Beta: Đậu Xanh
Đáng lẽ bị giáo viên phạt đứng trước mặt nhiều bạn học như vậy, hẳn phải là chuyện vô cùng xấu hổ nhưng lại bị Nguyễn Tình nói nhẹ nhàng, bâng quơ, còn không thèm che giấu chút cảm xúc thấy may mắn.
Ánh mắt cô nhìn anh vẫn giống y hệt như sáu năm trước.
Mà những lời này, sáu năm trước, Nguyễn Tình chưa bao giờ nói ra, bây giờ được nghe cô trực tiếp thản nhiên thừa nhận, cũng giống như đang thừa nhận tình yêu của cô dành cho anh, trong lòng Lâm Mặc Bạch xuất hiện một cảm giác ngọt ngào.
Trong lúc Nguyễn Tình đang lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Mặc Bạch vô thức dịu xuống.
Chỉ là bản tính độc miệng không hề thay đổi.
"Chuyện mất mặt như vậy mà em cũng cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn không có một chút xấu hổ nào sao?" Anh chế giễu.
"Cũng không phải xảy ra nhiều lần nên không sao, hơn nữa nếu là vì anh, em tình nguyện." Nguyễn Tình ít nhiều đã quen với tính cách lạnh lùng, thay đổi thất thường của Lâm Mặc Bạch, cô nhẹ nhàng nói, trong đầu lại nhịn không được nghĩ đến chuyện khác.
Đầu cúi thấp xuống, hai má cọ cọ vào áo, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, chính anh còn không phải..."
"Tôi thế nào?" Lâm Mặc Bạch thấy cô cứ úp úp mở mở, nghe không được câu nói kế tiếp, tiếp tục truy hỏi.
Nguyễn Tình nhắm hai mắt lại, che giấu vẻ thẹn thùng trong mắt đi, mới mở miệng tiếp tục nói, "Chính anh không phải là người đã đưa cái loại đồ vật đó nhét vào trong thân thể của em, còn bắt em phải đem theo nó lên lớp..."
Cô càng nói tiếp thì giọng cũng càng nhỏ theo, đây cũng là điều đáng xấu hổ nhất.
Về phần vật đó là cái gì, không cần Nguyễn Tình trực tiếp nói, Lâm Mặc Bạch trong đầu cũng hiện lên ký ức tương tự.
Đó là một quả trứng rung màu hồng, anh tự tay nhét vào hoa huyệt của Nguyễn Tình, buộc cô phải kẹp trứng rung để đi học, đồng thời cố tình mở trứng rung khi giáo viên yêu cầu cô đứng dậy trả lời câu hỏi.
Sự xúc động thời niên thiếu lại xuất hiện trong tính cách của Lâm Mặc Bạch, tựa hồ sáu năm qua nó vẫn chưa bị dập tắt.
Chẳng qua thời gian này...
"Nguyễn Tình, có phải em cố ý ngay lúc này nói với tôi chuyện đó đúng không?" Lâm Mặc Bạch lạnh lùng liếc cô, nếu không phải nể tình cô đang bị bệnh, nói không chừng anh phải đẩy cô từ trên vai xuống.
"Em..." Nguyễn Tình muốn nói với anh, cô không phải cố ý, nhưng khi nhận thấy sự tức giận trong ánh mắt Lâm Mặc Bạch, cô lựa chọn im lặng.
Bởi vì cô thấy được, đũng quần của Lâm Mặc Bạch bị độn lên thẳng đứng, nhô cao giống như một cái lều lớn.
Dục vọng trước đó vừa mới cố nén chưa được bao lâu, bởi vì những lời đơn giản này lại bùng phát lên.
Lâm Mặc Bạch nhìn thấy bộ dáng tủi thân như cô dâu nhỏ của cô, nhưng đây rõ ràng người bị tra tấn chính là anh mà.
Anh không nhịn được mà thở dài trong lòng một hơi, sau đó lại lên tiếng, trong lời nói nhiều thêm một tia bất lực.
"Trời sinh ra em chính là đến khắc anh mà."
Giống như lần này, bỗng nhiên bị ốm.
Lần đầu tiên của hai người cũng vậy, giữa đường phải dừng lại.
Bởi vì cô gái này chưa tính thời gian kinh nguyệt của mình, vừa mới bắt đầu màn dạo đầu, côn thịt còn chưa đưa vào tiểu huyệt, thế nhưng dì cả lại đến.
Nguyễn Tình và Lâm Mặc Bạch đều nghĩ đến chuyện đó, ngón chân cô ở phía dưới chăn co rụt lại, lúc này cả hai mới cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Nguyễn Tình chính là người không biết trời cao đất rộng, có chút nhút nhát sợ sệt lại có chút khao khát.
"A bạch, nếu không thì em giống như lần đó, dùng bộ ngực giúp anh làm."
"Em câm miệng." Lâm Mặc Bạch khó chịu khẽ rên một tiếng, gần như muốn thốt ra bốn chữ không biết tốt xấu, tiếp tục ra lệnh, "Nhắm mắt lại, ngủ!"
"...Ồ."
Nguyễn Tình co người lại, hướng vào trong vòng tay của Lâm Mặc Bạch.
Ngoại trừ bàn tay phải bị cắm kim tiêm nên không thể động đậy, hơn phân nửa cơ thể cô đều nép vào ngực người đàn ông.
Mùi thơm trên cơ thể anh dần khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Cứ như vậy yên tĩnh hồi lâu.
Đột nhiên, giọng nói của Lâm Mặc Bạch truyền đến.
"Cái máy rung kia đâu, lúc đó em đã xử lý nó thế nào?"
Anh dùng giọng nói thanh lãnh của mình, công khai nhắc đến từ "máy rung", Nguyễn Tình lại bởi vì buồn ngủ mà ý thức không rõ, nửa tỉnh nửa mơ, miễn cưỡng trả lời.
"Hôm đó anh về nhà trước, không lấy máy rung ra.
Em đã mang về nhà giấu đi."
"Hiện tại vẫn còn chứ?"
"Có lẽ là...Tìm không thấy nữa..."
"Đồ của tôi không thấy, em có nên bồi thường cho tôi không?"
"...!Bồi thường." Nguyễn Tình nhíu mày, dùng một tia ý thức cuối cùng, tự hỏi.
Lâm Mặc Bạch không ngờ tới Nguyễn Tình có thể nói chuyện suôn sẻ với mình, vốn dĩ anh chỉ thuận miệng nhắc đến, hiện tại trái ngược với tính cách thường ngày, đôi mắt đen của anh đến ngay cả nháy mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào phản ứng chậm chạp lại đáng yêu của cô.
Anh thấp giọng dụ dỗ: "Bồi thường chính em cho anh thì sao?"
"Không được..." Nguyễn Tình không chỉ có từ chối, lại còn nhẹ nhàng lắc đầu.
Sắc mặt Lâm Mặc Bạch đột nhiên căng chặt, ngay lúc cảm xúc tức giận bộc phát, anh lại nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Nguyễn Tình.
"...!Em ...!Em là của Lâm Mặc Bạch ...!Em không cho ...!Em không cho người khác..." Đôi môi đỏ mọng nhuyễn vài cái, mới ngừng mở ra.
Đối với Lâm Mặc Bạch, thế là quá đủ.
Anh từ từ đưa tay lên, đặt lên eo của Nguyễn Tình, gắt gao ôm người này vào lòng.
"Em đó, đừng giống như sáu năm trước.
Em phải nhanh chóng hồi phục, để còn trả lại cho tôi tất cả những gì em nợ tôi." Lâm Mặc Bạch lẩm bẩm một câu, rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở dĩ lần này lo lắng cho cơn sốt nhỏ của Nguyễn Tình như vậy, thậm chí anh còn đột ngột dừng ngay chuyện làm tình chỉ còn một bước nữa là xong.
Đó cũng là bởi vì anh chưa bao giờ quên trong tháng cuối cùng bên nhau của hai người, Nguyễn Tình đã bị cảm, làm thế nào cũng không tốt lên, cô vẫn luôn trong trạng thái nóng sốt.
Vấn đề này, làm cho trong lòng anh đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Ngày đó, Lâm Mặc Bạch không trở lại công ty làm việc, sau khi Nguyễn Tình truyền nước xong, anh lập tức đưa người trở về chỗ ở.
Nói chính xác hơn là mang cô về phòng của anh.
Nguyễn Tình thức dậy sau một đêm ngủ say, đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh một vòng, mới chậm rãi phản ứng lại, cô đang ở trong phòng của Lâm Mặc Bạch.
Lâm Mặc Bạch trước đây không muốn để cô vượt qua Lôi Trì [1] dù chỉ một bước, nhưng bây giờ lại để cô nằm trên giường tràn ngập hơi thở của anh, đây có phải là đặc quyền sau khi kết hôn, thân phận Lâm phu nhân? Hạnh phúc đến với cô quá đột ngột.
[1] Lôi Trì (tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngữ "足下无过雷池一步"không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định)
Cô kéo chăn bông che mũi, ngửi thấy mùi của Lâm Mặc Bạch còn sót lại trên đó, trộm cười.
Lâm Mặc Bạch tiến vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nguyễn Tình giống như một con chuột chũi, lặng lẽ chui đầu ra khỏi hang, lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng linh hoạt chuyển động khắp nơi.
Nhìn thấy anh đi vào, cô nóng lòng trực tiếp đứng dậy từ trên giường, ngọt ngào kêu lên, "A Bạch."
Chỉ là giọng nói này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...