Hàm Răng Ngọt Ngào



Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì Nguyễn Kiều đã thức dậy.

Ngoài phòng cứ truyền đến tiếng chim hót, Nguyễn Kiều mở to mắt, sau khi yên lặng một lúc thì nghiêng người nhìn Lâm Trạm.

Lâm Trạm gối tay sau ót, đầu khẽ nghiêng về bên phải, chóp mũi còn có chút mồ hôi đọng lại.

Ngủ trên chiếc đệm trải tạm nên lưng khá đau, Nguyễn Kiều nhíu mày, nhịn cơ thể đang không thoải mái tìm quạt điện nhỏ, quạt ngay Lâm Trạm.

Gió vút qua mái tóc rơi trên trán anh, Nguyễn Kiều nhìn đến xuất thần.

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Trạm tỉnh lại, đầu tiên là lông mi rung rung, sau đó là nhíu mày rồi từ từ mở mắt.

Nắng vàng khe khẽ rọi vào, ánh sáng không quá chói mắt.

Lâm Trạm muốn xoay người, ban đêm cũng bị tấm chăn trải tạm này cấn đến toàn thân khó chịu, tỉnh lại cùng với đau nhức, dường như anh mới phản ứng kịp đây là đâu nên không lộn xộn nữa, ánh mắt lơ đễnh lướt qua nhìn thẳng Nguyễn Kiều.

Trong mắt cô có ý cười nhàn nhạt, hình như đang nói chào buổi sáng.

Lâm Trạm cảm thấy hơi không chân thực, đưa tay nhéo mặt cô.

Nguyễn Kiều bị đau bèn nhíu mày, dùng quạt điện nhỏ quạt thẳng vào mặt Lâm Trạm.


Nhưng anh không đau, quạt điện nhỏ quạt ở trên mặt khiến anh tê tê dại dại, cảm xúc rất rõ ràng.

Lâm Trạm nghĩ: Thì ra là sự thật.

Xung quanh có người đang gáy khò khò cả đêm, đến sáng rồi cũng không yên, còn lại đều là tiếng hít thở dường như khá đồng bộ, đều đặn, mọi người còn đang chìm trong giấc mộng. Hai người không động đậy nữa, yên lặng đối diện nhau.

Nói chính xác thì hôm nay mới xem như là bắt đầu cuộc sống giảng dạy ở vùng xa.

Mọi người ít nhiều đều có mang theo lương khô, buổi sáng thức dậy không muốn làm cơm, mọi người chỉ ăn bánh quy để no bụng, vừa ăn vừa bàn bạc, nói hôm nào phải cùng người trong thôn xuống núi vào trấn mua một thùng mì gói về.

Vừa tới một ngày, mọi người đều thấy vô cùng thích thú với việc xuống núi, có người hỏi: “Có thể mang một thùng nước ngọt không.”

Lập tức có người trả lời liền: “Máy cày chỉ có thể đưa đến cổng thôn, nước ngọt nặng như thế, không chuyển được thì sao?”

Nguyễn Kiều yên lặng ăn bánh quy, đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ trong thôn ngay cả quầy bán đồ ăn vặt cũng không có sao?”

Mọi người sửng sốt.

Hình như là, dù sao không thể nào ngay cả quầy ăn vặt cũng không có.

Mọi người ăn sáng xong đều xuất phát cùng chú Vương - người dẫn bọn họ đến thôn vào ngày hôm qua tới từng nhà thông báo chiêu sinh.

Người trong thôn đều thức dậy rất sớm, có người nhiệt tình tiếp đón bọn họ, bảo bọn họ ở lại ăn sáng, mọi người đều xua tay từ chối, tỏ ý đã ăn sáng rồi.

Khi xuống dốc đi qua căn nhà gạch sống, Nguyễn Kiều trông thấy một đứa trẻ đang rút con quay chuyển động.

Đứa nhỏ đó đen gầy, mặc áo thun không cân xứng với dáng người nhỏ bé, nhưng đôi mắt sáng trong, rất có sức sống, rất có chí tiến thủ.

Chú Vương đi tới phía trước, đột nhiên ngừng lại, gọi đứa nhỏ: “Quả Nha Tử! Mẹ con đâu?”

Đứa nhỏ đó dừng hành động rút con quay, giọng dùng tiếng địa phương trả lời vang dội, “Bác Vương, mẹ đi chợ rồi!”

Sau đó chú Vương tiến lên nói chuyện với đứa nhỏ đó, rồi chỉ vào nhóm người trẻ tuổi đi tình nguyện, có lẽ là bảo cậu bé đi học, đứa nhỏ đó nhìn bọn họ, không chút hứng thú, chỉ lắc đầu.

