Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai



"Với anh sao?"

Thời Khanh lấy lại được chút sức lực, sau khi nghe thấy lời nói của Phó Hoài Yến thì cánh tay ôm chặt lấy anh, ánh mắt vẫn còn rưng rưng sau khi đạt cực khoái, đồng tử trong suốt, khi nhìn người khác còn có chút lấp lánh.


Bụng dưới của Phó Hoài Yến vẫn còn cứng ngắc, thấy cô gái trên người đã ổn định lại, lại bắt đầu vô tình hay cố ý mà cọ xát vào người anh, anh lấy chiếc áo khoác để bên cạnh đắp lên thân thể không chỉnh tề của cô gái.


Ánh mắt đảo qua cô nhóc mưu mẹo như chú hồ ly nhỏ, chậm rãi hỏi: “Nếu không thì sao chứ?”

Sắc mặt Thời Khanh nóng bừng, túm lấy quần áo ngồi dậy.


“Tôi đưa em trở về.

” Phó Hoài Yến cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, trà đã sớm lạnh từ lâu, đè nén dục vọng còn chưa được phóng thích của anh.


Thời Khanh cúi đầu liếc nhìn đũng quần vẫn còn đang phồng lên của anh, ngập ngừng hỏi: “Hay là… em giúp anh nhé?”

“Học ở đâu đấy?” Phó Hoài Yến suýt chút nữa thì bị tức cười, đủ loại thủ đoạn ùn ùn không dứt.



Tất nhiên là anh không có ấn tượng xấu về việc con gái biết chuyện này, nhưng ký ức của anh vẫn còn dừng lại ở hình ảnh cô bé mà anh đã nhìn thấy nhiều năm trước, khi gặp lại thì lại ở trên giường, anh không khỏi cảm thấy có chút —

Tội lỗi.


Thời Khanh hơi áy náy nhìn anh, do dự nói: “Người trưởng thành hiểu biết chuyện này không phải là bình thường sao?”

Cô không tin Phó Hoài Yến không hiểu, người chìm nổi trong giới kinh doanh nhiều năm, còn sẽ thấy nhiều hơn nữa.


Trên đường trở về, Thời Khanh lại yên tĩnh đến không ngờ.


Phó Hoài Yến cũng không làm việc nữa, tưởng cô vẫn còn nhớ chuyện xảy ra khi vừa đến: “Bình thường nếu tôi bận thì phần lớn đều dành thời gian để làm việc.



“Em biết mà.

” Thời Khanh bĩu môi.



Cô chỉ có cảm giác không chân thực, người rực rỡ lấp lánh trong mắt cô hồi còn nhỏ, bây giờ đã sắp trở thành bạn đời luôn kề cạnh bên cô.


Phó Hoài Yến thấy tư thế ngồi không vững của cô, tay không ngừng di chuyển trước mặt, tưởng là vừa rồi cô bị bỏng nặng, anh thấp giọng hỏi cô: “Thấy khó chịu à?”

“Không phải.

” Thời Khanh có chút xấu hổ, khi chỉ có hai người thì cô còn có thể to gan một chút, nhưng ở bên ngoài thì khó tránh khỏi việc hơi e thẹn.


Tiến lại gần Phó Hoài Yến một chút, dựa sát vào anh.


Góc nhìn của Phó Hoài Yến vừa vặn nhìn thấy cái đầu xù xù của cô gái, động tác dùng tay che mặt trông rất ngoan.


“Hình như anh cài nhầm nút áo rồi.



Nói xong Thời Khanh cũng cảm thấy ngượng ngùng, túm lấy quần áo của anh.


Phó Hoài Yến nhớ tới vừa rồi ở trong phòng riêng anh có chút gấp gáp, trên mặt hiện lên một tia không tự nhiên.


Anh nâng vách ngăn phía trước lên, khàn giọng nói: "Quay lại đi.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui