Thời Khanh áp mặt vào góc giường, thở hổn hển: “Không phải là em chỉ nghi ngờ chút thôi sao?”
“Sau này đừng có nghĩ linh tinh nữa.
” Vẻ mặt Phó Hoài Yến bất đắc dĩ, anh cũng không biết là sẽ tạo ra hiểu lầm như vậy.
Trên người hai người đều dính rất nhiều mồ hôi, đặc biệt là trên người Thời Khanh, thân thể trắng nõn vốn có giờ đã tràn đầy tinh dịch, trông vô cùng nhu nhược đáng thương.
Phó Hoài Yến bước xuống giường, bế người đã nằm liệt ngay từ hiệp đầu tiên lên, Thời Khanh mệt mỏi đến mức không mở mắt được nên để mặc anh bế vào phòng tắm.
Anh quấn khăn tắm, ngồi xổm xuống xả nước vào trong bồn tắm, mãi cho đến khi nước qua nửa người, thân thể vừa rồi như bị tan thành từng mảnh nhỏ bây giờ mới có cảm giác thì Thời Khanh mới từ từ mở mắt ra.
“Sao anh vẫn còn ở đây?” Cô nhìn người đang đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ của nước.
Phó Hoài Yến nhìn cô đang trừng lớn hai mắt, bình tĩnh nói: “Anh không thể ở đây sao?”
“Cũng không phải.
” Thời Khanh cũng cảm thấy mình hỏi câu này rất khó hiểu.
“Lần trước không phải anh bảo người làm đi vào tắm rửa giúp em sao?”
Cô vẫn còn chưa nói hết câu, không cần nói cũng biết, người như Phó Hoài Yến sẽ không bao giờ tự mình chăm sóc người khác, dù là vì bận rộn hay là vì tính tình lạnh lùng, tóm lại là người như anh vô cùng kiêu ngạo.
“Người làm không thể rửa được.
” Phó Hoài Yến lấy chút sữa tắm, rửa sạch tinh dịch trên người cô gái, khi nước dâng lên, mùi hoa hồng thơm ngọt nồng đậm trong phòng tắm.
Thời Khanh đặt hai tay lên thành bồn tắm, bàn tay của người đàn ông tự do qua lại trên eo và đùi cô, sau nhiều năm làm việc, ngón tay anh nổi lên một lớp vết chai mỏng, khi chạm vào cơ thể cô sẽ hơi ngứa.
Tóc Thời Khanh ướt nhẹp dính vào ngực, tóc đen ngực sữa, đánh sâu vào thị giác, nhưng bản thân cô lại không hề để ý tới, ngây thơ hỏi Phó Hoài Yên.
“Sao lại không rửa được chứ?”
Phó Hoài Yến không trả lời, anh nhúng ngón tay vào nước rửa sạch, lại ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, bàn tay thuần thục mở rộng hai chân của cô gái, lộ ra cánh hoa sưng đỏ bên trong.
Trên âm hộ chỉ có một chút lông mềm, anh sờ vào, cảm giác cũng không tệ lắm.
Hai ngón tay thon dài đẩy hai cánh hoa ra, âm đế vốn đã sưng tấy nhô ra, ngón tay anh lập tức đâm thẳng vào miệng huyệt, nơi này đã bị anh làm đến mức bủn rủn, ngón tay đi vào rất dễ dàng.
Phần thân dưới của Thời Khanh rất nhạy cảm, nên khi bị chạm vào như vậy thì lập tức rên rỉ thành tiếng, nắm lấy cánh tay anh, vô cùng đáng thương mà nhìn anh.
“Thật sự không thể làm được nữa đâu…”
“Lại nghĩ sai rồi.
” Khóe miệng Phó Hoài Yến cong lên, ngón tay nhẹ nhàng chậm lại, móc vào vách trong.
“Bắn vào một ít, anh phải rửa sạch sẽ.
”
Nhưng ngón tay của anh lại dường như có ma lực, những vết chai mỏng lướt qua thịt mềm, Thời Khanh lập tức không nhịn được mà muốn kêu lên.
“Để em tự rửa.
” Cô cố gắng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...