Nguyễn Kiều nghe nửa hiểu nửa không, có lẽ chú Vương “lên lớp” la mắng lôi kéo đứa nhỏ phải đi học, nói cậu bé không có chí tiến thủ.

Da đứa nhỏ trơn bóng như cá trê, chạy tứ tung khiến chú Vương không bắt được.

Chỉ là không được vài giây thì cậu bé đã gặp nạn, vừa quay đầu chạy về trước thì bất cẩn đụng vào chân Lâm Trạm.

Mắt thấy cậu bé sắp ngã ra sau, Lâm Trạm bèn khom lưng kéo cậu bé.


Đứa nhỏ ngẩng đầu, Lâm Trạm ngồi xổm xuống, anh hất cầm hỏi đứa bé: “Này nhóc con, tại sao không muốn đi học.”

Hình như đứa bé hơi sợ Lâm Trạm, Lâm Trạm còn đang rất buồn bực, đẹp trai thế này có cái gì mà sợ chứ?

Chỉ thấy đứa nhỏ ấp úng nói: “Phải đi làm công chuyện.”

Làm công chuyện?

Cậu bé nhìn qua chỉ mới tám tuổi, có thể làm chuyện gì chứ.

Lâm Trạm bắt chuyện một lúc lâu, cuối cùng lấy một viên kẹo sữa vị dâu tây từ trong túi ra.

Kẹo này là hàng nước ngoài, bên ngoài là vị sữa bò, dâu tây bên trong nhân là trái dâu thật, chua chua ngọt ngọt, đứa bé ăn một viên liền mong chờ nhìn Lâm Trạm.

“Một ngày học không mất bao lâu đâu, không làm chậm trễ công việc của nhóc, lúc đó trong thôn của em có rất nhiều bạn đến chơi, em có muốn tới không? Em tới thì mỗi ngày đều được ăn.”

Đứa bé lưỡng lự một lát rồi gật đầu.

Không theo nguyên tắc lắm.

“Dụ dỗ” thành công, Lâm Trạm nhét nắm kẹo vào trong tay cậu bé, đứng dậy.

Vẻ mặt Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn Lâm Trạm, Lâm Trạm nhướng mày với cô.

Tiếp tục đi về trước, Nguyễn Kiều dùng khuỷu tay chọt Lâm Trạm, “Không nhìn ra nha, anh còn biết dỗ trẻ con à?”

Lâm Trạm “hừm” một tiếng, “Cái này có gì đâu, con của anh họ anh…” Anh đột nhiên khựng lại, đè thấp giọng, dựa sát vào Nguyễn Kiều, “Chính là con của chị họ anh - Nghiêm Noãn, thi đại học xong liền ném qua nhà anh một thời gian.”

Nguyễn Kiều cười, quả thật không ngờ Lâm Trạm còn có sự kiên nhẫn này.


Lâm Trạm ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến gần chút.

Nguyễn Kiều không rõ, theo lời tới gần, cô đang định mở miệng hỏi thì Lâm Trạm nhét một viên kẹo sữa dâu tây vào trong miệng cô.

“Chỉ còn một viên thôi, phần còn lại ở trong hành lý của anh.”

Vừa vào trong miệng là vị thơm ngọt của sữa bò, mặt Nguyễn Kiều thoáng ửng đỏ, mặc cho Lâm Trạm nắm tay đi về trước.

Chiêu sinh cả buổi sáng, đến trưa thì đúng lúc tới nhà bí thư thôn ủy ăn cơm, nhà bí thư thôn ủy xem như là tốt hơn mấy nhà khác trong thôn, căn nhà có hai tầng nhỏ, trong nhà còn có máy điều hòa.

Đến đây hơn một ngày, mọi người lần đầu cảm nhận được gió lạnh của máy điều hòa, nhất thời cảm thấy đây là thiên đường của nhân gian.

Nhà bí thư thôn ủy có một căn phòng trống, nói là có thể để bọn họ ở, tuy nhiên không có máy điều hòa, nhưng chắc chắn tốt hơn việc nghỉ trên tấm mền cứng ở trường, chẳng qua căn phòng nhỏ, chỉ có thể ở được hai người, mọi người cùng bàn bạc quyết định để hai nữ sinh vào trong.

Lâm Trạm hỏi Nguyễn Kiều: “Em không muốn vào ư?”

Nguyễn Kiều lắc đầu: “Không cần.”

Tuy căn phòng nhỏ,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui