Beta: Thu+Đậu Xanh
Cằm của Lâm Mặc Bạch không thể cử động, anh chớp mắt, xem như đang khích lệ Nguyễn Tình.
Dưới ánh mắt nhu tình của anh, Nguyễn Tình thoáng thả lỏng một chút.
Khi cổ tay cô không còn siết chặt nữa, Lâm Mặc Bạch mới buông tay ra rồi yêu cầu cô cố gắng tự mình di chuyển, trong khi đó cánh tay anh vòng qua eo cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc đang rơi xuống.
Sau vài lần thử tới lui, động tác trên tay của Nguyễn Tình càng ngày càng thông thạo, dùng dao cạo từng chút một để cạo sạch bọt và bụi bẩn, nhờ sự nỗ lực của cô, cằm củ ấu của người đàn ông từ từ lộ ra.
Lâm Mặc Bạch cao hơn cô rất nhiều, trước đây khi hai người lui tới chỉ có cô ngửa đầu nhìn về phía anh, nhưng hiện giờ tư thế đã thay đổi.
Đây là lần đầu tiên cô từ trên cao nhìn anh như vậy nên có chút mới lạ, khuôn mặt đã khắc sâu trong lòng thế nhưng cô vẫn cảm thấy xa lạ.
Nhưng dù ở bất cứ thời điểm nào, khuôn mặt của Lâm Mặc Bạch vẫn rất nổi bật.
Anh thật sự là một người đàn ông quá đẹp trai, nhưng may mắn thay anh không có thói quen xấu trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nguyễn Tình không chỉ áp sát vào cơ thể Lâm Mặc Bạch mà ngay cả mạch đập, các đường gân và mạch máu trên cổ của anh đều nằm dưới lưỡi dao của cô, mỗi lần yết hầu hoạt động cô luôn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi rửa sạch bọt cạo râu trên mặt Lâm Mặc Bạch, cô dùng khăn xoa xoa rồi lại dùng ngón tay sờ sờ, có chút nhám nhưng về cơ bản vẫn thoải mái, đổi mới sạch sẽ.
"Được rồi." Sau một hồi tự do hoạt động, đầu ngón tay quyến luyến miễn cưỡng rời đi.
Lâm Mặc Bạch cũng duỗi tay sờ sờ, môi mỏng mỉm cười, "Lâm phu nhân, tay nghề của em thật không tồi."
Hai má của Nguyễn Tình vì sự trêu chọc của anh mà đỏ lên, Lâm Mặc Bạch như bị nghiện, luôn thích gọi cô là Lâm phu nhân.
Ánh mắt cô né tránh, nói sang chuyện khác: "Mới thức dậy anh đã đi rửa mặt, sao không ở trên giường nghỉ ngơi cho tốt.
Hiện tại anh là người bệnh, việc cần nhất chính là nghỉ ngơi."
Bà Lâm đang dặn dò, chẳng qua ông Lâm có mục đích riêng của chính mình.
Anh nói: "Đương nhiên là vì muốn hôn em."
Trong khi Nguyễn Tình kinh ngạc mở to mắt, bàn tay của Lâm Mặc Bạch đã luồn sâu vào giữa tóc, đè ngửa đầu cô xuống, môi của anh gắt gao hôn lên môi cô.
Thật ra Lâm Mặc Bạch đã lên kế hoạch từ lâu, ngay cả tư thế hôn môi hay là kem đánh răng bạc hà mát lạnh giữa miệng.
Cũng bởi vì chủ mưu đã lâu nên nụ hôn chắc chắn sẽ không sớm kết thúc.
Môi lưỡi gắt gao quấn chặt nhau, đầu lưỡi móc lấy đầu lưỡi, trơn trượt cuốn đẩy, dùng sức mút lấy.
Những tức giận vì mấy ngày hôm nay "hữu tâm vô lực" của Lâm Mặc Bạch, tất cả đều phát tiết vào trong nụ hôn này, lúc mút anh có chút mất kiểm soát khiến đầu lưỡi của Nguyễn Tình đau đến tê dại, lại căn bản không buông bỏ được đẩy người ra.
Cô thuận theo tự nhiên vòng qua cổ Lâm Mặc Bạch, mà bàn tay của Lâm Mặc Bạch lại cố ý mò vào áo cô.
Động tác thành thạo gần như khiến người ta nghi ngờ.
Đầu tiên, anh cởi móc khóa áo lót ở phía sau lưng, sau đó men theo đường cong của bầu vú tiến phía trước.
Lập tức lòng bàn tay rộng lớn của anh nắm lấy bầu ngực mềm mại.
Vì hôn môi, Nguyễn Tình ở tư thế hơi cúi người, bộ ngực mềm mại rủ xuống, đó là tư thế đầy đặn nhất.
Lâm Mặc Bạch nắm lấy cánh tay cô, ngón tay không ngừng qua lại xoa bóp, tận hưởng sự nặng trĩu trong lòng bàn tay.
Sau khi thỏa mãn một chút, anh tự nhiên sẽ không thờ ơ với đầu vú đang đơn độc, dựng đứng, ngón tay hơi mát lạnh của anh bóp lấy núm vú.
Nguyễn Tình sửng sốt, trong cơ thể nhanh chóng truyền đến luồng nhiệt quen thuộc, một tiếng rên rỉ thốt ra giữa đôi môi đang bị hôn chặt.
"Ưm ..." Cô động tình, không thể kiềm chế bản thân.
Lâm Mặc Bạch yêu thích không buông tay, chơi đùa không mệt mỏi với núm vú của cô, nhẹ nhàng kéo chúng ra hết lần này đến lần khác, phối hợp môi lưỡi, khi anh rời đi thì nghe thấy tiếng kêu rên của Nguyễn Tình phát ra từ sâu trong cổ họng.
"Thoải mái không em?" Anh vươn đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ lên môi và cằm cô.
"Thật thoải mái..." Vẻ mặt của Nguyễn Tình ý loạn tình mê, ngay cả gương mặt cũng không nhịn được cọ cọ vào Lâm Mặc Bạch, dán chặt vào chiếc cằm vừa mới được cô cạo sạch.
Lâm Mặc Bạch càng thêm làm càn, không chỉ thỏa mãn với cái chạm trong lòng bàn tay.
Anh giữ hai bầu vú to tròn trong lòng bàn tay, bóp mạnh kéo hai bên vú vào giữa, thấy một cái rãnh sâu trong đường viền cổ lỏng lẻo của Nguyễn Tình.
Anh dùng giọng nói gợi tình hỏi cô, "Ngực lớn như vậy là để anh tới làm nó.
Em có muốn anh dùng côn thịt làm nó không?"
"Muốn..." Giọng nói Nguyễn Tình run rẩy, giữa bầu ngực bị giữ chặt, chưa chạm vào đã nóng rực, như bị cái gì cọ xát.
Chẳng qua...
Cô nghiêng người, eo lõm xuống, sắc mặt ửng đỏ, tư thế mê người, bộ dáng của cô như vẻ tùy ý người đùa nghịch, nhưng trong đáy lòng vẫn duy trì sự trong sáng khó cưỡng.
"A Bạch, được rồi, lần sau được không?
Anh...!anh bị ốm."
Ánh mắt Lâm Mặc Bạch đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, dùng ngón tay nắm lấy một đầu vú, hung tợn nói: "Em có tin không, anh bị bệnh nhưng vẫn có thể làm em không thể xuống giường được."
"Tin...!Em đương nhiên tin tưởng..." Nguyễn Tình vội vàng gật đầu, ý đồ thuận theo, ngoan ngoãn làm cho Lâm Mặc Bạch thay đổi chủ ý, "Chờ thêm mấy ngày, chỉ cần anh khỏe lại, làm em ba ngày ba đêm không xuống giường cũng không sao...!Làm bất cứ điều gì anh muốn..."
Lâm Mặc Bạch nghe cô nói xong, lửa giận không những không dập tắt được mà ngược lại như lửa cháy đổ thêm dầu.
Anh vừa ảo não lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Thật ra ngay từ đầu anh không có ý định làm cô, bằng không cũng sẽ không chỉ sờ vú, mà không chạm vào hoa huyệt.
Ngược lại, những lời suy đoán của Nguyễn Tình liên tục kích thích sự tự chủ của anh.
"A Bạch, được không?" Cô cầu xin.
"Chồng...!chồng ơi, làm ơn." Cô tiếp tục cầu xin.
Mắt đen của Lâm Mặc Bạch tối lại, trầm giọng ra lệnh: "Lại gọi một lần nữa."
"A Bạch...!Chồng ơi."
"Lần sau có muốn bị chồng làm không?"
"Muốn.
Vợ thích nhất bị chồng làm, đâm thật mạnh, thật tàn nhẫn, mỗi một lần lên đỉnh rất lâu."
Lâm Mặc Bạch khống chế tự chủ đang trên đà suy sụp, buông lỏng sự kiềm chế đối với Nguyễn Tình, khi anh thu tay lại còn vỗ nhẹ vào mông cô, mắng một câu dâm đãng.
Nguyễn Tình nghe thấy, hai tai nóng bừng, nhưng thật vất vả để có cơ hội rút lui.
Cô thậm chí không quan tâm mặc lại quần lót của mình, ngay lập tức lùi lại một bước dựa vào vách tường lát gạch men lạnh lẽo, từng ngụm thở dốc.
Cô giống như kiệt sức, thân thể không mảnh vải che thân, thần thái Lâm Mặc Bạch trái lại sảng khoái, tóc tai đều gọn gàng.
"Nên...!anh nên trở về giường đi." Nguyễn Tình nhắc nhở.
"Nhanh như vậy đã trở mặt không nhận người." Lâm Mặc Bạch nhướng mày, cười khẽ hỏi cô, "Quần lót của em có bị ướt không?"
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...