Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng dần ngả vàng, trước mắt là con đường trải dài không một bóng người, hai bên là những hàng thông lá kim cao lớn.
Hồ Tử Hàm chậm rãi bước trên đường, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Đi được một đoạn, cảnh vật phía xa dần xuất hiện.
Giữa những bụi cây dại um tùm, một ngôi nhà đang ẩn mình trong đó.
Hồ Tử Hàm tới gần ngôi nhà.
Nơi này thật sự rất hoang vắng, giống như một khu vực cấm đã bị người ta lãng quên từ lâu.
Một ngôi nhà bỏ hoang tồn tại sâu trong rừng, đây không phải nơi lý tưởng để dừng chân.
Trời đang tối dần, Hồ Tử Hàm cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cửa căn nhà được làm bằng gỗ, lớp sơn đã bạc màu, tay nắm cửa đã bị tháo, lỗ trống được lấp bằng xi măng.
Cửa sổ xung quanh đều bị đóng ván gỗ từ phía ngoài, phủ một lớp bụi dày, giống như cố ý muốn ngăn ánh sáng lọt vào.
Có người đang muốn che giấu thứ gì đó tồn tại bên trong.
Hồ Tử Hàm vòng ra sau ngôi nhà, cửa sổ trước mặt đóng ba tấm gỗ chéo nhau tạo một khe hở bằng cổ tay ở phía rìa, khác hẳn những ô đằng trước.
Tới gần cửa sổ, Hồ Tử Hàm cúi người nhìn lớp bụi trên tấm gỗ, mỏng hơn so với phía trước nhà.
Có thể cửa sổ này được đóng sau cùng, hoặc tấm gỗ đã bị hỏng và mới được sửa lại nhưng vì lí do nào đó người sửa không có thời gian làm cẩn thận.
Ngay lúc tầm mắt di chuyển xuống khe hở, Hồ Tử Hàm chết lặng, cơ thể lạnh toát.
Đằng sau tấm gỗ, trong không gian tối đen, một con mắt đỏ như máu không chút cảm xúc đang nhìn chằm chằm cô.
Mùi tanh quen thuộc xông vào mũi, Hồ Tử Hàm cảm thấy tim mình đập nhanh tới nỗi có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Chớp mắt một cái, con mắt ấy đã biến mất.
Sau đó, tiếng cửa gỗ cót két vang lên.
Ai đó đang bước chân dẵm trên cỏ dại.
Mùi máu trong không khí nồng hơn, tiếng bước chân gần cô hơn bao giờ hết.
Hồ Tử Hàm rùng mình, cơ thể cô không cử động được.
"Rung rung..."
Tiếng điện thoại trên tủ cạnh đầu giường, mí mắt nặng trĩu nâng lên nhưng chẳng bao lâu lại sụp xuống.
Hơn mười giờ sáng, Hồ Tử Hàm thức dậy.
Nằm ngẩn người trên giường nhớ lại giấc mơ kia, một lúc sau cô vươn tay lấy điện thoại.
Rất nhiều thông báo hiển thị trên màn hình, là của Bạch Cảnh.
Mở wechat đọc tin nhắn, Hồ Tử Hàm vội vàng xuống giường chạy đi vệ sinh cá nhân và thay đồ.
-
Cục cảnh sát.
Khi Hồ Tử Hàm đến, cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng, cô nhíu mày nhanh chóng lên tầng đi vào phòng Cục trưởng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Trần Nguyệt Cơ mất tích rồi." Bạch Cảnh đứng trước bàn làm việc, sắc mặt anh ta cực kỳ kém.
Hồ Tử Hàm nhíu mày, "Có xác định được thời gian cụ thể không?"
"Không xác định được, lần cuối cùng người của chúng ta nhìn thấy cô ấy là tám giờ tối qua."
Hiện tại đã gần mười một giờ trưa, 15 tiếng trôi qua, đủ để rời khỏi thành phố này.
"Trác Hồng Việt đâu?"
"Ông ta đã trở về Thành Đô từ trưa qua. Khoảng hai tiếng sau đó Trần Nguyệt Cơ rời khỏi khách sạn, đi cùng cô ta có một người vệ sĩ."
"Tử Hàm." Cục trưởng Lý lên tiếng, "Trong lúc chờ cháu tới, chú đã trao đổi với tiểu Cảnh."
Nhìn mô hình trên bàn làm việc của Cục trưởng, cô hiểu ý của ông.
Mọi chuyên đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát, lời khai của tài xế không có giá trị, anh ta chỉ biết đưa đón người theo lệnh, địa điểm không cố định.
Đã có 19 người bị sát hại, nếu như không sớm kết thúc vụ án, con số ấy sẽ còn tăng lên.
Cô không hiểu, tại sao chúng lại muốn giết nhiều người đến thế? Với một cách thức kinh tởm, tại sao phải là cắn xé và ăn thịt người?
Trong vòng tròn của giới thượng lưu, việc bọn họ lợi dụng quyền thế để chèn ép người khác không phải điều mới lạ.
Nhưng cô luôn có linh cảm, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Rời khỏi phòng Cục trưởng, Hồ Tử Hàm cùng Bạch Cảnh tới khách sạn JW.
Đồ dùng hàng ngày cùng một số giấy tờ của Trần Nguyệt Cơ vẫn ở đây, điều này cho thấy cô ta hoàn toàn không có ý định bỏ trốn.
Cảnh sát đã kiểm tra hết các khách sạn trong thành phố, vẫn không tìm thấy người.
Cô ta không có người quen ở đây, khả năng qua đêm ở bên ngoài rất thấp.
Không có bất cứ manh mối nào về vị trí, cả cục cảnh sát đều đang chạy đua với thời gian.
Mỗi giờ trôi qua đồng nghĩa tỉ lệ sống sót của Trần Nguyệt Cơ đang dần thu hẹp.
-
Màn đêm buông xuống, Thượng Hải khoác lên mình lớp áo rực rỡ màu sắc từ ánh đèn các toà nhà.
Hồ Tử Hàm đi bộ một mình trên phố, ánh sáng vàng từ đèn trên cao chiếu xuống mặt đường khiến không khí lạnh giá có chút hơi ấm.
Dọc hai bên đường là những bảng hiệu muôn màu của các cửa hàng thời trang, đồ ăn,...
Phía trước có một tiệm bánh ngọt khá bắt mắt, Hồ Tử Hàm đẩy cửa bước vào.
Bên trong trưng bày đa dạng các loại bánh, chủ yếu là bánh vỏ ngàn lớp.
Hồ Tử Hàm chọn một chiếc bánh sừng bò than tre, phía trên có quả mâm xôi.
Thanh toán xong, cô mua một ly cà phê ở cửa hàng bên cạnh rồi tiếp tục tản bộ.
Đi được một đoạn, tay trái trong túi áo khoác siết chặt.
Linh cảm của cô chưa từng sai, có ai đó đang theo sát phía sau.
Hồ Tử Hàm tiếp tục bước đi, phía trước là trung tâm, cô nhanh chóng hoà mình vào dòng người đông đúc.
Cái lạnh cắt da cắt thịt len lỏi trong từng ngõ ngách, Hồ Tử Hàm siết chặt túi bánh và cốc cà phê trong tay, nín thở nép mình vào góc khuất của một con hẻm nhỏ.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có bóng tối và giá rét, tiếng giày da giẫm lên nền xi măng vang vọng, từng nhịp từng nhịp đánh thẳng vào bão bộ của cô.
Năm phút trôi qua, tiếng giày biến mất.
Thận trọng bước ra khỏi con hẻm, nhìn dòng người và xe cộ nhộn nhịp trước mắt, Hồ Tử Hàm khẽ rùng mình khi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.
Có lẽ hắn đã theo dõi cô từ lúc rời khỏi tiệm bánh ngọt, cũng may hôm nay trên đường đông người, nếu như là ở một vùng hẻo lánh nào đó...
Điện thoại trong túi rung lên, Hồ Tử Hàm lấy ra.
"Tìm được vệ sĩ đi theo Trần Nguyệt Cơ rồi, cô đang ở đâu?" Giọng Bạch Cảnh hơi lớn, cô đoán anh ta đang ở bên ngoài.
"Ở trung tâm. Anh qua đón tôi được không? Tôi không đi xe."
"Được, chờ chút."
Tiếng nói chuyện vui vẻ của nam nữ truyền vào tai, Hồ Tử Hàm đưa mắt nhìn qua.
Trước cửa toà nhà sang trọng đối diện, một đám người đang đứng cười nói, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Họ ăn mặc lịch sự giống như vừa tham gia một bữa tiệc, nổi bật nhất là người phụ nữ đứng giữa, chiếc váy maxi voan màu kem dài đến mắt cá chân tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta, áo khoác cùng màu có hoạ tiết uốn lượn, mái tóc dài uốn xoăn xoã sau lưng. Dưới ánh đèn của toà nhà, người phụ nữ như được phủ một lớp kim tuyến lung linh lên người.
Cô ta khẽ cười nói với mấy người đàn ông xung quanh, mỗi hành động nhỏ đều toát ra khí chất đoan trang dịu dàng của một tiểu thư khuê các.
Tầm mắt chuyển sang người đàn ông đứng cạnh cô ta, ánh mắt Hồ Tử Hàm tối đi.
Phó Nhất Minh không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, thân hình cao gầy nổi bật trong đám đông, một tay anh cầm áo khoác, tay còn lại cầm điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, sống mũi cao thẳng.
So với hình ảnh trong ký ức, người đàn ông đã không còn là chàng thiếu niên năm nào mà cô biết.
Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Hồ Tử Hàm cụp mắt.
Bạch Cảnh nhìn hai bên đường, mất một lúc anh ta mới tìm thấy cô.
Giữa chốn đô thị phồn hoa tấp nập, một bóng dáng cô đơn lặng lẽ đứng ngẩn người bên đường, sau lưng là một khoảng tối vô hạn.
Lái xe tới gần, anh ta phát hiện cô gái này rất hay thất thần.
Từ lúc hợp tác Bạch Cảnh để ý mỗi lần cô suy nghĩ đều sẽ trực tiếp phớt lờ thế giới xung quanh, hiện tại chính là minh chứng, anh ta đã gọi ba câu nhưng cô vẫn chưa trả lời.
"Này, cô sao thế?"
Hồ Tử Hàm giật mình, khẽ lắc đầu, mở cửa xe ngồi lên, "Không có gì, đi thôi."
-
Vệ sĩ bị tấn công bất ngờ từ phía sau, khi hai người tới bệnh viện, anh ta đã tỉnh.
"Lúc ấy tôi bị đánh mạnh một cái vào đầu, trước khi ngất tôi mơ hồ thấy họ kéo cô Trần lên xe, những người bên trong đều mặc đồ đen, che mặt rất kĩ." Vệ sĩ nhớ lại khung cảnh lúc ấy.
"Có nhớ chiếc xe thuộc loại gì không? Màu xe hoặc biển số?" Bạch Cảnh hỏi.
"Là chiếc Changan CS95 màu đen, biển số thì tôi không nhớ, họ đi rất nhanh."
"Được, cậu nghỉ ngơi đi."
Đội điều tra rời khỏi phòng bệnh.
"Ở đó có camera không?" Hồ Tử Hàm hỏi cậu cảnh sát trẻ đứng đằng sau.
"Có nhưng đã bị hỏng."
Lại bị hỏng.
Bạch Cảnh đưa Hồ Tử Hàm trở về cục cảnh sát.
Trong sân chỉ có vài chiếc xe, mọi người vẫn đang chia ra tìm kiếm Trần Nguyệt Cơ.
"Cô lên phòng họp ăn đi, cũng không thể để bụng rỗng được." Bạch Cảnh nhìn hộp bánh và ly cà phê trong tay cô.
"À, được."
Hồ Tử Hàm lên tầng, phòng họp chỉ có mình cô.
Ăn xong chiếc bánh, Hồ Tử Hàm nhớ lại khung cảnh trước cửa toà nhà cao tầng.
Kí ức như một cuốn phim tua ngược, rất nhiều hình ảnh quá khứ ùa về trong đầu cô.
...
Phó Nhất Minh vẫn luôn là người ưu tú về mọi phương diện.
Dù xuất hiện ở bất cứ đâu, anh đều là người nổi bật nhất.
