Hàm Minh

Gió nhẹ lay những tán cây tạo nên tiếng kêu xào xạc.

Rèm cửa sổ tung bay phấp phới, nắng vàng chiếu xuống trang giấy khiến những nét chữ màu đen càng thêm nổi bật.

"Nhóc con, tính giúp anh câu này với." Chàng thiếu niên khẽ vươn tay kéo áo cô gái nhỏ phía trước.

Hồ Tử Hàm dùng bút gạch đi phép tính trên giấy, "Em không biết làm."

"Đại tiểu thư giúp anh đi mà." Chàng thiếu niên uể oải bò ra nhưng bàn tay vẫn nắm chặt ống tay áo cô gái nhỏ giật giật.

Hồ Tử Hàm quay xuống đánh vào tay thiếu niên bên dưới, ném cho anh một ánh mắt đầy bất mãn, "Câu nào?"

"Đây." Phó Nhất Minh đánh dấu rồi đưa đề cho cô.

"Tự nhiên em cảm thấy không khỏe lắm, đau đầu quá." Hồ Tử Hàm ném lại tờ đề toàn tiếng anh với những câu hỏi dài như đoạn văn cho anh, dứt khoát quay lên.

Phó Nhất Minh bị hành động của cô chọc cho phì cười, "Ai bảo em làm cả bài đâu, xem giúp anh cách tính góc chỗ này thôi."

"Nhất Minh." Một giọng nói dịu dàng như gió xuân cất lên.

Hồ Tử Hàm nâng mắt, giọng nói ấy là của nữ sinh ngồi đằng trước cô.

Hà Cảnh Nghi, một thành viên của đội tuyển IPhO. Cô ấy là nữ sinh duy nhất của đội tuyển Vật Lý quốc gia, có thành tích khá nổi bật.

Và Phó Nhất Minh cũng là thành viên của đội tuyển IPhO.

"Nhất Minh...Nhất Minh..." Hà Cảnh Nghi vẫn tiếp tục gọi.

Hồ Tử Hàm quay xuống nhìn người bên dưới, anh đang ngồi nháp ra giấy, mặc cho nữ sinh phía trên vẫn đang kiên trì gọi.

Giọng người ta đâu có nhỏ? Chẳng lẽ anh không nghe thấy?

"Bạn anh gọi kìa."

"Hả?" Phó Nhất Minh ngẩng đầu, đưa tờ nháp cho cô gái nhỏ, "Hình đây, em xem đi."

"Nhất Minh, cậu làm câu này chưa?" Hà Cảnh Nghi đứng dậy đi tới ngồi vào chiếc ghế trống của bàn bên cạnh Phó Nhất Minh.

Hồ Tử Hàm cầm tờ đề quay lên.

Ánh mắt dán trên trang giấy, tay cầm bút nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh vừa nhìn thấy bên dưới.

Thân thiết lắm chắc, ngồi sát như vậy làm gì.

"Chỗ này cậu tính sai rồi."

"À, thể nào mình làm mãi không ra đáp án."

Giọng chàng thiếu niên trầm thấp vang bên tai, Hồ Tử Hàm nhìn tờ đề trên bàn để ổn định cảm xúc khó tả trong lòng.

"Ôi tôi đang nhìn thấy gì thế này, đây là thanh xuân vườn trường mà người ta vẫn nói trong truyền thuyết sao?"

"A Minh nhà ta cuối cùng tìm thấy mùa xuân của mình rồi."

"Nói nhảm cái gì thế, im miệng đi."

"Lão Hứa, cậu làm hai người họ ngại kìa."

...

Mọi người trong phòng cùng xúm lại tụ tập ở phía sau, tiếng trêu đùa của thiếu niên thỉnh thoảng xen lẫn là tiếng cười dịu dàng của thiếu nữ, một khung cảnh mang đầy hương vị thanh xuân.

Hồ Tử Hàm như tách biệt ở một thế giới khác, cô im lặng nhìn tờ đề trước mặt, đặt bút viết những con số và kí hiệu toán học.

Chẳng mấy chốc, phần giấy trắng đã được lấp đầy bởi lời giải.

Điện thoại trên bàn rung lên, thông báo có tin nhắn hiện lên màn hình.

Hồ Tử Hàm mở máy, là tin nhắn của giáo viên bồi dưỡng đội tuyển.

[Cô đang họp, sang phòng tổ Toán lấy đề mới làm nhé.]

[Bây giờ ạ?]


[Ừ. Mang balo sang làm đề luôn nhé, ngồi ở phòng chung ồn không tập trung được.]

[Vâng, con sang đây ạ.]

Thoát khỏi wechat, Hồ Tử Hàm cầm đồ trên bàn bỏ vào balo rồi đứng dậy.

Đặt tờ đề lên mặt bàn phía sau, mặc kệ ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cô đeo balo cầm áo khoác rời khỏi phòng học.

...

"Lu Lu, dậy thôi."

"Lu Lu..."

Hồ Tử Hàm nheo mắt, "Mấy giờ rồi ạ?"

"Gần ba giờ sáng, hình như có người muốn gặp em, xe đỗ ở cổng một lúc rồi." Hồ Dương Đông lấy khăn ấm đã chuẩn bị sẵn trên bàn nhỏ cạnh đầu giường đưa cho cô.

"Lấy điện thoại cho em với."

Anh lấy điện thoại đưa cho cô rồi mang khăn đi cất.

Nhấp gọi vào dãy số trên cùng của mục "gần đây", rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.

"Có án mạng rồi."

-

Hiện trường vụ án là một cánh rừng ở ngoại ô Thượng Hải, lúc Hồ Tử Hàm tới nơi đội pháp y và cảnh sát đã có mặt để làm việc.

Đeo găng tay cao su, cô tiến vào hiện trường.

Tống Ninh Mạn đang nói gì đó với một cảnh sát viên, nhìn thấy Hồ Tử Hàm cô ấy liền vẫy tay ra hiệu cô tới đó.

"Qua đó đi, có gì thì gọi tôi." Bạch Cảnh nói xong liền đi về hướng đội cảnh sát.

Trời chưa sáng hẳn, cỏ trên nền đất vẫn còn ẩm nên khá trơn. Hồ Tử Hàm cẩn thận đi bước nhỏ tới chỗ Tống Ninh Mạn.

"Vốn không tới lượt chúng ta tới đây, nhưng mà hiện trường có chút kì lạ nên bọn họ đã gọi cho cấp trên. Em tới xem thử đi."

"Có xác định được thời điểm xảy ra án mạng không ạ?"

Tống Ninh Mạn lắc đầu, "Chị đi ra kia bàn bạc với bọn họ chút."

"Vâng." Hồ Tử Hàm gật đầu với Tống Ninh Mạn rồi đi tới chỗ đội pháp y đang tụ tập.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy thi thể không có đầu kia, Hồ Tử Hàm chết lặng tại chỗ. Mất một lúc, bàn tay đang bất động của cô siết chặt lại thành nắm đấm.

Đây rõ ràng là một đứa trẻ!

Lại gần thi thể, Hồ Tử Hàm nhìn vào chỗ cổ của nạn nhân, vết thương không phải do tác động của một vật sắc nhọn.

Nói đúng hơn nạn nhân không phải bị chặt đầu, cũng không phải bị cắt cổ.

Quần áo vẫn còn nguyên, không hề có dấu hiệu bị rách. Phần đầu gối có vết đất, có thể do chạy bị vấp ngã.

"Ai là người báo án?" Hồ Tử Hàm hỏi cảnh sát viên đang đứng canh gác gần đó.

"Có người gọi tới cho chúng tôi nói ở đây có án mạng. Phòng công nghệ tra được đó là số điện thoại rác, hiện vẫn đang xác minh."

Trong đêm đông giá rét, lí do nào để một đứa bé lại xuất hiện ở nơi này?

"Có ai báo tìm người mất tích không?"

"Không có."

Hồ Tử Hàm nhíu mày, quét mắt nhìn xung quanh một vòng.

Một đứa trẻ mất tích nhưng người nhà lại không đi tìm?

Không đúng, nhìn quần áo trên người thằng bé không giống như bị ngược đãi lắm. Có thể thấy đứa trẻ này bình thường được chăm sóc rất tốt.

"Đứa nhỏ này đã đắc tội với ai chứ, sao lại bị giết tàn nhẫn như thế."


"Tội nghiệp thằng bé, đêm tối rét buốt vậy mà lại bị mang tới đây để rồi ra đi trong sợ hãi."

Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Hồ Tử Hàm.

Hiện tại mới chỉ gần bốn giờ sáng, từ nhà cô tới đây mất gần 40 phút. Nếu như thời điểm xảy ra vụ án cách đây khoảng hai tiếng...

"Tử Hàm, cẩn thận phía sau!"

Tiếng hét chói tai khiến cô không khỏi giật mình, theo phản xạ Hồ Tử Hàm quay người nhìn về phía sau.

Trong màn đêm lạnh lẽo, đôi mắt đỏ như máu ấy nổi bật giống như hai đốm lửa. Cô ta lao về phía cô như một con thú bị kích động.

"Aaa...thứ gì vậy."

"Mọi người mau chạy đi..."

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng hét và tiếng bước chân phá vỡ hoàn toàn bầu không khí yên tĩnh vốn có của núi rừng.

Hồ Tử Hàm vô thức lùi lại vài bước, trong vài giây ngắn ngủi cô buộc phải đưa ra sự lựa chọn.

Mạng người phụ nữ này bằng mọi giá phải giữ lại.

Nhưng...nếu cứ để cô ta phát điên xuất hiện ở đây mọi kế hoạch sẽ bị phá sạch.

Vào khoảnh khắc khi người phụ nữ kia chỉ cách mình hai bước chân, Hồ Tử Hàm quyết định liều một lần.

Nếu cô ta đã chọn cô làm mục tiêu, vậy thì cứ đuổi theo cô đi.

Đường núi trơn trượt toàn cỏ cây, Hồ Tử Hàm chạy vào sâu trong rừng.

Chạy được một đoạn, cô dần thả nhẹ bước chân.

Bốn bề đều là bóng tối bao trùm, chơi trốn tìm ở đây quả thực có chút kích thích.

Lạch cạch...lạch cạch...

Xào xạc...xào xạc...

Mùi tanh nồng quen thuộc lại xuất hiện, Hồ Tử Hàm biết cô ta đang ở rất gần mình.

Lạo xạo...

Tiếng bước chân trên nền cỏ vang vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Hồ Tử Hàm đứng nép vào một gốc cây, nín thở lắng nghe tiếng động.

Người phụ nữ này xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên, nhưng hiện tại sức lực của cô không phải đối thủ của cô ta.

Với tình hình trước mắt, mạng cô giữ còn khó chứ chưa nói tới việc bắt được người phụ nữ này.

Loạt xoạt...loạt xoạt....

Mỗi một tiếng động vang lên nhịp tim của Hồ Tử Hàm lại nhanh thêm một chút.

Đoàng đoàng...!

Bàn tay chậm rãi thò vào túi áo khoác, siết chặt vật kim loại lành lạnh bên trong, Hồ Tử Hàm cau mày.

Đó là tiếng súng!

Của đội hình sự?

Không đúng, bọn họ hiện giờ có lẽ đã đưa đội pháp y rời khỏi đây rồi.

Trong lúc lơ đãng, Hồ Tử Hàm thật sự đã quên mất việc chính, không hề phát giác ra một đôi bàn tay đã sớm đặt trên vai cô.

"Ặc..."


Người phụ nữ dùng hai bàn tay siết chặt lấy cổ Hồ Tử Hàm ghì vào thân cây.

Đầu ngón tay của cô ta ấn mạnh xuống da cô giống như đang muốn xé rách nó ra khỏi cổ.

Cảm giác đau đớn và khó thở truyền đến, Hồ Tử Hàm nghiến răng xác định chính xác vị trí bàn tay của người phụ nữ rồi dứt khoát dùng dao mổ rạch một đường dài khiến cô ta không thể không buông ra.

Thoát khỏi sự khống chế của người phụ nữ, Hồ Tử Hàm chạy về phía trước nhưng chưa được bao xa cô đã vấp phải một hòn đá ngã nhào xuống nền đất lạnh cứng.

Hiện giờ chắc chắn Bạch Cảnh đang đi tìm cô, nhưng ở nơi núi rừng hoang vu xa lạ này, chính cô còn không biết mình đang ở đâu thì sao có thể mong người ta sẽ tìm thấy.

Từng đợt gió rét buốt thổi qua tán cây tạo nên tiếng xào xạc.

Hồ Tử Hàm không thể nghe được động tĩnh xung quanh, bàn tay dính đầy đất nhớp nháp khẽ quơ xung quanh tìm điểm tựa để đứng dậy.

"Nhanh lên, trời sắp sáng rồi, nếu không tìm được sẽ phiền phức lớn đấy."

"Chậc, có mỗi một con đàn bà thôi mà lần nào cũng để trốn thoát, đúng là một lũ vô dụng."

"Chia ra tìm đi, bằng mọi giá phải tìm được cô ta."

Ngay sau khi giọng nói biến mất, Hồ Tử Hàm nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ dẫm trên nền đất.

Ngày mới chó má gì không biết.

Vừa mới đứng dậy, đột nhiên một luồng sáng vụt qua, Hồ Tử Hàm lập tức ngồi sụp xuống đất.

Loạt xoạt...loạt xoạt....

Tiếng bước chân ngày một gần.

"Cậu nói giờ biết tìm cô ta ở đâu?"

"Ai mà biết, cứ đi thôi."

Thình thịch thình thịch....

Từng giây từng phút trôi qua, Hồ Tử Hàm không dám cử động sợ sẽ phát ra tiếng, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí của chủ nhân giọng nói vừa rồi.

Loạt xoạt...loạt xoạt...

Ánh sáng từ đèn pin cứ đảo qua đảo lại, Hồ Tử Hàm toát mồ hôi lạnh cố gắng cúi thấp người nép vào thân cây.

Vào giây phút khi ánh sáng dừng ở chỗ cô, Hồ Tử Hàm đột nhiên cảm thấy cơ thể mất hết sức lực, mí mắt từ từ sụp xuống rồi mất đi ý thức.

-

Cục Cảnh Sát.

7 giờ sáng, phòng Cục trưởng.

"Vẫn chưa tìm thấy người?" Cục trưởng Lý ngồi ở bàn làm việc, giọng nói không giấu được sự nôn nóng.

"Báo cáo, vẫn đang tìm kiếm." Một cảnh sát viên đứng trước bàn trả lời.

"Đội trưởng Bạch đâu?"

"Đội trưởng Bạch vẫn ở hiện trường. Anh ấy nói trước mắt hãy để đội hình sự tìm kiếm, nếu tình hình không khả quan sẽ yêu cầu hỗ trợ sau."

Cục trưởng Lý định nói thêm nhưng nhìn quầng thâm trên mắt cảnh sát viên trước mặt ông chỉ đành thở dài rồi cho anh ta rời đi.

Cánh cửa khép lại, biểu cảm trên khuôn mặt cảnh sát viên lập tức thay đổi, cứng ngắc và vô cảm.

Anh ta đi tới cuối hành lang, chậm rãi đẩy cánh cửa thoát hiểm và hòa mình vào bóng đêm đằng sau cánh cửa ấy.

"Cô ta đang lạc trên núi, nói bọn họ nhanh chóng hành động đi."

-

Khung cảnh dần trở nên rõ ràng, trước mắt là bầu trời với những đám mây mù âm u.

Hồ Tử Hàm chống tay ngồi dậy, vỗ nhẹ cái đầu đau như muốn nứt ra của mình.

Nơi này là đâu?

Xung quanh là cỏ dại um tùm mọc rất cao, giống như một cánh đồng bỏ hoang đã bị lãng quên từ lâu.

Đứng dậy và phủi đi lớp bụi trên quần áo, khi phủi đến vị trí túi áo, Hồ Tử Hàm cảm nhận có vật gì đó bên trong.

Luồn tay vào bên trong, là một tờ giấy và dao mổ của cô.

Lấy tờ giấy khỏi túi và mở ra, một lúc sau Hồ Tử Hàm vo nát nó lại rồi nhét vào túi áo, nhíu mày nhìn xung quanh.

Bước chân dẫm lên cỏ dại tiến thẳng về phía trước, càng đi về phía xa cỏ mọc càng thưa và thấp dần.

Mãi cho đến khi Hồ Tử Hàm cảm thấy bàn chân cô đang dần cứng lại, phía xa xuất hiện bóng dáng mờ ảo của một ngôi nhà.


Nheo mắt và tiến thêm một chút về phía trước, cô nhìn thấy ba chiếc ô tô và một vài người mặc đồ đen đi xung quanh giống như đang canh gác.

