Hàm Dục Nở Rộ FULL
Edit + Beta: Team Đậu Xanh
---
Đối với việc đi đến trường đại học P, do có Lâm Mặc Bạch ở bên nên tự nhiên Nguyễn Tình sẽ không phải lái xe.
Hai ngày nay Nguyễn Tình luôn ở bên tỉ mỉ chăm sóc cho Lâm Mặc Bạch.
Đêm qua ngoại trừ gội đầu cũng không làm gì đặc biệt cả nên ngày hôm sau trừ những lúc ho khan thì nhiệt độ đã bình thường trở lại, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn, dường như đã khỏi ốm được 90%.
Còn Nguyễn Tình thì ngược lại, một mình hưng phấn cả đêm hôm qua, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng khi Lâm Mặc Bạch ôm trong ngực mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Bọn họ đều dậy khá muộn nhưng vì không cần phải gấp gáp đuổi theo tàu hoả nên cứ chậm rãi mà đi.
Thế nhưng lên xe không được bao lâu, Nguyễn Tình đã gà gật nghiêng đầu ngủ mất.
Lâm Mặc Bạch cố gắng nhịn cười nhìn gương mặt ngái ngủ của cô.
Ký ức chạy như bay qua đầu anh về lại thời điểm sáu năm trước.
Lúc đó anh là con người buồn tẻ nhạt nhẽo, lúc yêu đương cùng Nguyễn Tình, nơi hẹn hò cũng chỉ ở trong thư viện.
Tuy rằng có thể làm những chuyện thân mật trong thư viện nhưng so với các cặp đôi khác đi ăn hay đến rạp chiếu phim thì còn kém lãng mạn hơn rất nhiều.
Nếu lần này Nguyễn Tình không nhắc, anh cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện đi nghỉ tuần trăng mật.
Nhưng Nguyễn Tình chưa từng giận anh bất cứ chuyện gì, lúc nào cô cũng luôn luôn mỉm cười ngọt ngào, nụ cười ngọt ngào của cô như tràn vào tim anh, khiến anh cũng nếm được vị ngọt đó.
Cũng chính là vị ngọt đầu tiên trong đời anh.
Nói đến cũng buồn cười, tất cả mọi người đều cho rằng anh là thiên chi kiêu tử, từ lúc sinh ra đã ở sẵn vạch đích, nhận được muôn vàn sủng ái.
Nhưng thực tế là Lâm Mặc Bạch đã sớm nhận ra rằng mình là đứa trẻ không ai mong đợi, mặc dù anh là đứa con trai độc nhất của Lâm gia.
Lúc mẹ Lâm nhìn anh, bà như nhìn thấy một hình bóng khác, bà hy vọng rằng anh cũng sẽ xuất sắc giống người kia, giống người kia đỗ đại học Thanh Hoa, giống người kia có thể kế thừa Lâm gia...!Đây là cuộc sống mà bà đã định sẵn cho anh, chỉ cần có một chút sai lệch, bà sẽ nổi điên lên.
Bà đã từng luôn tâm niệm rằng "Con cần phải đến đại học Thanh Hoa".
Tất cả sự quan tâm của bà, chẳng qua cũng chỉ là chấp niệm trong lòng bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...