Edit: Khả Khả
Lâm Ngọc ra khỏi Lý phủ, Trạch Lan đang đóng giả làm gia đinh ngồi trước xe ngựa đợi nàng.
Xe ngựa dừng bên cạnh, cách cửa bên hông của Lý phủ vài bước chân, trời đông lạnh lẽo, gió rít gào, trên đường không có người qua lại.
Lâm Ngọc sợ gió thổi bay mũ nên đưa tay giữ tấm lụa mỏng, cúi đầu đi về phía trước.
Chuyện nàng đến gặp Lý Hạc Minh, ngoại trừ Trạch Lan ra không ai biết cả.
Trạch Lan thấy nàng đến gần, biết nàng sẽ lên xe ngựa, đột nhiên ho “khụ” một tiếng.
Đứng trước mặt Lý Hạc Minh, Lâm Ngọc mang theo một trăm lá gan, thời khắc này, nghe tiếng ho của Trạch Lan, nàng lập tức quay đầu cảnh giác: “Sao vậy?”
Trạch Lan khó nói: “Không sao đâu tiểu thư, chỉ là cổ họng nô tỳ hơi khó chịu chút thôi!”
Nghe điều này, Lâm Ngọc thầm nghĩ mình đã quá đa nghi, sau đó nàng lại tự trách bản thân mình vì đã để Trạch Lan đợi lâu ngoài trời gió như vậy.
Nàng nói: “Là ta không tốt, trở về ta sẽ sai nhà bếp làm một bát canh lê nóng để giúp ngươi ấm giọng, tránh bị phong hàn!”
Trạch Lam chỉ có thể gật đầu đáp lại: “Vâng!”
Hôm nay Lâm Ngọc bước ra từ Lý phủ, hồn vía lơ đãng, tâm trí mất tập trung.
Nếu nàng cẩn thận một chút sẽ phát hiện từ khi nàng bước ra, Trạch Lan luôn trợn to mắt nhìn nàng, bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám.
Lâm Ngọc thất thần đẩy cửa xe, cởi mũ, khom lưng đi vào trong.
Một đôi ủng gấm hoa văn trúc xanh giẫm lên thảm xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Hoa văn tre trúc trang nhã, đường kim mũi chỉ khéo léo, ở Đô Thành này hiếm có thợ thủ công nào thêu tinh xảo được đến vậy.
Chỉ cần liếc mắt một cái Lâm Ngọc đã đoán ra được giày này do ai thêu: Năm ngoái đích thân nàng đã làm.
Đột nhiên thân thể nàng cứng đờ, hoảng hốt ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tĩnh đang ngồi trong xe ngựa, mặt vô cảm cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, nàng tự hỏi không biết huynh ấy đã ngồi trong xe ngựa này cùng Trạch Lan đợi nàng ra khỏi Lý phủ bao lâu rồi.
Có lẽ Lâm Tĩnh bị lửa giận lấn át, trên mặt không lộ ra vẻ tức giận, nhưng thời khắc này, dường như Lâm Ngọc có thể nhìn thấy được những ngày thê lương không được bước ra khỏi cửa của mình.
Sau khi Lâm Tĩnh thấy Lâm Ngọc, trước tiên hắn nhìn một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt đảo qua đôi môi sưng đỏ của nàng, sắc mặt phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Lâm Tĩnh cưới thê nhiều năm, phu thê hòa hợp sao lại không rõ.
Hắn cười lạnh, giọng nói tựa như rít qua kẽ răng: “Ta còn đang nghĩ không biết vì sao mấy ngày nay tâm trạng ngươi buồn bực không vui, tâm trí lơ đễnh, luôn lén chạy ra ngoài, hoá ra là đến đây hú hí với nam nhân!”
Lời này nghe rất chói tai, nhưng Lâm Ngọc không thể cãi được, chuyện hôm nay nàng làm ở Lý phủ, bất luận đặt trên người nữ tử nào cũng đều được xem là hành động xằng bậy.
Trạch Lan ở ngoài xe quất ngựa về phủ, xe ngựa rung lên, Lâm Ngọc không dám trả lời, nàng trộm nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh, đặt mũ xuống, lo sợ nép vào vách thùng xe, ngồi lên thảm dệt lót chân.
Ngay khi mông vừa mới chạm xuống thì nghe Lâm Tĩnh cả giận nói: “Ai cho ngươi ngồi, quỳ lên!”
Thân thể Lâm Ngọc không tốt, từ nhỏ cho dù có phạm sai lầm gì cũng chưa từng quỳ, nhưng nàng đã quen nhìn thấy Lâm Tĩnh gây chuyện bị phạt quỳ ở từ đường.
Nàng bị khí thế của Lâm Tĩnh doạ sợ đến mức rụt cổ, vội chống cái bàn, học theo dáng quỳ của Lâm Tĩnh lúc trước, quỳ lưng thẳng.
Nhưng đầu gối Lâm Ngọc mềm, miệng thì cứng, không biết nàng nghĩ gì, lại mở miệng nói: “Sao muội phải quỳ? Tẩu tẩu nói, lúc trước hai người chưa định hôn sự, huynh cũng thường xuyên trèo vào tường của Tần phủ đó thôi!”
