Đường Táo tựa vào lồng ngực sư phụ, ôm ấp nóng ấm, làm cho nàng có cảm giác buồn ngủ. Trên đỉnh đầu là thanh âm của sư phụ, trầm thấp mà dễ nghe. Tuy rằng nàng không thấy được vẻ mặt của sư phụ, nhưng lại có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của hắn. Đường Táo cong môi, nhìn mặt hồ trước mặt, sóng vỗ nhè nhẹ, mặt nước lăn tăn.
Tâm ý của sư phụ sao?
Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới. Đối với nàng mà nói, sư phụ là toàn bộ của nàng. Nàng đi theo bên người sư phụ, hầu hạ chiếu cố hắn, thay hắn nấu cơm canh thật ngon, buổi tối làm ấm giường thay hắn, còn có thể thuận lợi cọ tiên khí nữa.
Ở trong lòng của nàng, sư phụ vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, cho dù trong thời gian qua, sư phụ bắt đầu cưng chiều che chở cho nàng, nàng cũng không dám ngỗ nghịch với sư phụ, càng không dám làm sư phụ tức giận. Nàng vẫn thật cẩn thận hiếu kính với sư phụ, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có cơ hội như thế này — sư phụ ôm lấy nàng, nói với nàng những lời như vậy.
—-nàng hiểu được.
Tiểu đồ nhi trong lòng im lặng, không nói gì. Trọng Vũ ôm nàng, cả cánh tay cũng không dám cử động nữa. Hắn chờ, chờ câu trả lời của nàng. Bảy vạn năm qua, đâu là lần đầu tiên hắn cảm thấy khẩn trương như vậy, một lòng mong chờ.
Chỉ là hắn khẩn trương cái gì? Người trong lòng ngực hắn bây giờ là tiểu đồ nhi của hắn.
Hồi lâu, tiểu đồ nhi vẫn không trả lời, ý cười của Trọng Vũ dần dần thu lại, cánh tay chậm rãi buông ra.
Hắn biết, tiểu đồ nhi không dám nói lời cự tuyệt.
Trước kia hắn từng nghĩ, tiểu đồ nhi nghe lời như vậy, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng cũng đều nhu thuận nghe theo. Sau đó hắn lại nhận ra tâm ý của hắn, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của nàng, chỉ một mặt muốn cùng nàng thân cận, nghĩ muốn thoải mái cho mình. Lúc sau hắn mới dần dần hiểu được, chỉ bởi vì hắn là sư phụ của nàng, nên nàng mới không dám phản kháng thôi.
Hắn ỷ vào thân phận của mình khi dễ nàng, nhớ tới những điều đó thật có chút quá phận.
Hiện giờ hắn không hề như thế, mà giống như một nam nhân bình thường, cưng chiều nàng. Hắn sẽ không tùy tiện tức giận với nàng nữa, học được cách cúi đầu, học được cách làm nàng vui.
Nàng không cự tuyệt không phải sao? Nói như vậy, có phải hay không là nàng chấp nhận chính mình?
Hắn không hỏi, cũng không dám tự xác định.
Hiện giờ nếu hỏi, đã có chút hối hận.
Đường Táo thấy sư phụ khác thường, giương mắt lên nhìn, thấy ánh mắt của sư phụ không nhìn đến nàng. Ánh mắt sư phụ đẹp lắm, nhưng giờ phút này nàng không nhìn được, trong con ngươi tràn đầy bóng ma, nhìn có vài phần cô đơn.
Nhìn… có chút đáng thương.
Sư phụ hắn, không vui sao?
Làm như hiểu ra được điều gì, Đường Táo mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy cổ hắn, rồi sau đó nhướng người lên hôn mặt hắn. Chủ động thân cận như vậy, nàng có chút không quen, nhưng không có nửa phần do dự. Nàng nhìn sư phu, thanh âm ngọt ngào nói: “Đồ nhi hiểu được.”
Nàng cũng biết, sư phụ đối với nàng là tốt nhất, trong lòng nàng đều nhớ rất kỹ.
Tưởng tiểu đồ nhi cự tuyệt, nào ngờ trên mặt lại nhận được một trận mềm mại như vậy, nhất thời làm cho Trọng Vũ vui mừng không thôi. Bất quá.. dọa hắn như vậy, thật muốn vén quần nàng lên mà đánh cho mấy phát.
Trọng Vũ cười, cánh tay vừa thu lại lại lập tức ôm lấy nàng, người trong lòng mềm mại tựa vào ngực hắn, hắn nắm lấy eo nhỏ của nàng, nhỏ đến mức hắn không dám dùng sức.
“Hiểu được cái gì?” Thanh âm Trọng Vũ thản nhiên hỏi.
Đường Táo cười dài nhìn sư phụ mình, trên mặt có chút ửng đỏ, nhưng ánh mắt ngập nước lại không ngại ngùng chút nào, gằn từng tiếng rõ ràng: “Đồ nhi cũng thích sư phụ.”
Trọng Vũ ngẩn ra một lúc, rồi sau đó lập tức cười rạng rỡ, hắn cúi đầu hôn lên môi tiểu đồ nhi, cái môi nhỏ nhắn làm hắn cực kỳ ngon miệng, cuối cùng ngữ khí trách nói: “Vi sư muốn nàng nói ra lời trong lòng, nhưng lại bị nàng nói như vậy, vậy nàng bắt vi sư phải nói như thế nào đây?”
Rõ ràng là hắn muốn hắn mở miệng trước.
“Sư phụ có thể lập lại lần nữa.” Không thẹn thùng giống như ngày xưa nữa, Đường Táo cong môi cười, thanh âm yếu ớt.
Trọng Vũ khẽ cười, thần sắc sung sướng, cúi xuống hôn nangg — tiểu đồ nhi thích mình như vậy, vậy thì hắn không còn băn khoăn điều gì nữa.
Sư phụ hôn nàng, tay Đường Táo đang đặt ở trên cổ sư phụ hạ xuống, để ở trước ngực hắn, ngửa đầu đón lấy nụ hôn của hắn. Ba năm này, nàng xem qua không ít bản thoại, cũng không giống với mấy bản thoại mà Phù Nguyệt hay xem, mới đầu nàng ngây thơ không biết, sau đó lại chưa hiểu rõ hết, hiện giờ… cũng hiểu được rồi.
Hôn xong, Trọng Vũ vẫn không muốn buông tay, liền cứ ôm nàng ở trong ngực như vậy, cười ngây ngốc, ôm như thế nào cũng cảm thấy không đủ. Không phải lần đầu tiên hôn nàng, nhưng hiện tại cảm giác lại tuyệt vời hơn những lần trước. Không phải hắn bắt buộc nàng, cũng không phải khi dễ nàng, là nàng cam tâm tình nguyện để cho hắn hôn nàng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Chúng ta trở về đi.”
Đột nhiên nghe như vậy, làm cho suy nghĩ của Đường Táo có chút không lưu loát, nàng ngẩng đầu lên, con ngươi bối rối: “Trở về?” Không phải vừa mới ra ngoài sao?
Mặt mày Trọng Vũ nhu hòa, tràn đầy sung sướng, hôn một phát lên môi của nàng, cực kỳ tự nhiên nói: “Trở về thành thân.”
Thành thân? Sắc mặt Đường Táo có chút nóng, nhỏ giọng nói: “Có thể hay không có chút… quá nhanh?” nàng có chút lo lắng, nàng tin tưởng sư phụ bây giờ là thích nàng, nhưng cũng không dám cam đoan, sẽ thích bao lâu… vạn nhất… Đường Táo không dám nghĩ tiếp nữa.
“Nhanh sao? Vi sư nuôi nàng đã ba năm rồi.” Trọng Vũ nhíu mày nói sự thật.
Đường Táo nhịn không được mỉm cười, lúc sau thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi nghe theo sư phụ.”
Trong lòng Trọng Vũ mừng như điên, lại hôn lên môi nàng thêm vài phát nữa, hai người liền mềm mại như thế đến một lúc lâu sau. Đường Táo không biết là sư phụ lại nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút không chịu nổi. Nàng không dám cự tuyệt sư phụ, chỉ để tùy ý hắn khi dễ, nếu lúc sau quá phận, nàng sẽ cự tuyệt.
Sư phụ thực nghe lời, thấy nàng không muốn nữa liền không miền cưỡng nàng, chỉ thở phì phò, ôn nhu nói: “Vậy sờ vi sư đi.”
