Tôi đặt tay lên trán và nhìn lên.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời quang mây của đất Bắc.
"Thời tiết thật đẹp."
Tôi cười rạng rỡ nhất có thể và thu trọn vẻ đẹp ấm áp của Blake vào mắt mình.
Những viên gạch trắng tinh xếp thành hàng.
Các gian hàng xếp hàng hai bên.
Đằng sau là những cửa hàng đơn giản nhưng là nơi bạn có thể cảm nhận được sự tiếp xúc của con người.
Được rồi.
Mua sắm nào.
Tôi hài lòng nhìn túi tiền bên cạnh.
Đầy đặn dấy.
Kyle đã nói rằng yêu cầu "Hãy cho tôi đủ để ăn tiêu thoải mái" là không vấn đề gì.
Tôi thực sự không định tiêu nhiều như vậy, nhưng không càng nhiều càng tốt hơn sao? Ngay cả khi tôi còn sống với thân phận là Bae Soo-hyun, tôi cũng không thể tận hưởng sự xa hoa như này.
Nói chính xác thì tôi đã chết ngay trước khi thưởng thức nó.
"Vậy thì đi thôi, người bê đồ."
Tôi lắc đầu, xua đi những suy nghĩ của mình và nhìn lại Kyle.
Ăn mặc nhẹ hơn bình thường, anh ấy đang nhìn tôi và nhướng một bên mày.
Đừng nhìn vậy.
Nếu không phải là đi theo để khiêng đò, thì thành hai ta đi hẹn hò rồi còn gì? Ngài cũng nói muốn đi theo mà.
Bỏ lại phản ứng ngại ngùng của Kyle, tôi nhấc túi tiền nặng trĩu lên.
Dù ai có nói gì đi chăng nữa, hôm nay tôi sẽ tiêu đống này nhiều nhất có thể.
Tiêu hết trước khi ngỏm lần 2.
Đó là điều mà tôi chỉ nhận ra sau khi chết một lần, nhưng đúng là tiền nên được tiêu khi nó vẫn còn trong tay bạn.
Tôi sẽ cho bạn thấy thế nào là kiếm tiền như một Công tước phương Bắc và tiêu xài như một con hamster.
"Chậm lại."
Anh ấy đỡ lấy lưng tôi khi tôi như nhảy ra ngoài.
Cơ thể tôi, vốn đang hào hứng tiến về phía trước, đã bị kéo cả quãng đường về phía sau.
Tôi cau mày và nhìn anh lần nữa.
Một miếng thịt khô ăn thử tôi lấy từ quán đồ nguội đã được ngậm trong miệng.
"......."
"Ugh.
Tôi xin lỗi."
Tại sao.
Ngài nhìn gì.
"Không.
Cứ ăn cái này hay gì đi."
Được thôi.
Ôi.
Làm thế nào để tạo ra nước sốt này? Sao một hương vị tuyệt phẩm như vậy có thể tồn tại chứ?
Phải mua nó ngay bây giờ
Tôi mua hai gói thịt bò khô.
Khi tôi đưa đồng xu vàng lấp lánh cho người bán hàng, Kyle nhận lại hai túi thịt.
Tôi nhai miếng thịt bò khô và chuyển sang cửa hàng tiếp theo.
Lần này, tôi đã tìm thấy một chiếc vòng tay giúp cơ thể khỏe mạnh chỉ bằng cách đeo nó! Trong bìa cứng để bên cạnh, nó được viết:
(Sốc! Mana chảy ra khỏi cơ thể!)
Nó có phải là một chiếc vòng tay germanium không?(1) Ngay cả màu sắc trông cũng giống...!Nhìn thôi cũng biết là không uy tín rồi.
Mặt khác, Kyle, người đứng cạnh, đang nhìn chiếc vòng với vẻ thích thú.
"Có kích thước nào mà hamster có thể đeo được không?"
Nào.