Cô nhớ, quãng thời gian hạnh phúc nhất là thời điểm ôn thi đội tuyển IMO.
"Phó Nhất Minh! Anh lớn rồi đó." Hồ Tử Hàm tức giận quay xuống túm lấy cổ tay chàng thiếu niên bên dưới.
"Anh làm gì?" Phó Nhất Minh tỉnh bơ né móng vuốt của cô gái nhỏ.
Hồ Tử Hàm lườm anh, rõ ràng tên này vừa mới giật tóc cô.
Cầm bút trên bàn anh lên, cô tiếp tục ngồi giải bài tập.
Thiếu niên uể oải nằm bò ra bàn, vươn tay vỗ vai cô gái nhỏ, "Nha đầu, cho anh mượn nháp."
"Không."
"Được, để anh tự lấy." Phó Nhất Minh trực tiếp thò tay vào trong balo phía trước tìm đồ.
"..." Cái người này thực sự xem đồ của cô là đồ của mình.
...
"Cô Hồ, camera an ninh của đoạn đường gần đó ghi lại có một chiếc xe giống như lời vệ sĩ nói."
"Cô Hồ, cô nghe thấy tôi nói không?"
"Cô Hồ?"
Hồ Tử Hàm thoát khỏi hồi ức, "Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ chuyện khác."
Bạch Cảnh gửi đoạn video cho cô, "Đây là camera gần đó quay được."
Hồ Tử Hàm mở điện thoại xem video, camera này gắn ở ngã tư, chiếc xe đi thẳng về phía trước, đây là một manh mối.
Cất điện thoại vào túi xách, cô đứng dậy, "Chúng ta chia ra tìm, anh gọi mọi người tới đó đi."
-
Đi đến đoạn đường trong camera, phía trước có một ngã ba, mọi người tách ra thành từng nhóm tìm kiếm.
Hồ Tử Hàm chọn ngã rẽ bên trái, đi thẳng một đoạn cô nhận ra con đường này dẫn lên núi.
Đường rất tối, có vẻ nơi này không có người thường xuyên đi lại.
Đoàn xe chậm rãi di chuyển sát theo sườn núi, càng lên cao sương mù càng dày đặc.
Thị lực của Hồ Tử Hàm hơi kém, đi một lúc cô phát hiện mình đã mất dấu đoàn xe cảnh sát.
Nơi này không quen thuộc, đường núi rất trơn, nếu quay xe sẽ càng nguy hiểm, Hồ Tử Hàm chỉ còn cách tiếp tục lái về phía trước.
Không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy phía xa có một ngôi nhà ẩn hiện trong màn sương.
Lái xe lại gần, khói bốc ra từ phía ngôi nhà, đây là một dấu hiệu cho thấy có sự sống tồn tại.
Hồ Tử Hàm đeo găng tay cao su, nhét điện thoại vào túi quần, cầm dao mổ bỏ vào túi áo khoác rồi xuống xe.
Ngôi nhà chưa được hoàn thiện, lớp xi măng chống thấm đã xuất hiện vết nứt, cây mọc um tùm xung quanh.
Nhẹ nhàng dẵm lên cỏ dại trên nền đất, Hồ Tử Hàm đi theo hướng mùi khói toả ra.
Nép vào góc tường gần cửa sổ, cô lắng nghe tiếng động bên trong.
"Tách...tách."
Đây là tiếng củi khô hoặc cành cây cháy.
Sau khi xác định không có người bên trong, Hồ Tử Hàm trèo qua thành cửa sổ.
Đống củi đang cháy âm ỉ, có ai đó vừa mới dập nó.
Mở đèn pin điện thoại, sàn nhà xuất hiện rất nhiều dấu chân.
Dựa vào những vết dẵm trên nền bụi, có thể kết luận nơi này từng xuất hiện ít nhất năm người.
Đi về phía cầu thang, Hồ Tử Hàm phát hiện có dấu chân khác.
Nhỏ hơn những vết kia, có lẽ là vết giày cao gót của con gái.
Trong đầu lập tức nghĩ đến người phụ nữ đang mất tích, rất có khả năng dấu chân là của Trần Nguyệt Cơ.
Một bóng đen vụt qua cửa sổ, Hồ Tử Hàm lập tức quay người lại.
Phía sau là một mảnh bóng tối, luồng khí lạnh ùa tới.
Sau khi chụp lại dấu chân, Hồ Tử Hàm nhanh chóng trở lại xe ô tô.
Nơi này không có sóng, cô không thể gọi điện cho Bạch Cảnh để hỏi đường.
"Cốc cốc..."
Hồ Tử Hàm ngây người, trong phút chốc não cô trở nên trống rỗng.
Đây là âm thanh gõ vào cửa kính ô tô.
Vô thức chuyển tầm mắt sang cửa sổ, một bàn tay bất ngờ đập lên cửa kính.
Trong bóng tối, một khuôn mặt quái dị với đôi mắt trừng to, khoé miệng kéo căng hết cỡ.
Hắn đang cười, đôi mắt dán vào tấm kính như đang muốn tìm kiếm ai đó.
Có lẽ đây là khoảnh khắc ám ảnh nhất cuộc đời Hồ Tử Hàm.
Cô đã từng xem rất nhiều bộ phim kinh dị, nhưng khuôn mặt lúc này của hắn thực sự quá kinh khủng, vượt xa so với hoá trang.
"Mở cửa, tao biết mày ở bên trong."
Giọng nói của hắn phát ra trong đêm tối như tiếng gọi của ma quỷ đến từ địa ngục.
Tiếng gõ vào cửa kính ngày càng dồn dập, hết lần này đến lần khác.
"Mày chạy không thoát được đâu."
"Nơi này không đông người như trong trung tâm, mày không biết đường."
"Đừng ngoan cố, mở cửa ra."
Không gian trong xe chật hẹp, vô cùng khó chịu và ngột ngạt.
Ánh sáng trên màn hình cảm ứng ở trung tâm điều khiển chiếu lên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Hồ Tử Hàm.
Là hắn theo dõi cô!
Nhắm chặt mắt điều chỉnh hơi thở, bàn tay Hồ Tử Hàm run rẩy bám vào vô lăng.
Đây là kính một chiều, hắn không thể nhìn vào bên trong.
Phải rời khỏi đây.
Nhưng đi đâu trong khi cô không biết đường?
Hắn đã theo tới tận đây, cô có thể chạy thoát sao?
Hồ Tử Hàm gục đầu vào vô lăng, cảm giác bất lực khiến lồng ngực cô thắt lại.
"Lu Lu, mọi chuyện trên đời đều có cách giải quyết. Điều đầu tiên cần làm khi gặp khó khăn là giữ bình tĩnh, một khi cảm xúc mất kiểm soát, chúng ta sẽ không thể tìm thấy ánh sáng."
Cô phải đi tới nơi có sóng, bất cứ đâu cũng được.
Cầm điện thoại trong tay, Hồ Tử Hàm đạp chân ga.
Chiếc xe cứ như vậy đi về phía trước, không biết qua bao lâu màn hình hiện thoại bỗng nhiên phát sáng, có người gọi tới.
Vội vàng bắt máy, một giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến: "Không phải đã nói em đừng tắt máy rồi à, nhỡ xảy ra chuyện thì sao."
Hai mắt Hồ Tử Hàm ửng đỏ, cảm xúc kìm nén suốt buổi tối đã đạt tới giới hạn.
"Lu Lu? Có nghe thấy anh nói không?" Hồ Dương Đông thấp giọng.
Nước mắt lăn dài trên má, cảm giác tủi thân bỗng nhiên kéo đến.
"Lu Lu? Sao thế?"
Cổ họng khô khốc phát ra tiếng nức nở, giọng cô gái nhỏ ngắt quãng, âm thanh run rẩy không giấu được sợ hãi.
"Anh ơi...cứu em..."
Nhìn màn hình tối đen, điện thoại đã sập nguồn, Hồ Tử Hàm sụp đổ hoàn toàn.
*Chiếc váy maxi voan màu kem dài đến mắt cá chân.
*Áo khoác cùng màu có hoạ tiết uốn lượn.
*Bánh sừng bò than tre, phía trên có quả mâm xôi.
*Changan CS95 màu đen.