Đường Táo thấy sư phụ ngoan như vậy, liền đưa tay sờ mặt của hắn, nhưng sư phụ lại cầm tay nàng lại, một đôi con ngươi đen như mực nhìn nàng, còn thật sự chỉ sai chỗ cho nàng: “Không phải sờ nơi này.”
“Ân?” Đường Táo kính ngạc trừng lớn hai mắt.
“Là nơi này. Đúng vậy, ngoan, sờ tiểu sư phụ…”
Đường Táo hiểu ra, hai má nóng như lửa đốt.
Định tính toán đi du ngoạn lâu môt chút, không ngờ mới có mấy ngày đã trở về. Đường táo nhìn sư phụ đang đi bên cạnh, dọc suốt đường đi, sư phụ vẫn đều nắm lấy tay nàng, nói cái gì cũng không chịu buông. Đương nhiên, sư phụ còn muốn làm những chuyện khác nữa, nhưng đều bị nàng cự tuyệt.
Nếu nàng đáp ứng dễ dàng như vậy, chỉ sợ về sau sư phụ sẽ quá phận, vậy không phải là nàng sẽ bị khi dễ mãi sao?
Cũng may sư phụ đang vui vẻ, nàng nói cái gì cũng đều nghe, cũng không miễn cưỡng bắt buộc nàng.
Thời điểm trở lại Ma cung, sắc trời đã có chút tối, Đường Táo nhớ ra chính mình hiện đang ở Thính Tuyết Cư, liền định trở về. Nào biết sư phụ gắt gao nắm lấy tay nàng, sắc mặt thản nhiên nói: “Không cho đi.”
Đường Táo cũng không dám ngủ chung một giường với sư phụ nữa, hiện giờ đã bày tỏ rồi, vậy buổi tối nàng phải..
“Đã nhiều ngày vi sư không được ở bên cạnh nàng rồi, vi sư mấy đêm không ngủ, nàng nhìn một chút mà xem, có phải vi sư đã gầy đi hay không?”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Nào đến nỗi khoa trương như vậy?
Nghe thế, Đường Táo trợn mắt lên nhìn sư phụ. Khuôn mặt này tuấn tú vô song, nhưng hiện giờ lại bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, làm cho nàng đều không nỡ cự tuyệt. Chỉ là Đường Táo suy nghĩ một chút, cẩn thân nhìn, phát giác ánh mắt sư phụ nhìn qua kém không ít.
Nói không đau lòng là gạt người.
Đường Táo do dự trong chốc lát, mới gật đầu.
Thời điểm buổi tối, Đường Táo cố ý đem dầy sam ở lưng buộc chặt hơn một chút, tuy biết rằng cái này không có tác dụng gì, nhưng thật sự thì nàng cũng không biết nên làm như nào cả. Thừa dịp sư phụ còn đang tắm, chạt nhanh lên giường, nhắm mắt lai cố gắng đi vào giấc ngủ.
Nhưng Đường Táo không ngủ được.
Nhắm mắt lại, liền nghĩ tới cảnh tượng ở trên thuyền, sư phụ hôn nàng, còn bắt nàng sờ… Đường Táo cảm thấy hai gò má có chút nóng lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự nhủ với lòng mình: Đừng suy nghĩ miên man nữa.
Chính bởi vì như vậy, khi sư phụ lên giường rồi, Đường Táo vẫn không thể nào ngủ được. Hương vị mát lạnh bỗng chốc bao quanh, sư phụ cẩn thận ôm thân thể nàng lại gần, măt hướng về phía hắn. Đầu tiên là hôn mặt của nàng, sau đó…
Tay của sư phụ…
Đường Táo không dám giả bộ ngủ nữa, mở to mắt hung hăng trừng hắn một cái, nhưng lúc này cũng xấu hổ không kém, làm người xem tâm hồn nhộn nhạo không thôi.
“Sợ vi sư khi dễ nàng?” Trọng Vũ không nhịn được mỉm cười, tay cũng thu về.
Biết sư phụ muốn dùng cách này để cho nàng không giả bộ ngủ nữa, liền cọ mặt vào ngực hắn, yêu kiều nói: “Nếu sư phụ còn như vậy, ngày mai đồ nhi sẽ trở về Thính Tuyết Cư.” Nàng biết, nếu nàng nhân từ, chính mình sẽ bị ăn đến cả xương cốt đều không còn nữa rồi.