Ồ, tìm thấy rồi!

Sau khi quan sát thêm một lúc, Hồ Tử Hàm xoay người đi về một hướng khác.

-

Biệt thự Thiên Thành.

Hồ Tử Hàm mệt mỏi nhập mật khẩu vào màn hình trên tường để mở khóa cửa.

Sau khi thay dép đi trong nhà, cô chậm rãi bước vào thang máy nhấn nút lên tầng.

Cả một ngày lang thang trong rừng, Hồ Tử Hàm cảm thấy cơ thể mình sắp không còn cảm giác nữa rồi.

Ném quần áo dính toàn đất vào giỏ, cô bước vào bồn tắm rộng lớn với lớp bọt mềm mịn như mây.

Cả quá trình sau đó cô mơ màng thực hiện qua loa để mau chóng được ngả lưng xuống giường.

Không biết đã qua bao lâu, cô mơ hồ cảm thấy cạnh giường hơi lún xuống.

"Lu Lu, dậy sấy tóc đi." Hồ Dương Đông nhíu mày tháo khăn quấn tóc trên đầu cô ra.

Hồ Tử Hàm mơ màng mở mắt, "Anh về lúc nào thế?"

Đỡ cô ngồi dậy, Hồ Dương Đông lấy một cái khăn khô phủ lên đầu cô, "Vừa mới về, buổi tối ăn gì rồi?"

"Hả?" Hồ Tử Hàm chậm chạp dùng khăn xoa tóc.

Mang khăn quấn đầu đã ướt bỏ vào giỏ quần áo, lúc chuẩn bị quay người rời đi tầm mắt anh dừng lại ở vệt đỏ trên viền cổ áo dài tay màu kem.

Ánh mắt Hồ Dương Đông lạnh đi vài phần.

Cầm khăn mặt vắt qua nước ấm, anh mang ra cho cô lau mặt.

"Muốn ăn gì?"

Nhận lấy khăn từ anh, Hồ Tử Hàm lau mặt, "Canh bí đỏ."

"Sấy tóc." Hồ Dương Đông mang khăn mặt đi cất rồi xuống nhà nấu canh.

-

Cả một ngày trời không ăn gì, tối nay Hồ Tử Hàm phá lệ uống tận hai bát canh.

Nhìn cách cô ăn uống, ánh mắt Hồ Dương Đông lại lạnh thêm vài phần.

Ăn xong hai người ai về phòng nấy. Hồ Tử Hàm không còn buồn ngủ nữa, cô đi sang thư phòng của mình mở máy tính.

Điện thoại trên bàn rung lên, có người gọi tới.

"Alo." Tựa lưng vào ghế, Hồ Tử Hàm gõ ngón tay lên bàn theo từng nhịp.

"Kết quả xét nghiệm anh gửi sang máy em rồi. Phần tài liệu kia chậm nhất sáng mai sẽ có, nhiều quá nên thống kê hơi mất thời gian."

"Ừm." Di chuyển mũi tên trên màn hình, cô nhấn vào tập file trên cùng.

Đầu dây bên kia dường như vẫn muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ, Hồ Tử Hàm lên tiếng: "Có vấn đề gì à?"

"Qua xét nghiệm nhận thấy không có khả năng lây chéo, nhưng mà..."

File tài liệu được mở ra, trên màn hình xuất hiện rất nhiều những ký tự đặc biệt chỉ có người trong ngành mới hiểu.

Đọc lướt qua một lượt, khi con chuột kéo đến trang cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại bên góc trái màn hình.

Bàn tay cầm chuột khẽ siết lại.

Những con số đó đang thay đổi!

-

@Baihuangming_: Rất muốn đăng chương đều đặn nhưng mà công việc của mình rất bận, chỉ có mấy ngày lễ được nghỉ mới có thời gian để viết.

Mong mọi người thông cảm và ủng hộ tác phẩm. Nếu có sai sót gì hãy thẳng thắn góp ý.

Truyện sáng tác để giải trí nên hãy đọc nó với một tâm thế thoải mái!

Một lần nữa nhắc lại truyện do chính chủ sáng tác, không phải của tác giả Trung Quốc!

Chúc mọi người một ngày vui vẻ và may mắn.

(˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận