Nick cảm giác có một sinh vật nào đó đang quan sát mình.
Không biết "nó" đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, sau đó nhẹ tay nhẹ chân tiến lại gần.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cho đến khi nàng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương lướt qua má.
Nick đột nhiên duỗi mạnh tay tóm lấy đối phương, rồi mở bừng mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt đen thui, lòng trắng mắt nhợt nhạt làm nổi bật lên hai tròng mắt đen thẫm, tạo nên một cơn rúng động thị giác vô cùng kinh khủng đối với người vừa mới tỉnh dậy.
"Sức của cô thật không nhỏ". Cô gái có khuôn mặt đen nhẹ nhàng gạt tay phải của Nick trên cổ tay của mình ra, mở miệng nói: "Một vị phu nhân tôn quý không nên dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, cho dù đối phương chỉ là một kẻ đầy tớ".
Giọng phụ nữ trầm thấp giàu sức hút, mang theo vẻ ngạo mạn kỳ quái của người da đen.
Nick nhìn chăm chú, thì ra là một nữ nô lệ da đen mặc một chiếc váy bó ngực sọc kẻ ôm sát người. Có lẽ nàng ta bị bán từ nội địa châu Phi tới đây, khung xương cao gầy cân đối, làn da đen dầu sáng bóng, bầu ngực căng đầy khiến chiếc váy bó ngực căng phồng lên. Nếu không có cặp môi dày quá mức kia, thì đây là một mỹ nhân da đen rất ưa nhìn. Lúc này, cô gái nô lệ ấy đang đứng chống nạnh trước giường Nick, ánh mắt nghiêm khắc tỉ mỉ quan sát nàng hết từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.
"Tên tôi là Rabena, ngài Bayan phái tôi tới hầu hạ cô, phu nhân Nicole".
"Dù là ai cũng không nên tới gần lúc tôi đang ngủ," Nick lạnh lùng đáp: "Thảng như trong tầm tay tôi có một con dao, thì trên người cô sẽ có nhiều hơn một lỗ hổng đấy". Thói quen của nàng, tất cả mọi người trên thuyền đều biết cả, nếu không phải vì làm bạn trường kỳ với cái giường, nàng đã xiên cho kẻ tùy tiện đánh thức mình một dao rồi.
"Ngài Bayan nói không sai, cô thực sự rất khác với số đông". Rabena nói, một người giúp việc có kinh nghiệm lâu năm như nàng ta, trước khi tiếp xúc với chủ nhân mới luôn phải tìm hiểu kỹ càng tính cách của đối phương trước, sau đó mới quyết định cách đối xử với chủ nhân trong những tháng ngày sau này. Và lần đụng độ này đã chứng minh rằng tuy bị thương, nhưng đối phương không dễ bắt nạt chút nào.
"Gerald bảo cô đánh thức tôi như vậy à?" Nick thoáng cau mày, không vui hỏi. Nàng là nhân vật đứng thứ hai của Sư Tử Đỏ đã lâu, dưới một người trên vạn người, tuy rằng bị thương nặng, nhưng sự mạnh mẽ quyết đoán và phong độ trước giờ chưa từng bỏ quên.
Đánh giá dáng vẻ đặt câu hỏi của nàng một lượt, Rabena hài lòng cong cánh môi lên. Đối với một người hầu chịu trách nhiệm hầu hạ phụ nữ trong hậu cung, điều quan trọng nhất chính là đi theo đúng người. Chủ nhân yếu ớt bất tài, cho dù nhất thời được yêu chiều, người hầu đi theo nàng ta cũng chẳng có được lợi ích tốt đẹp gì. Rabena liền thu lại ngữ điệu ngạo mạn của mình, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nói:
"Là chủ nhân Hayreddin, ngài ấy dặn dò tôi trước mười giờ sáng đứng xa xa gọi cô dậy, nếu không để cô ngủ nhiều quá sẽ bị váng đầu. Tiệc mừng công bảy giờ bắt đầu, chủ nhân đã dậy từ lúc sáng sớm, trước khi đi còn cẩn thận quan tâm xem chúng tôi chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ của cô thế nào, ngài ấy thật sự vô cùng yêu thương cô đấy!".
"Ừm, a..."
Nick dụi dụi mắt ngáp một cái, sau khi nhìn rõ người tới rồi, thần trí của nàng đang từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng, và lại bắt đầu lang thang vào cõi mộng. Chiếc giường mềm mại, ánh sáng lờ mờ, thuyền trưởng lại không có nhà, không quay lại ngủ một giấc cho đã đời thì đúng là có lỗi với bản thân!
Nhưng Rabena sau khi gọi nàng dậy xong, lập tức vén hết những tấm màn nhung dày nặng lên, để ánh nắng mặt trời tươi sáng chiếu thẳng vào phòng. Đối với một người thèm ngủ, đây quả thực là một liều thuốc trị liệu hiểm độc. Luồng ánh sáng đột nhiên trở nên chói mắt khiến cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, Nick ôm đầu hấm hứ suốt.
"Ở quê hương của chúng tôi có một câu nói thế này: Người nào khi mặt trời mọc tới tận đỉnh đầu rồi vẫn chưa chịu dậy, trên mông sẽ mọc một cái đuôi. Những cô gái ở những sân viện khác đã dậy đánh răng rửa mặt ăn vận xinh đẹp từ tinh mơ cả rồi, còn cô thì ngay cả mặt còn chưa kịp lau kìa!".
Rabena nhanh nhẹn dứt khoát xốc chiếc chăn trên người Nick lên, chỉ loáng cái đã cởi sạch sẽ chiếc áo choàng ngủ rộng thùng thình và quần ngủ của nàng ra. Thân hình cô gái nô lệ này vốn dĩ đã cao to, cánh tay lại khỏe mạnh, có thể bế Nick đi tới đi lui nhẹ nhàng như một người đàn ông. Có thể thấy Gerald chọn nàng ta tới vườn Bách không phải là một sự sắp xếp tùy tiện.
"Chúa phù hộ! Sao người cô lại gầy thế này?!" Rabena nhìn thân thể trần truồng của Nick, sợ hãi hét lên một tiếng đầy phóng đại: "Nhìn hai hàng xương sườn này đi, giống hệt đám linh dương trên thảo nguyên lúc vào mùa khô! Ngủ vậy không thấy cộm phát khiếp lên sao?".
Rabena là một cô hầu gái rất có tay nghề, nói chuyên hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tốc độ làm việc, chân tay tháo vát rót nước nóng vào chiếc chậu bạc, điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp, vắt một cái khăn, vừa lau mặt lau người cho Nick vừa phê bình dáng người phẳng lì cứng nhắc của nàng: "Cho dù chủ nhân Hayreddin nhất thời có thích kiểu mình dây, cô cũng không thể kiêng khem giảm béo đến mức độ này được! Nhìn thử xem, sau này cho con bú, e là đứa bé cũng chẳng thể tìm được chỗ mà bú mất!".
Nick bị nàng ta cởi sạch sẽ, tất cả các khuyết điểm lộ ra hoàn toàn, muốn bác bỏ nhưng lại chẳng thể tìm được luận cứ. Nhìn thấy khe rãnh sâu thăm thẳm rộng thênh thang của Rabena đung đưa ngay trước mặt mình, nàng ấp úng mấy tiếng, phản bác nhưng lại giấu đầu hở đuôi: "Cô đang cúi người, còn tôi lại vẫn đang nằm! Đương nhiên là sẽ phẳng rồi!".
Rabena đảo tròn tròng trắng mắt, liếc nhìn nàng bằng vẻ đồng cảm với kẻ yếu: "Yên tâm đi phu nhân Nicole, sau này cô có con rồi, tôi sẽ giúp cô cho con bú. Rabena này không bao giờ để người nối dõi của chủ nhân Hayreddin bị đói đâu!".
Tuy Nick vẫn luôn biết tài nguyên của bản thân hữu hạn, nhưng trước nay chưa bao giờ bị khinh bỉ một cách thẳng thắn đến vậy, thẹn quá hóa giận liền giống như một đứa trẻ cãi nhau thua hét toáng lên:
"Cô, cô mới thích mình dây! Cả nhà cô mới thích mình dây! Cô còn bị chảy xệ nữa! Cho mười đứa trẻ bú, sẽ chảy xệ xuống tận mu bàn chân!!".
Tiếng gào thét truyền ra phía xa xa, khiến một bầy chim mòng biển cườỉ đang đậu trên những cây bách đen ngàn năm tuổi trong vườn Bách sợ hãi đập cánh phành phạch bay đi mất.
Quản gia Gerald Bayan ngẩng đầu lên từ trong đống sổ sách ngổn ngang, dõi mắt nhìn theo đàn mòng biển cười biến mất khỏi bầu trời trong xanh, thở dài chán nản. Không phải đã dự đoán từ trước rồi sao? Phiền phức của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Rabena tuy nói năng thẳng thắn không kiêng nể gì, nhưng khả năng hầu hạ người khác quả thực không tồi, lau người sạch sẽ rồi, liền thay một chiếc áo dài bằng lụa rộng rãi mặc ban ngày cho Nick, sau đó như làm ảo thuật nhanh nhẹn bưng ra rất nhiều món ăn nhẹ nóng hôi hổi, dạy nàng cách dùng tay phải gắp thức ăn thế nào cho tao nhã.
Thời tiết rất tuyệt vời, những cơn gió tươi mới ùa vào phòng ngủ, tiếng chim mòng biển ríu rít nghe rất rõ ràng, ăn sáng trong một tòa cung điện nằm bên bờ biển tràn ngập phong vị dị quốc, hơn nữa lại còn được nằm trên giường ăn, tâm trạng có xấu đến mấy cũng chẳng thể duy trì được lâu. Loáng cái Nick đã quên hết những lời bình luận khắc nghiệt của Rabena, sức chú ý dồn cả vào bữa sáng thịnh soạn.
Thói quen ăn uống của người Thổ Nhĩ Kỳ thiên về sự nồng đậm và thơm ngọt, những chiếc đĩa được khảm dát tơ vàng sợi bạc theo lối thủ công truyền thống tuyệt đẹp mà lại tinh tế, phối cùng với các loại thực phẩm màu sắc sặc sỡ tươi tắn được bưng lên khiến người ta thèm chảy cả nước miếng. Sau khi dùng cháo hoa quả nóng sốt làm ấm dạ dày xong, món bánh trứng rán phết mứt quả sung, canh cá tươi ngập đầy mùi thơm của nhục quế, cơm rưới nước sốt hải sản cứ lần lượt được bê ra.
Đồ ăn rất mỹ vị, nhưng mỗi món đều chỉ có một chút xíu, Nick ăn mà không thấy xả láng tí nào; nhưng Rabena kiên quyết cho rằng dạ dày của bệnh nhân đều rất yếu, lượng thức ăn nhất định phải tăng từ từ mới ổn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Rabena lau sạch sẽ bàn tay dính đầy dầu mỡ của Nick, sau đó gọi một tiếng, bốn cô bé hầu gái tầm mười bốn tuổi liền xuất hiện tiến vào phòng, một người thu dọn đống bát đĩa, một người bưng một chiếc đĩa bạc, bên trong đặt bộ đồ trà hình hoa tulip và bình đựng đường, bình đựng sữa. Hai người còn lại khiêng vào một tháp đồ ngọt cao đến hơn hai thước, đặt lên chiếc bàn chân thấp. Cái tháp tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng là một chiếc đĩa sứ lớn khảm bạc, bên trong chứa đầy những món ăn vặt đặc sản của Thổ Nhĩ Kỳ như mứt hoa quả, bánh ngàn lớp pho mát, bánh tổ ong.
Ánh mắt Nick nhìn đầy chăm chú, cứ như thể cái tháp đó đang tỏa ra những tia sáng lấp lánh huyền ảo. Rabena xua bốn cô bé hầu gái ra ngoài, sau đó nghiêm khắc ngăn nàng lại.
"Bây giờ thì chưa được! Chỗ chúng tôi ăn cơm xong, theo lệ thường sẽ là uống trà rồi ăn tráng miệng, nhưng hiện giờ dạ dày của cô không thể tiêu hóa được những món nhiều dầu mỡ như vậy, nên cứ coi nó như đồ trang trí, đừng chú ý đến là tốt nhất".
Nick nuốt nước bọt cuống quýt nói: "Nhưng nó đâu phải đồ trang trí! Nó rõ ràng là, là một ngọn núi trong mơ mà!".
"Nó là đồ trang trí". Rabena chống nạnh, nhìn y hệt như một con gà mái kiêu ngạo dạy dỗ Nick: "Trong hậu cung này, ngoại trừ chủ nhân Hayreddin, tất cả đều là đồ trang trí. Bất kể là vàng bạc châu báu, y phục xa hoa đắt tiền, hay người hầu thị vệ, cô đều phải kiêu ngạo ngẩng cao đầu coi bọn họ là vô hình mới đúng chuẩn".
"Tôi chỉ muốn ăn một miếng tráng miệng thôi mà, rốt cuộc cô đang nói gì vậy.”
Nick vừa mới ăn cơm xong, máu trên não đều chảy cả về dạ dày, đây đang là thời khắc trí thông minh ở mức thấp nhất, căn bản không thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô gái nô lệ này.
"Phu nhân, tôi không thể không nói với cô rằng, bất kể tình hình trước kia ra sao, nhưng nếu giờ không nghe lời Rabena, những tháng ngày hạnh phúc được yêu thương chiều chuông của cô sẽ kết thúc sớm thôi!".
Khuôn mặt đen thui của Rabena đanh lại, biểu cảm nghiêm túc, giống như đang tuyên đọc thánh dụ:
"Cô đến từ thế giới do Thượng Đế làm chủ, nên không biết thế giới của Thánh Allah có hình dạng ra sao. Thượng Đế chỉ cho phép một người ông lấy một người vợ, nhưng ở chỗ chúng tôi lại không hề có chuyện thoải mái như vậy! Tám trăm vị phi tần của bệ hạ trong hoàng cung Topkapi thì thôi không cần phải nói, nhưng có vị chư hầu đại nhân nào là không có bốn người vợ chính thức và vô số nô lệ nữ? Chủ nhân Hayreddin vừa mới đặt chân đến đây, ngài ấy đang lúc trẻ trung khỏe mạnh, sau này những người phụ nữ ở đây sẽ càng lúc càng nhiều, mọi người sẽ tung hết những chiêu trò của bản thân, sử dụng mọi cách để bon chen tranh giành sủng ái, tung tin đồn nhảm, bôi nhọ, thậm chí là hạ độc, ám sát. Phu nhân à, nếu như cô không nắm chắc thời cơ, nhanh chóng sinh bảy, tám, cậu nhóc cũng cố vị trí vững chắc cho bản thân, sau này chỉ có ngồi mà khóc thôi!".
Những lời này khiến Nick trợn mắt há hốc mồm, mấy trò hạ độc ám sát này, mới nghe thậm chí còn nguy hiểm hơn cả làm đội trưởng đội xung phong! Nàng lắp ba lắp bắp nói: "Sẽ không phức tạp như cô nói chứ? Làm nhân tình, bản lĩnh trên giường giỏi là xong thôi mà".
Tròng mắt đen trắng rõ ràng của Rabena trợn tròn, có vẻ như Nick là một con nhóc ngây thơ không hiểu chuyện.
"Thánh Allah trên cao ơi! Rabena làm nô lệ suốt hai mươi năm nay, cũng chưa từng nhìn thấy chuyện gì khó hơn chuyện tranh sủng của nữ nhân chốn hậu cung! Cho dù là số mệnh tốt, sinh ra đã có dáng vẻ xinh đẹp đi chăng nữa, mỗi ngày cũng phải chăm chút, ăn vận trang điểm, lời lẽ cử chỉ, trên giường dưới giường có thứ nào là không phải khổ công rèn luyện? Huống hồ đàn ông trời sinh đã thích có mới nới cũ, bất kể là khuôn mặt cô xinh đẹp đến mức nào, trên giường mất hồn ra sao, qua một vài năm nữa, chắc chắn cũng sẽ bị chán ghét bỏ bê, lúc ấy lại không có được mụn con trai nào bên cạnh, thì chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt thôi!".
"Ấy, cô có nhầm không vậy? Tôi cũng đâu có ý định tranh sủng gì đó...". Nick nghe mà thấy đau hết cả đầu, nàng không ngờ rằng công việc làm nhân tình lương hai đồng một tháng lại mọc ra nỗi rủi ro lớn đến như vậy. Trên hợp đồng bao nuôi đã viết rất rõ ràng chi tiết rồi, bao ăn bao ở, trả tiền theo giờ, đó không phải là một chuyện quá đỗi đơn giản hay sao?
"Không được!" Rabena giống như một vị tướng quân oai phong lẫm liệt vung cánh tay xuống, kiên định coi Nick là một cô bé con chưa từng nếm mùi cay đắng. Nàng ta đã được sắp xếp đến đây, thì đương nhiên hy vọng cô gái mình hầu hạ có thể độc chiếm ân sủng. Nhưng thân hình tướng mạo của vị phu nhân này chỉ có thể tạm coi là "khẩu vị lạ", muốn trường kỳ đỏ lửa thì những việc cần phải luyện tập thực sự quá nhiều.
Cô gái nô lệ quỳ xuống bên cạnh giường, nắm chặt lấy cổ tay trắng mịn của Nick, kiên nhẫn khuyên bảo: "Cô không muốn tranh, nhưng mọi người đều mở to mắt nhìn hau háu vào cái giường đó đấy. Hôm nay đắc sủng có thể ngủ phòng to, ngày mai thất sủng rồi, lập tức sẽ được tặng cho một cái chổi đuổi tới góc nhà ngay! Tráng miệng với súp nóng gì nữa, cơm thừa canh cặn cho cô không bị nhổ nước bọt vào đã may lắm rồi. Địa vị của phụ nữ ở đây chả khác gì lạc đà, đắc ý được hay không, không phải đều dựa vào một câu nói của chủ nhân ư?".
