Người si tình sống ở đời chỉ sủng một người, gọi là "Nhược thủy ba ngàn, chỉ nguyện xin một gáo nước", hiện giờ dân chúng Đại Chương chính là dùng câu này để đánh giá Thanh Nguyên đế.
Thải Chân là cung nữ mới được điều hầu bên người đế vương, bởi vì thông minh lanh lợi nên được sai tới châm trà cho Thanh Nguyên đế, vừa mới đến nên chưa quen thuộc, chỉ cúi đầu cẩn thận nịnh hót.
"A, nhược thủy ba ngàn, chỉ nguyện xin một gáo nước sao?" Đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ buông bún son phê tấu chương, mắt đào hoa sáng long lanh cười như không cười, "Cả đời dài như vậy, nếu chỉ uống một gáo nước thì chẳng phải sớm muộn gì cũng chết khát sao?"
Thải Chân hoảng sợ, thịch một tiếng quỳ xuống, không dám nói tiếp.
Đại cung nữ đề bạt nàng đã cảnh cáo không được xen vào chuyện giữa Đế Hậu, nói gì cũng có khả năng bị chém đầu, nàng chỉ có thể quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.
Tấu chương phê cũng không sai biệt lắm, nhìn sắc trời, nên đến lúc dùng bữa tối, Thần Tử Thích đứng lên, gọi thái giám tổng quản vào, "Đêm nay lâm hạnh Thanh Cừ Cung."
"Vâng," thái giám tổng quản cúi đầu đáp, lập tức cho người đến Thanh Cừ Cung xử lý, quay đầu nhìn thấy Thải Chân quỳ một bên như khúc gỗ, liền nói, "Ngươi tới Đan Dương Cung, truyền lời cho Hoàng Hậu nương nương một tiếng, Hoàng Thượng đêm nay muốn đến Thanh Cừ Cung."
Thải Chân vừa tiến cung không lâu, còn chưa rõ tình hình trong cung, nhưng nàng rõ ràng nghe đại cung nữ nói, trong cung chỉ có mình Hoàng Hậu nương nương, không có phi tần nào khác.
Hay đó chỉ là mặt ngoài, kỳ thật những cung thất kia đều có người ở......
Nghĩ đến đây, tiểu cung nữ tức khắc bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, hoàng đế muốn đi lâm hạnh người khác lại bảo nàng báo cho Hoàng Hậu, lỡ như Hoàng Hậu giận lên đánh chết nàng thì oan này tố ai đây?
Tổng quản đã phân phó thì phải làm, Thải Chân run rẩy chạy tới Đan Dương Cung, run rẩy thông báo, được cung nữ Đan Dương Cung đưa đi.
Đan Y đang đọc tin tức Khổng Tước Linh trình lên, Lam Sơn Vũ đứng một bên tùy thời trả lời câu hỏi của cung chủ, còn có mấy tên thuộc hạ chờ bẩm báo.
Hoàng Hậu một thân trường bào đỏ tươi, dựa nghiêng trên bảo tọa, đầu ngón tay thon dài vê một tờ giấy mỏng, đẹp như trích tiên.
Nghe nói cung nữ ở Tử Thần Cung đến, chậm rãi nâng lên mắt phượng yêu dã, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Thải Chân thấy dáng vẻ của Hoàng Hậu, trố mắt mất một lúc lâu mới tìm về được giọng của mình, hít sâu một hơi tận lực bình tĩnh nói: "Tần công công sai tì nữ tới truyền lời, Hoàng Thượng đêm nay muốn......!Lâm hạnh Thanh Cừ Cung."
Ngữ khí của tiểu cung nữ quá mức thấy chết không sờn, làm cho thuộc hạ Quy Vân Cung đều trố mắt.
"Hoàng Thượng đây là di tình biệt luyến sao?" Lâu chủ Quạ Linh nhỏ giọng hỏi lâu chủ Ngỗng Linh bên cạnh.
(1) Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo
"Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại." Lâu chủ Ngỗng Linh đập hắn một cái.
Đan Y hơi nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra Thanh Cừ Cung ở chỗ nào.
Đó là một cung thất ở Tây Bắc hoàng cung, trong cung đào một lạch nước nhỏ nên đặt tên là Thanh Cừ Cung(2), cũng không có cảnh trí gì.
"Đi báo lại với Hoàng Thượng, bổn vương hôm nay có chút bận rộn, không tiện hoạt động, bảo hắn đến Đan Dương Cung đi, có thứ tốt cho hắn xem."
(2) Thanh Cừ Cung 清渠宫: Thanh trong thanh mát, Cừ nghĩa là lạch nước
Tiếp mệnh lệnh hoàng đế đến Đan Dương Cung sao, tranh sủng trắng trợn kiểu này thật sự có thể chứ?
"Chuyện này......" Thải Chân sợ tới mức phát run, muốn hỏi lại, lúc đối diện đôi mắt không giận tự uy của hoàng hậu thì cái gì cũng không nói nên lời.
Cái đầu này hôm nay đã định phải rơi rồi, trái hay phải cũng rơi, Thải Chân bỗng nhiên không sợ nữa, trở về nguyên lời chuyển cho Hoàng Thượng.
"A......" Thanh Nguyên đế nghe xong, rất không vui, phất tay áo đi đến Đan Dương Cung, "Nào có chuyện Hoàng Hậu điểm danh bảo Hoàng Đế đến?"
Đan Y vừa vặn xử trí xong sự vụ của Quy Vân Cung, xua tay ý bảo bọn thuộc hạ thối lui, "Thanh Cừ Cung là lãnh cung, nhà cửa đơn sơ."
Phượng hoàng cao ngạo như vậy, cung thất cũ nát tất nhiên là không muốn ở.
"Ta tính, chỉ có cung thất kia chưa từng ở qua." Thần Tử Thích đến bên cạnh Đan Y, cùng y rúc vào nhau trên một cái giường.
Đan Y duỗi tay ôm người vào lòng, đem tin tức vừa nhận được cho hắn xem, "Cung mới ở Kiếm Dương hai năm nữa sẽ xong, tới lúc đó tùy ngươi lâm hạnh."
Bởi vì Kinh thành cách Quy Vân Cung khá xa, Đan Y thường phải chạy hai đầu.
Thần Tử Thích đau lòng Tiểu Hồng Điểu bôn ba lao lực, Thần Tử Thích đăng cơ chưa được bao lâu liền quyết định dời đô, kinh đô mới đặt ở Kiếm Dương.
Nhưng mà Kiếm Dương không có cung thất tương tự nên xây hoàng cung phải cần mấy năm, Chương Hoa Đài nhất thời nửa khắc cũng không dọn kịp, ở tạm hoàng cung cũ.
Thải Chân nhìn Đế Hậu gắn bó keo sơn, kinh ngạc suýt trật cằm.
Cái gọi là lâm hạnh Thanh Cừ Cung, ý là đến ở gian cung thất kia một chút......!Sao?
Thần Tử Thích nhìn tin tức trong tay, Bắc Mạc Hung Nô có dị động, trải qua mấy năm nội đấu, cuối cùng chọn ra Lục Vương Tử làm tân Khâu Lâm vương.
"Xem ra biên cảnh lại không được thái bình." Thần Tử Thích vuốt vuốt cằm.
"Hắn mới vừa kế vị, nhất thời sẽ không đến kiếm chuyện," Đan Y rút lại tờ giấy kia, ném sang một bên, kéo hắn đi dùng cơm chiều, "Qua mấy ngày nữa là xuân nhật yến, ngươi cùng ta trở về đi?"
"Được a." Thần Tử Thích cầm một cái đùi gà, há mồm gặm.
Võ Đế đã hóa rồng, lúc trước Gia Gia Đan gia mang theo Long của mình tới hoàng cung khoe, chỉ cho hắn nhìn thoáng qua một cái, rồi keo kiệt bủn xỉn chặn lại luôn.
Lần này trở về phải nhìn cẩn thận hơn mới được, thật muốn nhìn mình sau này sẽ có bộ dáng gì.
Ngày kế, dặn dò mấy ngày nữa không thượng triều, sự vụ bình thường giao cho thừa tướng xử lý, việc khẩn cấp giao cho Ưng Linh Nhân truyền tin, Thần Tử Thích biến thành Tiểu Long, nhảy lên lưng hắc ưng, ôm Tiểu Hồng Điểu quay về cung.
Ngọc Sơn giữa mùa xuân, hoa nở khắp nơi.
Trên bãi cỏ bên bờ suối phủ một tầng hoa nhỏ màu hồng nhạt.