Đừng nghĩ bậy.
Cái này có ma thuật sao? Còn không biết đó có phải hàng thật hay không.
Ôi trời ơi
'Tôi không biết nên bịa ra rằng có loài ma thú có thể sống mà không cần tạo ra đá ma thuật không nữa'
Tôi thở dài và kéo anh ta đến cửa hàng tiếp theo.
Nếu tôi để yên thêm một phút nữa, chắc tên đó sẽ đặt hàng mất.
"Vào đây cô chú ơi.
Quần áo rẻ đây!"
"Áo ấm! Dày nhưng không nặng!"
"Mua khăn quàng cổ, khăn quàng cổ đi nào!"
"Xiên quái vật đê!"
"Mua một túi đậu phộng được tặng một túi khác!"
Sự sôi động của chợ làm bừng sáng vẻ mặt của tôi.
Tôi đã mua mọi thứ tôi thấy hay.
Từng chút một, chất trong vòng tay của Đại công tước Điện hạ.
Ah.
Không.
Đừng ôm bằng tay phải, hãy dùng tay trái.
Ngài nên quý trọng cánh tay phải của mình.
"Giày làm từ da voi miền Bắc!"
"Quần đa năng! Trang phục luyện tập yêu thích của các Hiệp sĩ Blake!"
Tôi không thể chịu đựng được.
"3 đời nhà tôi bán kẹo quýt chua ngọt.
Cùng xem kẹo thủ công do nghệ nhân có 30 kinh nghiệm trong nghề làm!"
Oh, tôi cũng không thể chịu được cái này nữa.
"Bánh crepe đây.
Để kỷ niệm đợt giảm giá của lễ hội, chúng tôi sẽ bán chỉ một ngày nữa!"
Tôi cũng muốn cái đó.
"Ah! Tuyệt quá."
Tôi thực sự tiêu tiền như nước.
Túi vàng trở nên nhẹ hơn và tay của Kyle chứa đầy hành lý.
"Tại sao?"
Khi tôi hỏi khi cầm crepe bằng cả hai tay, Kyle bình tĩnh trả lời.
"Ngươi đơn giản hơn ta nghĩ."
Tôi đang trong quá trình mua sập tiệm người ta, việc này đơn giản à?
Quả nhiên, đối với Đại công tước phương Bắc mà nói, kiểu tiêu tiền này chỉ là muỗi (chuột) thôi nhỉ.
Không ngạc nhiên nếu sau này anh ta sẽ mua cả cửa hàng.
"Hôm nay tôi trả.
Ngài có muốn ăn bánh không không? Có mâm xôi trong đó đấy."
Tôi mua cái của tôi vì nó trông ngon, và tôi mua hai cái vì thấy tội lội phải giả vờ không biết anh ta, người đã đóng vai người khuân vác suốt thời gian qua.
Ồ, tôi vẫn còn nhân tính chứ.
Tôi là công dân Hàn Quốc cơ mà, đất nước nơi không ai phải chết đói.
Anh chậm rãi lắc đầu.
"Ta không có tay để cầm."
"...à.
Đúng vậy."
Ngài phải đầy đồ, tất cả là của tôi, xin lỗi.
Đúng là tôi đưa anh ấy đến như một người khuân vác, nhưng......
Tuy nhiên, đó không phải là chủ sở hữu của vùng đất này và là Chúa tể của phương Bắc sao? Từ nãy đến giờ anh ta cứ âm thầm đi theo tôi nên mắt mấy cô bán hàng nhận ra anh ta cũng sắp lòi ra ngoài rồi.
"Đúng là ngài không thể."
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi giơ một cánh tay lên, duỗi ra và đặt chiếc bánh crepe trước miệng Kyle.
Anh ấy chỉ nhìn xuống tôi, như thể tình hình không ổn.
Tại sao, tôi nên làm gì tiếp? Tôi đào đâu ra một cánh tay khác cho ngài đây?