“Vi sư sẽ nghe theo nàng.” Trọng Vũ bất mãn nói.
Hắn cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, có một số việc… có thể làm trước được.
Căn bản là không phải như vậy. Đường Táo xưa nay biết rõ tính sư phụ, chỉ là chuyện này nói cái gì cũng không chịu. Nàng cúi đầu không nói gì, hơi thở đã có chút rối loạn, thời điểm thấy tay sư phụ bắt đầu làm những điều phạm pháp, thân mình lại không nhịn được run rẩy.
“Sư phụ…” Đường Táo cúi thấp đầu, dù sao cũng là một tiểu cô nương, đối mặt với người mình thích, không khỏi có chút sợ hãi.
Trọng Vũ trấn an hôn xuống trán nàng, dụ dỗ nói: “Có vi sư ở đây rồi.”
Ngày kế, Đường Táo liền dậy sớm.
Khi nàng tỉnh lại, sư phụ vẫn còn đang ngủ say sưa, nàng cũng không buồn ngủ nữa, nàng không biết sẽ đối mặt với sư phụ như nào nữa, liền biến trở về nguyên hình, từ trong ngực sư phu chui ra ngoài.
Rồi sau đó đến thẳng Ánh Nguyệt Hiên.
Đêm qua có chút muộn, nàng cũng không đi tìm Phù Nguyệt nữa, hiện giờ trời đã sáng, liền lập tức đi tìm nàng ấy, Nàng xưa nay không có nhiều bằng hữu, trở về Ma cung, người nói chuyện hợp với mình, cũng chỉ có một mình Phù Nguyệt mà thôi.
Phù Nguyệt nhìn thấy Đường Táo, có chút ngoài ý muốn, thời điểm Đường Táo nói “sư phụ muốn kết hôn với nàng”, tuy rằng có ngẩn ra một chút, nhưng sau đó sắc mặt lại thản nhiên như thường.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo thấy bộ dáng này ấy như vậy, nhịn không được nói: “Ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao?”
Phù Nguyệt nở nụ cười, chu môi khẽ nói: “Nhà ngươi xem lại ánh mắt của sư phụ ngươi đi, giống như một con sói đói, ánh mắt đều xanh, người mù cũng nhìn ra được.”
Sói đói? Đường Táo sửng sốt một chút, nhớ tới bộ dáng của sư phụ, thật có vài phần tương tự.
“Phù Nguyệt, ngươi nói… ta có nên hay không?” Nàng là một cô nương gia, có chút khó mở miệng, nhưng hôm nay nàng phải chú ý, liền chỉ có thể tìm Phù Nguyệt thương lượng. Đêm qua không có việc gì, chỉ là đêm nay, khẳng định sư phụ lại…
Đường Táo hít sâu một hơi, vừa định tiếp tục nói, liền nghe “Phanh” một tiếng — của đại môn bị đánh văng ra.
Nghe tiếng quay lại nhìn, Đường Táo liền thấy sư phụ mình hấp tấp chạy tới, bước đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nghiêm trang nói: “Đêm qua là vi sư không tốt, trước cùng vi sư trở về.” Khi tỉnh lại không thấy tiểu đồ nhi đâu, hắn liền chạy một mạch đến đây tìm người.
Đường Táo lắc đầu, nhìn thoáng qua Phù Nguyệt bên cạnh, rồi sau đó nói với sư phụ, trấn an hắn nói: “Sư phụ, ta cùng Phù Nguyệt còn có chuyện chưa nói, để cho đồ nhi ở lại đây một lúc, người đi về trước đi, được không?”
Mặc dù nhìn qua bộ dáng của tiểu đồ nhi thấy không có một tia uất ức nào cả, nhưng trong lòng Trọng Vũ còn có chút lo lắng, nhớ tới việc đêm qua, lập tức giải thích nói: “Đêm qua… vi sư không có kinh nghiệm. Chúng ta hôm nay thử lại một lần nữa, lần này khẳng định sẽ đi vào được.”
“Sư phụ!” Đường Táo giận giữ, hai bên tai lập tức đỏ bừng, quả thực không dám nhìn Phù Nguyệt bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...