trì bộ dạng mặt không chút thay đổi cho tới bây giờ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, bảo anh không tức giận sao được!.
“Không phải anh sẽ thực sự bỏ mặc bọn họ chứ? Không phải anh nói bản thân sẽ sẽ xử lý cho nên không cho phép em nhúng tay vào sao? Vậy bây giờ là có ý gì? Tại sao cũng kéo Tiểu Hạo vào?”.
Đối mặt với sự chất vấn của Hàn Thiệu Liêm, Hàn Thiệu Lẫm không hề hé môi, mắt cũng không thèm liếc anh ta một cái, chẳng qua vùng xung quanh lông mày thoáng bực mình mà nhăn lại.
Ồn ào chết được.
Anh ta ngồi bất động, không có nghĩa là đầu óc của anh ta không hoạt động.
Không ngờ con riêng Đái thị lưu lại không phải là con trai, thảo nào tra xét lâu như vậy cũng không tra ra được… Hóa ra là con gái…
Cũng nhờ cô ta bắt cóc người đàn bà kia, mới cho anh ta có đầu mối để điều tra.
Mặc dù không tính quan tâm đến sự sống chết của người đàn bà kia, nhưng mà phàm là tồn tại những thứ bất lợi cho anh ta, cũng phải mau chóng nhổ cỏ tận gốc!.
Vậy mà lúc mọi thứ sắp xếp gần như xong xuôi, lại cho anh ta một ngoài ý muốn nho nhỏ.
Anh ta không nhớ có kêu tên tiểu quỷ kia xen vào việc của người khác, bây giờ thằng nhóc kia cũng bị kéo vào đơn thuần là tự chuốc lấy phiền phức.
Theo lý thuyết, ngoài ý muốn này đối với anh ta mà nói, cũng không có bao nhiêu trở ngại.
Đối với tiểu quỷ tự cho là thông minh kia, anh ta trước nay luôn lười quản, bắt cóc người để uy hiếp anh ta, căn bản là một trò nực cười, bởi vì đối với anh ta mà nói, không có gì đáng để quan tâm —— Ít nhất trước ngày hôm qua như thế là không sai.
Nhưng mà, sau khi nghe thấy đối phương nói tiểu quỷ kia cũng bị bắt, không biết từ chỗ nào trong cơ thể, lại xuất hiện một thứ gì đó giống như tức giận.
Không đợi anh ta biết rõ sự lo lắng kia xuất phát từ đâu, đã bị em trai bắn phá.
Gạt bỏ tiếng la hét của em trai, anh ta nhớ tới nụ hôn mơ mơ màng màng đêm qua.
Quá mức bất ngờ, anh ta muốn tìm chứng cứ, nhưng lại không biết làm như vậy có ý nghĩa chỗ nào? Càng không rõ bản thân vì sao phải lưu tâm nụ hôn của tiểu quỷ kia như vậy, lẽ nào… Chỉ vì sự an tâm cùng sự tốt đẹp giống như dòng nước trong kia ư?.
“Này! Anh có nghe không vậy? Rốt cuộc anh tính làm như thế nào! Anh nói đó là việc trong nhà của anh, nhưng bây giờ Tiểu Hạo cũng bị liên lụy tới, em đương nhiên sẽ quản!”.
Thấy anh ta có chút đăm chiêu, Hàn Thiệu Liêm tức giận lại tiếp tục gào lớn.
Giữa trưa anh tranh thủ từ công ty lái xe đến đón Duẫn Hạo, nhưng đợi mãi không thấy người đâu, tưởng rằng cậu có phải lại trở về Hàn gia hay không, thế là trở lại tìm, ai biết được lại nhận được tin tức như vậy.
Đương nhiên anh ta không cho rằng Hàn Thiệu Lẫm sẽ kêu Duẫn Hạo làm chuyện như vậy, cách giải thích duy nhất chính là trên người Duẫn Hạo.
Dưới tiếng gào hét không ngừng của em trai, Hàn Thiệu Lẫm cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Anh ta liếc về phía đứa em, thái độ bực bội dường như có chút thay đổi, nhưng cũng không phải hữu nghị.
“Chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, lo lắng như vậy để làm cái gì?”.
Anh ta đột nhiên nói.
Lời nói đó đưa tới sắc mặt Hàn Thiệu Liêm một hồi xanh đen.
“Anh còn dám nói như vậy! Người ta có thù oán với anh sao? Đừng quên mạng của anh là do em ấy nhặt trở về đó!”.
Vốn không định tranh cãi với em trai, nhưng bộ dạng hết sức bảo vệ kia của Hàn Thiệu Liêm lại khiến Hàn Thiệu Lẫm nổi lên một sự khó chịu.
“Anh nhớ anh đã hoàn trả lại rồi.”.
“Đã? Anh lấy cái gì hoàn trả lại cho em ấy?! Bị tên mặt người dạ thú như anh xâm phạm, Tiểu Hạo căn bản là bất hạnh…!”.
Đột nhiên dừng câu chuyện lại, Hàn Thiệu Liêm mới giật mình phát hiện bản thân đã nói lỡ miệng.
Hàn Thiệu Lẫm không hề bỏ sót, con ngươi đen lập tức híp lại đầy nguy hiểm, ánh mắt khiến kẻ khác không rét mà run thẳng tắp bắn về phía anh.
“Em nói cái gì?”.
Hỏng bét…
Hàn Thiệu Liêm không khỏi âm thầm nói xin lỗi với Duẫn Hạo.
Không đợi anh suy nghĩ nhiều, Hàn Thiệu Lẫm từ sofa đứng lên, một hai bước cũng đã tiến tới trước người.
“Vừa nãy em nói cái gì!”.
Trong đôi môi mỏng phun ra câu nói ra lệnh hòa lẫn hàn khí, con ngươi đen phóng ra sự uy hiếp giống như bó tên, so với sự lạnh lùng lúc nãy lại thêm một phần đáng sợ —— Đây là dấu hiện Hàn Thiệu Lẫm sắp nổi giận, cũng là chỗ đáng sợ nhất.
Thấy anh ta như vậy, cơn tức của Hàn Thiệu Liêm cũng lần lượt tăng lên, dứt khoát không cần suy nghĩ mà nói ra:
“Em nói anh xâm phạm Tiểu Hạo! Tất cả đều bởi vì anh, Tiểu Hạo mới có thể trở nên như vậy! Cho nên em không thể không để em ấy dọn ra ngoài! Anh đương nhiên tốt rồi, cái gì cũng không nhớ rõ, tất cả đều đổ do việc phát sốt thần trí mơ hồ! Bị anh đối xử như vậy, Tiểu Hạo cũng chưa từng oán giận một câu, ngay cả lúc anh bị bệnh cũng cố tình xin nghỉ để chăm sóc anh, kết quả anh lại làm ra loại chuyện như vậy với em ấy! Lẽ nào anh không có một chút áy náy gì hay sao?”.
Dưới lời lên án mạnh mẽ của em trai, nội tâm của Hàn Thiệu Lẫm nhanh chóng bị một trận gió dữ chiếm lấy.
Về ký ức của ngày hôm đó như hồ dán dính chặt vào nhau mơ mơ hồ hồ, ngoại trừ sự tốt đẹp hư ảo kia, anh ta tìm không ra bất kỳ mảnh vỡ rõ ràng nào.
… Đó không phải là mơ, cũng không phải ảo giác…
Lại, lại… Lại là tiểu quỷ kia?!.
“… Này, anh đi đâu vậy? Này, chờ một chút!”.
Anh trai đột nhiên xoay người rảo bước rời đi, khiến Hàn Thiệu Liêm còn đang bận giáo huấn sửng sờ, vội vàng đuổi theo ra cửa, đồng thời quay đầu lại kêu trợ lý Hà.
“Nhanh lên một chút! Lái xe qua đây!”.
“Dạ!”.
Sau một vài giây, hai chiếc xe đi ra từ cửa chính của Hàn gia, trong bóng đêm mênh mông, như hai tia chớp, lao vùn vụt về phía bến tàu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...