Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Khi hai người đi xuống lầu, Đinh Uyển vẫn đang đợi ở bên dưới.
Thời Khanh đã bị người nhà quản lý quá lâu, ngược lại lại không quá cảm xúc gì lớn lắm với việc phải rời nhà sau khi kết hôn.
Cô đi đến bên Đinh Uyển, an ủi: “Chỉ cần mẹ nhớ con thì lúc nào cũng có thể gọi con về mà.”
Đinh Uyển cũng biết với mối quan hệ giữa hai nhà Thời - Phó thì cuộc sống của Thời Khanh sẽ không quá khổ sở, sẽ càng tự do hơn, nhưng bà vẫn dặn dò cô.
"Sau khi rời khỏi nhà thì không được bỏ ăn kiêng, chỉ cần đồ ăn quá đậm vị hoặc quá cay độc thì đều phải tránh hết." Đinh Uyển từ trước đến nay luôn dốc hết lòng hết sức cho cô con gái từ nhỏ đã có giác quan nhạy bén, không ăn thịt tanh này.
“Không được vì muốn chưng diện mà không ngoan ngoãn mặc quần áo ấm…”
Thời Khanh đã nghe mấy lời này nhiều đến mức tai sắp mọc kén rồi.
“Con biết rồi, con biết rồi.”
"Mặc dù mẹ muốn con đối xử với con bé thật tốt, nhưng cũng không được nuông chiều con bé quá mức." Đinh Uyển nhìn Phó Hoài Yến, hai người cách nhau tám tuổi, vẫn hơi nhiều.
Nhưng bà cũng nhìn trúng sự điềm tĩnh chững chạc của Phó Hoài Yến, có thể bao dung hơn đối với người nhà của mình, cho dù bị đồn là thủ đoạn tàn nhẫn chút cũng không sao, chỉ có như vậy thì mới có thể đi được đường dài ở thủ đô đang liên tục thay đổi này.
Phó Hoài Yến gật đầu: “Con sẽ nhớ kỹ.”
Đinh Uyển không tiện nói gì nữa, chỉ hy vọng trong thời gian sống thử hai người sẽ hợp nhau.
——
“Chúng ta không trở về nhà họ Phó sao?” Thời Khanh nhìn xe rẽ vào khu biệt thự xa lạ, chữ “Đàn Viên” ở cửa vừa khiêm tốn vừa sang trọng.
“Đừng vội, trước tiên cứ chọn ngày tổ chức tiệc đính hôn đã.” Phó Hoài Yến vốn không ở đây, đây là do anh sai người đặt mua sau ngày ở quán trà đó.
Thời Khanh đi theo vào cửa, nhìn cách trang trí giống như một ngôi nhà mẫu tiêu chuẩn.
Phó Hoài Yến đối với nơi mình ở cũng không có yêu cầu quá chi tiết, lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn trà.
“Thẻ phụ của anh, không có mật khẩu, em thích mua gì thì mua.”
“Tầng ba là đều là của em." Phó Hoài Yến vẫn tuân theo thói quen của cô tại nhà họ Thời.
Thời Khanh gật đầu, trên người cô vẫn còn có thẻ phụ của Thời Triều và Đinh Uyển, đã quen với cách hành xử như thế này của những người giống họ.
Đến dịp cuối năm, hai nhà đều bận rộn hơn một chút, tiệc đính hôn cũng chỉ được tổ chức vội vàng, chỉ mời những gia tộc có uy tín ở Bắc Kinh, Phó Hoài Yến xem kế hoạch được đưa ra: “Thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?”
Thời Khanh sửng sốt một chút.
"Kiểu Tây đi."
Phó Hoài Yến nghĩ đến căn phòng đầy quần áo và đồ trang trí kiểu Trung Quốc của cô, anh nhướng mi nhìn chằm chằm vào cô.
"Trong nhà không phải toàn đồ kiểu Trung Quốc sao?"
"Sợ anh không quen." Thời Khanh thì thầm.
"Chỉ nhượng bộ cái này thôi nha, kết hôn thì phải kiểu Trung Quốc đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...