Một con Thanh Long nhàn nhã ghé vào mép nước, thân thể thon dài mềm mại dọc theo đường nước uốn lượn, một bên móng vuốt xanh thả xuống dòng suối, tùy ý dòng nước mát lạnh chậm rãi chảy qua.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên lớp vảy như thủy tinh, phản chiếu ra vầng sáng lóa mắt, chiếu ra cả một bức màn sao lung linh trên hắc thạch ở bờ bên kia.
Đại phượng hoàng kim sắc, lông đuôi thật dài giống Thanh Long, đang an tĩnh ngồi bên cạnh Thanh Long, câu được câu không mà khẽ mổ lên thân rồng, chải vuốt dải lông mềm mại trên sống lưng.
Nghiêng đầu nhìn đối phương tựa hồ đã ngủ, dùng đầu cọ nhè nhẹ lên long giác(3) thật dài, nhịn không được phát ra tiếng cười "Cô chi cô chi".
(3) long giác: sừng rồng
"Rầm!" Móng vuốt lớn trong nước nâng lên, đập môt con phượng hoàng đang cọ loạn một cái, Thanh Long trở mình, lộ ra cái bụng trắng nõn, tiếp tục phơi nắng.
Nước trên móng làm cho cái mào diễm lệ của phượng hoàng ướt nhẹp, Đan Khuyết cũng không thèm để ý, rũ rũ bọt nước, tiếp tục tận chức tận trách chải lông cho Đại Long.
Tiểu Tiểu Hồng Điểu đang đuổi bướm trên bãi cỏ nhìn thấy hành động của Gia Gia, vác cái trảo vừa nhỏ vừa ngắn pi pi chạy tới, nghiêng đầu nhìn đuôi rồng khẽ đong đưa kia, há mồm, cắn.
Võ Gia Gia so với tẩu tử càng ăn ngon hơn!
"Tiểu tử thúi, không được cắn nãi nãi!" Ỷ vào Đại Long còn chưa nghe hiểu ngôn ngữ phượng hoàng, Đan Khuyết không kiêng nể gì mà lén dùng xưng hô kia, ngậm lấy tiểu gia hỏa mào xanh, đặt ở bên chân.
Thanh Long mở mắt ra, nhìn Tiểu Tiểu Hồng Điểu nhảy tưng tưng muốn bò lên, duỗi trảo đem tiểu gia hỏa phóng lên trên bụng.
"Pi pi kỉ!" Phượng Nhị hưng phấn vô cùng mà chạy tới chạy lui, tìm chỗ mát mẻ nhất, nằm lăn ra.
"Ngươi thoải mái thật đấy." Đan Khuyết biến thành hình người, ngồi xếp bằng dưới đất, vươn một ngón tay chọc chọc mông tiểu tôn tử.
Phượng Nhị dịch dịch thân mình, đem mông giấu đi, tiếp tục lăn.
Khí trời hơi nóng, ghé vào thân rồng là thoải mái nhất.
Trên bầu trời truyền đến tiếng ưng, hắc ưng hạ cánh xuống đất, từ phía trên nhảy xuống một con Tiểu Hồng Điểu bốn căn lông đuôi cùng một Tiểu Long lớn bằng chiếc đũa.
"Pi pi!"
"Ngao ô!"
Thần Tử Thích cùng Đan Y chào Gia Gia, nâng mắt liền nhìn thấy Đại Long đang phơi nắng, hoan hô một tiếng lao qua.
Tiểu Hồng Điểu vẫy cánh, vất vả bay lên bụng rồng, bộp một tiếng ngã xuống, đè trên người đệ đệ.
"Kỉ!" Phượng Nhị bị đè đến cổ họng phát ra kỉ một tiếng, cố chui đầu ra từ dưới mông huynh trưởng.
Tiểu Long nhanh chóng bò đến đầu rồng, duỗi trảo nắm lấy long giác, bám vào long giác uốn lượn bò lên, há mồm gặm một ngụm lên cái sừng phủ lông tơ ngắn ngủn.
Long giác cũng là nơi có cảm giác, Đại Long mở mắt ra, duỗi trảo định đuổi tiểu gia hỏa bám trên sừng xuống, ngặt nỗi móng hơi ngắn, với không tới được sừng.
Đan Khuyết duỗi tay ôm Tiểu Long nghịch ngợm xuống dưới, lại điểm điểm hai cái u trên thái dương Tiểu Long, "U, Thích Thích mọc sừng rồi hả?"
Lúc trước chỉ mới nhô lên một chút xíu, hiện giờ đã thành chồi mềm mang lông tơ, đã có thể nhìn ra hình thức ban đầu của sừng.
Thần Tử Thích vặn vẹo thân thể, không cho Gia Gia chạm vào sừng của mình, nhảy xuống, hự hự bò lên trên bụng rồng, rúc cùng Đan Y.
"Pi kỉ!" Phượng Nhị nhìn thấy tẩu tử thì ngẩng đầu chào hỏi, há mồm, cắn đuôi Tiểu Long, lập tức bị ca ca mổ cho một cái.
Trên tảng đá bên kia bờ suối, khổng tước tuyết trắng lẳng lặng đứng ở đỉnh, lông đuôithật dài dọc theo đá trải xuống, giống như một thác nước băng tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Một con lam khổng tước từ trên trời hạ xuống trên tảng đá, thân mật giao cổ với bạch khổng tước.
Đi theo cung chủ ở kinh thành hơn hai tháng, không tới kịp mùa theo đuổi phối ngẫu xòe đuôi cho người trong lòng xem, Lam Sơn Vũ vô cùng tiếc nuối, vùi đầu vào lông bạch khổng tước, dùng sức cọ cọ.
Làm ầm ĩ một lúc, thẳng đến khi Đan Túc cùng Thanh Tiêu phu nhân đi tới, mọi người mới biến thành hình người.
"Chúng ta chuẩn bị tiếp tục chu du, Phượng Nhị giao lại cho hai con." Đan Túc đem tiểu nhi tử đang ăn trúc mễ nhét vào tay Thần Tử Thích.
Rời đi trước khi hài tử rời tổ, Thanh Loan mới có thể tiếp tục đẻ trứng, lần này nói không chừng có thể sinh ra một tiểu Thanh Loan.
Tiểu nữ nhi thơm thơm mềm mại nha, hắc hắc hắc!
Thần Tử Thích nhìn chú em lông xù xù, đang định đáp ứng thì đã bị Đan Y cướp đi, nhét vào tay Gia Gia, "Con và Thích Thích ở kinh thành, không tiện chăm sóc, vẫn nên nhờ Gia Gia."
Đan Khuyết nhìn tiểu tôn tử bụ bẫm trong tay, quay đầu hỏi Võ Đế.
Võ Đế mặc một thân trường bào màu xanh lá, bên hông đeo đai lưng khảm đá quý màu đỏ, làm ấm lên khi thế lãnh ngạnh.
Duỗi tay ôm lấy tiểu gia hỏa, xoa bóp bụng nhỏ mềm mại, đôi mắt hàn tinh lạnh băng nổi lên ý cười, trước sau không có việc gì, đại sự cả đời đã làm xong, chỉ còn chưa từng ôm tôn tử, "Cũng được, Tử Thích cũng ở thêm mấy ngày, Gia Gia dạy ngươi đằng vân."
"A? Đằng vân?" Thần Tử Thích mặt khổ qua, sừng hắn còn chưa dài bao nhiêu đâu, đằng cái gì vân?
Thần Tử Thích không muốn học bay, khai xong xuân nhật yến liền cùng Đan Y trốn về kinh thành.
Năm thứ mười Thanh Nguyên, Đại Chương dời đô đến Kiếm Dương, đổi tên thành Ngọc Kinh.
Ngày Đế vương nhập chủ tân cung, trên không trung, một rồng một phượng giao triền bay lượn, bá tánh dồn dập quỳ xuống đất.
Thanh Nguyên đế được trời cao phù hộ, quả thực danh bất hư truyền.
Một rồng một phượng bay trên đại điện bồi hồi, tiếng kêu dễ nghe vang vọng tận chân trời: "Thích Thích, Phượng Nguyên, tới cùng Gia Gia học bay bay!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Ta nhớ rõ Võ Đế ông cố a
Điểu công: Dù sao cũng gọi Gia Gia, có gì khác nhau đâu?
Thích Thích: Sao lại không, cả một thế hệ đó
Điểu Gia Gia: Hiện tại hai ta đã thành thân, liền ấn theo bối phận sau khi thành thân, cái này gọi là gì?
Võ Đế: Lấy chồng theo chồng
Điểu Gia Gia:......
----------------
Ngô, tạm thời viết đến đây, cảm tạ đại gia một đường làm bạn, hố mới đại khái đã có ý tưởng, chờ ta xem xong tư liệu sẽ viết ~ chờ ta u ~ sao sao pi ~
---------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...