Lâm Tĩnh nghe được lời này, tức giận túm cây dù đang dựng trong góc xe, làm bộ muốn đánh nàng: “Ngươi nghĩ ngươi là ta sao?”
Tim Lâm Ngọc run lên, sợ đến mức vội cầm mũ che đỡ: “Huynh muốn giáo huấn thì giáo huấn, sao phải động tay động chân, chẳng lẽ muội nói sai sao?”
“Bỏ mũ xuống!”
Lâm Ngọc nắm chắc mũ: “Không bỏ!”
“Được! Được lắm! Ngươi trưởng thành rồi, có gian díu với nam nhân ta cũng không nói được!” Lâm Tĩnh tức đến mức bật cười: “Nhưng mà ngươi gặp ai không gặp, sao lại quay đầu gặm lại cỏ thối Lý Hạc Minh kia! Trên người hắn mạ vàng hay khảm ngọc mà khiến cho ngươi năm lần bảy lượt không biết xấu hổ lén lút đến Lý phủ để gặp hắn? Ngươi nên nhớ, chính ngươi đã đứng trước mặt mẫu thân đòi từ hôn với hắn!”
Lâm Ngọc không còn gì để hắn, nàng ngước mắt liếc trộm Lâm Tĩnh, giọng yếu ớt thấy rõ: “Muội không gian díu với hắn, huynh đừng nói chuyện khó nghe như vậy…”
Lâm Tĩnh lấy dù chỉ vào miệng nàng, giọng run lên vì tức giận : “Vậy cái miệng này là chó gặm sao?”
Lâm Ngọc đưa tay lên sờ soạng đôi môi sưng tấy của mình, nàng không dám đáp lời, thầm nghĩ: Muội cắn hắn còn mạnh hơn, chảy cả máu nữa…
Lâm Ngọc không thể hiểu được, sao Lâm Tĩnh có thể phát hiện nàng đến Lý phủ, nàng cũng không dám hỏi.
Nhưng, khi về nhà, quả đúng như nàng đoán, Lâm Tĩnh sai người trông coi nàng thật cẩn thận, đừng hòng nghĩ đến việc ra ngoài, mỗi ngày đều đến thỉnh an với cha mẹ.
Lâm Trịnh Thanh và Lâm phu nhân Vương Nguyện Anh không hiểu chuyện gì, nhưng từ nhỏ, Lâm Ngọc được Lâm Tĩnh chăm sóc, bọn họ không quản nhiều, cho nên lúc này không can thiệp.
Vương Nguyệt Anh chỉ hỏi Lâm Tĩnh: “Tiểu muội con làm gì để con phải tức giận đến vậy?”
Lâm Tĩnh tức giận nói: “Mẫu thân đừng quan tâm đến chuyện này, con sợ người biết sẽ tức giận hại thân!”
Vương Nguyệt An nghe vậy cũng phủi tay mặc kệ, dù sao Lâm Tĩnh sẽ không vô duyên vô cớ bắt nạt tiểu muội.
Nếu Lâm Ngọc nói cho Lâm Tĩnh biết lý do mình đến gặp Lý Hạc Minh thì có lẽ nàng sẽ được tự do, nhưng nàng không thể làm vậy.
Lý Hạc Minh mạo hiểm tiết lộ vụ án của Vương Thường Trung cho nàng, thêm một người biết thì Lý Hạc Minh thêm phần nguy hiểm.
Lâm gia không dạy cho nàng làm người lấy oán báo ơn, vả lại, nàng tin Lý Hạc Minh sẽ không lừa nàng.
Tuy Lâm gia không có việc gì, nhưng Dương gia lại bị giam giữ.
Hôm nay, sư phụ của Dương Kim Minh là Đại Lý Tự Khanh Tần Chính đến cửa bái phỏng, cầu Lâm Trịnh Thanh nghĩ cách cứu Dương Kim Minh.
Tần Chính là ông nội của Tần Mi An, là thông gia với Lâm gia.
Lão Tần đức cao vọng trọng, đã đích thân đến cửa nhờ, Lâm gia không thể mặc kệ được.
Lâm Ngọc biết được chuyện này thông qua Tần Mi An, Tần Mi An mang điểm tâm đến cho nàng, Lâm Ngọc thuận miệng hỏi: “Phụ thân và Tần gia gia đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Tần Mi An thấy gia gia mình tuổi đã lớn còn bôn ba vì vãn bối, mặt ủ rũ: “Nghĩ ra rồi, rất đơn giản nhưng lại khó làm!”
Lâm Ngọc khó hiểu: “Việc gì mà khó làm?”
Tần Mi An nhìn cây cổ thụ héo úa trong viện, thở dài: “Hiện giờ Dương gia có thể nói là đã đi vào đường cùng rồi, nếu muốn cứu Dương Kim Minh thì chỉ có một cách, mà cái khó là nằm ở chỗ phải cầu xin Bắc Trấn Phủ Sử phụ trách án này giúp một tay!”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...