"Sao ngài nhìn tôi như thế?"
"Bởi vì ta đã rất ngạc nhiên."
Kyle cúi đầu và cắn chiếc bánh crepe mà tôi đang cầm.
Ngay lập tức, một góc biến mất.
Có phải rất khó khăn khi mang theo hành lý của tôi không?
"Ngươi là người đầu tiên cho ta ăn."
[Đây là lần đầu tiên của ta ~ Đây là lần đầu tiên của ta!〜( ‾∇ ‾〜) (〜‾∇‾)〜]
'Không được nhại.'
" Điện hạ không phải là quỷ, tôi có thể cho ngài ăn."
"Họ thường cảm thấy khó khăn với ta.
"Điều đó không khó khi phải nhìn thấy ngài hàng ngày."
Tôi thản nhiên nói.
Anh ta có thể là một Đại Công tước đàng hoàng trước mặt người khác, nhưng chẳng phải anh ta là một gã otaku nghiện hôn tôi sao? Cái khó còn có cái khó hơn.
"Chúng ta có gặp nhau mỗi ngày không?"
Ôi.
"....Tôi gặp ngài hàng ngày mà.
Đúng không nào.
Vào hôm qua và cả hôm trước đó nữa."
Tôi đưa chiếc bánh crepe lại gần anh ấy, và ăn phần bánh crepe của mình.
Hãy xem nào.
Sữa dê tươi và nam việt quát...
"Chua!"
Kyle nao núng khi tôi rít lên.
"....Đây là lần đầu ngươi thử kem tươi à?"
"Không, tôi đã ăn mấy trăm lần rồi.
Kem đánh bông nên có vị mặn nhẹ, tại sao lại như thế này? Hơn nữa, họ nghĩ gì khi thêm quả nam việt quất chua vào vị chua? Nó chua gấp đôi!"
Kyle tò mò nghiêng đầu và cắn một miếng bánh nữa.
"Kem tươi vốn có vị như thế này."
Theo sau anh ta, tôi cắn một miếng nữa.
Nó cũng chua
"Không.
Ban đầu, bánh crepe phải đủ ngọt để khiến ngài rớt lưỡi chứ."
Ngài không biết gì cả, thực sự.
Sự quyến rũ của kem đánh bông là phải dịu và mượt mà như mây.
Vì vậy, vào lúc 9:30 tối, tôi thường ăn một miếng bánh kem tươi được giao từ quán cà phê gần văn phòng của tôi.
Họ đóng cửa lúc mười giờ, vì vậy đây thường là đơn hàng cuối cùng.
Nếu tôi ăn khoảng một tháng một lần, vào một ngày thực sự khó khăn, mệt mỏi sẽ tan biến.
Lúc đó thực sự rất khó khăn, nhưng sau khi qua đi, nó cũng chỉ là kí ức thôi.
"Nó...."
Vẻ mặt của Kyle trở nên nghiêm túc.
"Không thích thì vứt đi ăn cái khác."
"Cái gì? Tệ thật.
Đúng vậy, bởi vì nó không phải là thứ tôi có thể ăn."
"Được.
Ăn nhiều vào."
Kyle ăn xong chiếc bánh crepe lúc nào không biết, bóp nhẹ cổ tay tôi và khi.
"Ngươi nhỏ và gầy quá rồi."
Chuyện nhảm nhí.
Tôi lớn hơn một chút so với mức trung bình của Hàn Quốc.
Tôi chưa bao giờ nghe nói về mình nhỏ như vậy ở bất cứ đâu.
Cũng đến 180 cm rồi.
Có thể không phải vai u thịt chắc, nhưng dáng người mảnh này là tiêu chuẩn cái đẹp ở đó đấy.
"Người không nhỏ trong mắt Điện hạ chắc là người khổng lồ rồi?"
Anh cười khẽ
"Hãy ăn nhiều thịt.
Cho dù ta có bảo vệ ngươi như thế nào đi chăng nữa, để có thể tham gia trinh sát, ngươi phải ít nhất giữ cho cơ thể của mình khỏe mạnh.
Trong Blake, không chỉ các hiệp sĩ và binh lính, mà cả các đơn vị hỗ trợ cũng được huấn luyện võ thuật."
Kyle hỏi, dùng lưỡi liếm kem trên môi.
"Ngươi biết dùng vũ khí gì?"
"Không biết."
"Vậy còn sở trường?"
"...Ừ thì...ngôn ngữ?"
Ngôn ngữ C++ cũng là một ngôn ngữ nhỉ.
"Ngươi ăn được nhiều không?"
Nếu trò chơi mà tôi đang phát triển không thành công, bác gái ở hàng cơn nói tôi có thể làm video mukbang.
"Ha.."
Tôi thở dài thườn thượt.
Tại sao lại chọn thời điểm này để nhớ lại chứ?
Nhưng đó chỉ là quá khứ.
Miễn là tôi có hệ thống và tác phẩm gốc, tương lai của tôi rất tươi sáng.
Nói thì hơi sến nhưng hãy tin tôi đi.
"Tại sao?"
Tôi nói một cách khiêu khích.
"Ngài đã lo rằng không bảo vệ được tôi sao?"
Người mang danh Chúa tể phương Bắc đang lo lắng.
Ngài không phải là đại Công tước đẫm máu và tất cả danh tiếng kiếm được bằng cách giết người vô tội sao? Như thể nếu không bảo vệ một thường dân, ngài sẽ phải từ bỏ ghế lãnh chúa ấy.
Lông mày của Kyle nhíu lại trước sự khiêu khích tinh vi trong lời nói của tôi.
Anh ấy cười như thể thích thú.
"Câu ấy động đến sự nhẫn nại của ta đấy."
"Cảm ơn đã khen."
Thường thì nhân viên văn phòng có khả năng chiến đấu tốt.
Chiến đấu với khách hàng, với sếp và ngoài giờ.
Tôi chỉ không cần cầm kiếm, nhưng tôi sẽ không thua ở đâu cả.
"Ta có thể chuyển đống này đi đâu?"
Sau khi siêng năng ăn hết thứ này đến thứ kia, tôi trở lại và thấy mình đang ở trước Lâu đài Blake.
Anh ấy liếc nhìn tôi, như thể bảo tôi lần này tự mình leo lên cầu thang.
Biết rồi.
Tôi có chân mà.
Tôi vừa trả lời vừa leo cầu thang chậm như rùa.
"Tôi sẽ đặt chúng trong một kho lưu trữ hiếm khi được sử dụng."
"Không phải là phòng của người hầu sao?"
"À vâng.
Tôi không có chỗ.
Tôi chỉ vào phòng nghỉ khi Sen ở đó."
Làm thế nào tôi có thể đặt tất cả những thứ này vào phòng nghỉ khi tôi đang ở một vị trí mà tôi bị mắc kẹt ở đây?
Khi rảnh, tôi không muốn vào phòng làm việc nên chiếm phòng nghỉ...!Giờ Sen đã đi rồi, mặt dày đến đâu cũng không thể làm vậy.
"Ta cho ngươi một căn phòng."
Kyle thản nhiên nói.
Ngài có thể cho tôi một căn phòng vì ngài nói vậy à?
"...Vâng? Thật sao?"
"Trong trường hợp ngươi quên, ta là chủ sở hữu của lâu đài này."
Ah.
Đúng thật.
"Cho tôi một căn phòng có cửa sổ lớn."
Nếu được cho đồ tốt, thì cứ thế mà nhận thôi
Vì vậy, những thứ tôi mua được hôm nay được chất đống từng thứ một trong căn phòng mới được cho.
Rốt cuộc, thế giới cũng chỉ là tiền và chỗ ăn ở thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...