Đây là… đáp ứng nàng rồi sao?
Đường Táo thụ sủng nhược kinh, vội gật đầu. Mới vừa rồi còn khóc mà giờ đã cười vui vẻ rồi, thật đúng là bộ dáng của một tiểu cô nương. Trọng Vũ thấy thế, khóe môi nhất thời cong lên, theo bản năng đưa tay lên sờ đầu nàng, cảm nhận được sự mềm mại, lúc này mới phát hiệu được có điều không đúng.
Động tác chợt dừng lại.
Vì sao lại thấy tự nhiên như vậy? Động tác này giống như hắn đã làm rất nhiều lần rồi vậy.
“Sư phụ?” Đường Táo mở to hai mắt, khẽ gọi một tiếng.
Trọng Vũ hoàn hồn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, lại thấy quần áo nàng đang mặc trên người, nghĩ thầm: Nếu để cho nàng lưu lại, tất nhiên không thể cho nàng cứ mặc bộ dáng như thế này được. Không nói đến việc quần áo không vừa người, quan trọng nhất là bên trong không có gì để mặc, hiện giờ chỉ khoác một cái áo choàng của hắn.
Hiên giờ đôi chân bạch ngọc lộ ra, đêm qua hắn bôi thuốc giúp nàng, cũng đã thấy qua đôi chân của nàng, mà ngay vừa rồi hắn còn… hắn còn sò soạng nơi đó của nàng, còn hôn nàng.
“Ngươi không có người thân sao?”
Người thân? Đường Táo nghe thấy thế lắc đầu, thanh âm yếu ớt nói: “Đồ nhi chỉ có sư phụ, sư phụ là người thân duy nhất của đồ nhi.”
Ngay cả một người thân cũng không có sao? Nhất thời Trọng Vũ có chút thương tiếc, nhìn bộ dáng như vậy của nàng, không biết đã trải qua cuộc sống như thế nào nữa. Bất quá vừa rồi đã thấy qua tài nấu nướng của nàng, coi như đó cũng là sở trường của nàng, vẫn có thể tự nuôi sống được chính mình.
Bất quá nhìn nàng ngây ngốc như vậy, trong lòng luôn nghĩ đến sư phụ của mình, hiện giờ nàng coi hắn là sư phụ của nàng, chắc chắn bộ dạng của sư phụ nàng và hắn đều giống nhau.
Hắn tất nhiên biết, nếu đã để cho nàng ở lại, nhưng nếu có một ngày, sư phụ nàng tới tìm nàng, vậy nên làm thế nào?
—- nàng sẽ rời đi chứ?
Bởi vì sư phụ đồng ý cho nàng ở lại mà nàng vui vẻ không thôi, giờ phút này sư phụ nhíu mày, nàng cũng không biết sư phụ đang suy nghĩ gì nữa, Đường Táo nhwos tới vừa rồi sư phụ hôn nàng, liền kiễng chân lên hôn cằm hắn.
Chỉ vừa mới quen mà lại làm việc thân mật như vậy, nhìn đến tiểu cô nương mình vừa cho ở lại, không rành thế sự, cử chỉ có phần ngả ngớn, hiện giờ chẳng qua chỉ vì lấy lòng hắn.
“Chưa dùng đồ ăn sáng sao?”
Đường Táo lắc đầu, sư phụ còn chưa ăn sáng, sao nàng có thể dám ăn trước được?
Thấy vậy, Trọng Vũ nhìn bàn đồ ăn phía sau kia, dẫn nàng ngồi xuống, hai người cùng dùng đồ ăn sáng cùng nhau, Trọng Vũ thấy nàng định đứng lên hầu hạ hắn, hắn cho nàng ở lại không phải là vì nàng sẽ hầu hạ hắn, liền ngăn hành động của nàng lại, làm cho nàng ngoan ngoãn ngồi im dùng bữa.
Như sợ mình sẽ lại đuổi nàng đi, tiểu cô nương rất nghe lời, mặc áo choàng rộng thùng thình của hắn ngồi yên lặng, một đôi con ngươi đen lung liếng nhìn mình chằm chằm, như kiểu nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Ánh mắt của nàng cực nóng, làm Trọng Vũ có chút đỏ mặt, liền không nhìn nàng nữa, chỉ là… trong lòng có chút xao động không thể che dấu.
Chắc nàng không chỉ là một tiểu cô nương, mà còn là đào yêu chuyên đi quyến rũ người khác sao?
Nhưng… không có yêu tinh nào lại ngốc như vậy cả.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo không đám động đậy. Sư phụ bảo nàng ngồi, nàng liền ngồi, chỉ là… loại chuyện này sao có thể để sư phụ tự mình động được? Ánh mắt nàng nhíu lại, trong lòng có chút không vui, hiện giờ sư phụ không có vị giác, trù nghệ của nàng dù có tốt như nào cũng là vô dụng, hơn nữa giờ phút này, hắn còn chiếu cố nàng.
Đồ nhi như nàng, thật là thất bại.
Trọng Vũ thấy nàng đang nhíu mày, có một cảm giác như một tiểu khuê nữ thư các đang bực dọc.
Nàng mới chỉ mười sáu, mà hắn đã gần ba mươi. Nghĩ đến đây, trong lòng Trọng Vũ có chút rầu rĩ.
“Sư phụ.” Đường Táo nhìn sư phụ, nhất thời đôi mắt sáng lên chút ít, cười đến ngu đần.
Thôi, gọi gì liền mặc kệ nàng đi. Trọng Vũ cũng không sửa lại cách xưng hô nữa, rồi không vội đi qua bên cạnh nàng, trong tay đưa ra một lọ thuốc: “Đầu gối còn đau không?”
Vết thương trên người nàng vừa khép lại, vừa rồi bởi vì tình thế cấp bách mới quỳ xuống, đầu gối tất nhiên là vô cùng đau đớn. Vừa nghĩ tới việc sư phụ cho nàng ở lại, trong lòng nàng vui sướng cực kỳ, phần đau đớn này, xem ra cũng đáng. Bây giờ tự dưng sư phụ lại hỏi như vậy, nàng bỗng cảm thấy có chút đau.
Sư phụ không thích mình lừa gạt hắn, Đường Táo liền cắn môi gật gật đầu.
Trọng Vũ chỉ tay đến phía giường: “Có thể tự mình đi không?”
Đường Táo biết dụng ý của sư phụ, liền cố ý lắc đầu, âm thanh yếu ớt nói: “Sư phụ, ôm…”
Thấy bộ dáng tội nghiệp của nàng, Trọng Vũ có chút mềm lòng, dù sao vừa rồi cũng hôn rồi, một chút ôm ấp này có là gì. Nghĩ thế,hắn liền xoay người ôm lấy nàng, cặp tay trắng nõn kia như dây tơ quấn quanh cổ hắn đến gắt gao.
… có chút dính người.
Đường Táo ngẩng đầu nhìn sư phụ, thấy sư phụ ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn nàng, trên mặt là bộ dáng thản nhiên. Điều này làm cho Đường Táo nghĩ đến lúc lần đầu tiên gặp được sư phụ, lúc đó sư phụ cũng thế này, đối với nàng ôn hòa, nhưng thời gian sau ở chung với nhau, lại vô cùng thân thiết.
Hôm qua nàng ngồi trong lòng, hắn không thấy loạn, nhưng hôm nay mới chỉ gần gũi một chút đã có chút không chịu nổi, nghĩ tới vừa rồi tu vi thơm ngọt của nàng, cổ họng liền hơi khô.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
—– đó là lần đầu tiên hắn được nếm một hương vị ngọt ngào như vậy.
Vì phải vén áo lên rất cao, áo choàng đã bị vén tới bắp đùi, Trọng Vũ cố áp chế ánh mắt của mình, cúi đầu giúp nàng bôi dược. Mới vừa rồi vì quỳ, vết thương lại có chút nghiêm trọng, nửa điểm tốt lên cũng không có, Trọng Vũ nhíu mày, giương mắt lên nhìn nàng: “Miệng vết thương sao lại thế này?”
“A?” Đường Táo sửng sốt, sau đó mới nói: “Lúc đi tắm không cẩn thận bị đụng phải.”
Ngữ khí này nghe như đứa nhỏ, nhu thuận, làm cho người ta không dám trách móc nặng nề, ngữ khí Trọng Vũ ôn hòa: “Về sau đừng đụng vào nước, bằng không về sau sẽ…” Để lại sẹo. Nửa câu sau, hắn không nói ra.
Đường Táo có chút bj dọa, vội lắc đầu: “Đồ nhi sẽ chú ý.” Nếu để lại sẹo vì biết làm sao bây giờ.
Biết tiểu cô nương nào cũng thích chưng diện, Trọng Vũ cũng không nói gì, thấy bộ dáng lo lắng của nàng, thanh sắc ôn hòa: “Cũng không cần quá lo lắng đâu, chỉ cần chú ý mấy ngày là được, chắc sẽ không có việc gì.”
Nghe xong lời sư phụ nói, Đường Táo yên tâm hơn không ít, nàng nhìn sư phụ, thấp giọng nói: “Nếu đồ nhi để lại sẹo, sư phụ sẽ còn thích sao?”
“Ta khi nào…” Hắn khi nào thì nói qua thích nàng? Nhưng lời vừa nói ra, có chút chột dạ. Nếu trong lòng hắn không có dục niệm ấy, vừa rồi tại sao không nhịn được lại hôn nàng? Hơn nữa… còn hôn lâu như vậy.
Nếu không phải nàng không thở được, chỉ sợ hắn sẽ không buông bỏ, luyến tiếc.
Chỉ là sống được hai mươi tám năm rồi vẫn chưa từng thích nữ tử nào, hiện giờ mới chỉ có hai ngày đã thích, cũng không khỏi có chút… sao hắn có thể là một người háo sắc như vậy, cho nên nhìn thấy nàng mới không nhịn được muốn khi dễ nàng?
Trọng Vũ có chút phiền não, nhìn thoáng qua bên cạnh Đường Táo, thản nhiên nói: “Đừng nói bậy.”
Nếu chú ý một chút, tất nhiên sẽ không để lại sẹo, hơn nữa — hắn cũng sẽ làm cho nàng không để lại sẹo.
Đường Táo cảm thấy ảo cảnh này cùng sư phụ ngày thường không giống với nhau, bất quá đây chỉ là một hồn phách của sư phụ, cho nên không thể có được toàn bộ tâm tình của sư phụ, thậm chí… còn không có vị giác. Nghĩ đến cái này, Đường Táo liền đau lòng, nàng không thích ăn giống sư phụ, nhưng nếu không có vj giác, đó là khổ sở cỡ nào chứ.
Đường Táo muốn thử xem có giúp sư phụ tìm lại được vị giác hay không.
Buổi chiều nàng liền làm các loại rau củ, muốn dùng biện pháp này để tìm lại vị giác về cho sư phụ. Sư phụ nói là có chuyện đi ra ngoài hai canh giờ, hai canh giờ này Đường Táo làm rất nhiều điểm tâm.
Lúc Trọng Vũ trở về, liền thấy tiểu cô nương đang bận rộn tronng bếp.
Hắn đứng ở trong sân, lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng, làm như nghĩ tới điều gì, yên lặng gọi tên nàng một tiếng: “… Đường Táo.”
Sắc trời đã dần dần tối đi, Đường Táo đi ra ngoài nhìn, không thấy có ai, sau đó vào trong phòng, phát hiện trên giường có một túi hành lý. Nàng đến gần mở ra, phát hiện bên trong là hai boo quần áo của nữ tử.
Sư phụ đi ra ngoài là để mua quần áo cho nàng sao? Trong lòng Đường Táo mừng rỡ một trận, mở ra còn kinh hỉ hơn — ngay cả cái yếm cũng mua đầy đủ.
Cầm quần áo trong tay, Đường Táo có chút thẹn thùng, vừa vui mừng vừa ngại ngùng.
Mặc kệ sư phụ có quên nàng như thế nào đi chăng nữa, vẫn đối xử với nàng rất tốt.
Đường Táo nhìn hai bộ quần áo, một bộ xanh nhạt, một bộ đỏ. Đường Táo suy nghĩ chốc lát, quyết định mặc đồ đỏ.
Đổi quần áo xong đâu đấy, Đường Táo mới đi đến thư phòng tìm sư phụ.
Cửa bị đẩy ra, bên ngoài có một tiểu cô nương yêu kiều đang đứng, quần áo đỏ rất hợp với nàng, giống như một cây hoa thược dược khoe sắc. Trọng Vũ gấp thư lại, ngẩng đầu lên nhìn một màn này, có chút sửng sốt.
Đường Táo cười đi vào, hỏi sư phụ: “Sư phụ, có đẹp không?”
“Ân.” Sắc mặt Trọng Vũ như thường, thản nhiên nói.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Thấy sư phụ không có biểu tình gì, Đường Táo có chút mất mác, con ngươi ảm đạm đi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Đồ nhi đã giúp sư phụ nấu cơm rồi, sư phụ, người đã đói chưa?”
Trọng Vũ vừa định nói không đói bụng, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nàng, liền nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng tốt.”
“Sư phụ, ăn ngon không?” Đường Táo chống cằm, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm sư phụ mình.
Trọng Vũ không nói gì.
Đường Táo nhất thời hiểu được, vội gắp một miếng thức ăn đưa đến miệng sư phụ: “Sư phụ, người thử món này đi.”
Trọng Vũ cắn một miếng.
Mỗi một loại thức ăn đều thử một miếng, nhưng sư phụ vẫn không nói gì, Đường Táo biết, sư phụ vẫn không có cảm giác gì. Nàng không có biện pháp, yên lặng cúi thấp đầu, trong lòng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đường Táo không nói lời nào, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Trọng Vũ nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nàng như vậy, sao hắn lại không biết tâm tư của nàng cơ chứ, mặc kệ tâm tư của nàng là như nào, vẫn không nên để xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Hắn không nhịn được, cầm tay nàng đặt lên đùi hắn, ngữ khí có chút ôn nhu: “Không cần làm nhưu vậy cho ta.”
Đường Táo ngẩng đầu, trong lòng khó chịu, nhưng không khóc, miệng vẫn nở nụ cười: “Chỉ là đồ nhi muốn sư phụ nếm thử một chút hương vị mà thôi.” Cho dù chỉ là một chút, ngọt cũng được, đắng cũng được, chỉ cần là có thể.
Hắn tất nhiên biết được tâm ý của nàng, ánh mắt lại không tự chủ được dừng lại ở phía đôi môi của nàng.
—- hắn nếm qua rồi, rất ngọt.
“Sư phụ?” Đường Táo khó hiểu kêu một tiếng.
“Thật rất muốn đi nếm thử hương vị sao?” Hắn hỏi, trên mặt vẫn không có biện pháp gì.
Đường Táo gật đầu: “Ân, mặc kệ là biện pháp gì, chỉ cần có thể làm cho sư phụ nếm qua được hương vị, đồ nhi làm gì cũng đều nguyện ý.”
Từ ngày trước đến bây giờ chưa ai nói như vậy với hắn, nói hắn không cảm động là giả, hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt nayd, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm.
“Lại gần đây một chút.” Hắn nói.
Đường Táo luôn nghe lời sư phụ nói, hiện giờ sư phụ bảo nàng lại gần, nàng liền ngoan ngoãn lại gần, nàng cảm giác được cánh tay của sư phụ chậm rãi đi lên, rồi sau đó nâng cái ót của nàng, hơi thở chậm rãi đến gần…
Sư phụ nàng…
Nàng biết sư phụ muốn gì, nhắm mắt lại mặc cho hắn hôn.
Cái lưỡi liền lập tức chui vào cái miệng nhỏ nhắn, lúc sau hôn sâu, Đường Táo theo bản năng ngửa cổ ra, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của hắn. Sư phụ hôn nàng, rất lâu mới dời đi, cúi đầu nhìn nàng, rốt cuộc trên mặt cuối cùng cũng có một chút biểu tình, là ý cười khó có thể thấy được.
“…Ngọt.”
Đường Táo ngẩn người, lúc này mới hiểu được sư phụ đang nói cái gì, trên mặt có chút nóng, nhưng cũng rất vui mừng.
Nàng nghĩ cũng không nghĩ, liền tiếp tục hôn hắn.
Trọng Vũ không phải là thánh nhân, rất nhanh liền không kiềm chế được, một bên hôn nàng, một bên ôm nàng vào phòng.
Đem người thả xuống giường tiếp tục hôn, thẳng đến lúc ý thức được điều gì, Trọng Vũ mới dừng lại cúi đầu xuống nhìn nàng. Tiểu cô nương dưới thân mềm nhũn như nước, hai má đỏ ửng, so với một thân hồng y xem càng thích mắt hơn.
“Tiểu Táo.” Hắn cúi đầu gọi tên nàng, thanh âm trầm thấp như thôi miên.
“Ân?” Tự dưng lại xưng hô thân thuộc như vậy, làm cho Đường Táo ngẩn người.
“Nàng nguyện ý… cùng ta thành thân sao?” Tuy rằng hắn lớn tuổi hơn rất nhiều so với nàng, hơn nữa lại vừa mới quen biết nhau, hắn đích thực muốn cùng nàng có quan hệ — nếu nàng nguyện ý, hắn liền cưới nàng.
Thiên hạ dưới chân chớp chớp đôi mắt ngập nước, không nói gì.
Chưa bao giờ khẩn trương như vậy, Trọng Vũ cảm thấy lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi: “Ta…ta sẽ đối tốt với nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...