Rabena cố tình phóng đại mức độ bi thảm của việc thất sủng dựa trên những điều kiện ăn ở, quả nhiên dọa Nick sợ ngây người. Kiểu cướp bóc ngang ngược không sợ chết như nàng đây, hãi nhất chính là lúc đang sống mà bụng bị đói. Nick thầm nghĩ, bất kể là làm cướp biển hay làm tình nhân, nếu không muốn thất nghiệp, phải có đạo đức nghề nghiệp, tình yêu nghề nghiệp. Huống hò học nhiều hiểu rộng cũng chẳng có hại gì, hiện giờ nàng chẳng thể cầm nổi đao chém kẻ khác, học thêm kỹ thuật "Làm thế nào để làm một nhân tình tốt" cũng đâu có lỗ.
Đôi mắt của Rabena như một tên trộm thành tinh, loáng cái đã phát hiện ra vẻ dao động của Nick, bèn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lần lượt giảng giải từng kinh nghiệm phong phú và chiến lược của bản thân:
"Giờ cô đang đắc sủng, không cần phải quá lo lắng, việc trước tiến là phải chăm sóc cơ thể cho tốt, ăn mặc trang điểm ca hát đàn nhạc đều có thể từ từ học. Cái đám người tâm địa xấu xa kia lại còn tặng mấy thằng nhóc đến đây... nhưng chúng ta cũng không cần phải sợ, gà trống đã bị thiến rồi, cho dù có bóp họng học điệu bộ cục ta cục tác của gà mái, cũng không thể sinh ra được gà con...".
Vì vị nguyên soái hải quân ca khúc khải hoàn trở về nên buổi tiệc mừng công do Suleiman tổ chức kéo dài suốt cả một ngày trời, chư hầu các vùng thuộc đế quốc Ottoman, tầng tầng lớp lớp quan lại đều lấy làm vinh dự khi được mời. Tiếng pháo bắn chào mừng vang lên rộn rã trong thành phố Istanbul, hoa tươi tung bay ngợp trời, người dân trong thành phố xếp hàng dài đến hơn mười mấy dặm trên đường để được nhìn thấy tướng mạo thật sự của Hayreddin.
Nhưng đối với quản gia Gerald Bayan, ngày hôm nay lại quá sức dài.
Buổi sáng có một vài cô gái xinh đẹp không thể kiên nhẫn thêm được nữa, bèn lấy danh nghĩa là "thăm hỏi chị em mới" chạy đến tìm hiểu cho ra nhẽ, nhưng bị Gerald kiên định khuyên cản họ lại; buổi trưa hoàng đế ban yến, phái ba mươi người đưa toàn bộ những món trong bữa tiệc ở hoàng cung tới, vì những món ăn có thể phân định cấp bậc cao hơn của chủ nhân nhà mình mà đám người hầu không ngần ngại động tay động chân với nhau một trận dữ dội; buổi chiều, đồ đạc hoàng đế ban thưởng và những món hàng xa xỉ Hayreddin mua về từ Florence cùng được đưa tới, phần lớn trong số đó chuyển tới vườn Bách, xem ra đều thành những thứ thuộc quyền sở hữu của kẻ mới đến. Chỉ trong chốc lát, trong tòa cung điện bên bờ biển cứ mười người thì có đến tám người bị "đau mắt đỏ".
Gerald đem hết đống phiền phức ấy trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó, vắt óc khổ sở suy nghĩ viết ba bức thư "trả lại hàng" lời lẽ hết sức cẩn trọng, nhưng còn chưa kịp sai người gửi đi, đến lúc tiệc tối lại có lễ vật được đưa đến, là bốn cô gái trẻ đẹp nhất quyết đòi nhồi thêm vào. Một ngày náo loạn như vậy, cho dù là người được mệnh danh "Bayan hai đầu sáu tay", sắc mặt cũng thoáng tái xanh.
Hắn thà thảo luận giá cả với đám buôn bán vũ khí mặt mày dữ tợn ở vùng hoang dã còn hơn là ngồi đây nghe đám phụ nữ xếp hàng cằn nhằn: chất lượng rèm cửa ở khu vườn nào đó kém hơn một ít so với một cái vách ngăn tiêu chuẩn, hoặc thứ tự lúc cắt may quần áo mới kéo dài thêm một ít nữa... toàn những loại chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lúc mặt trăng lên cao được một lúc lâu, cuối cùng thì Hayreddin cũng cưỡi ngựa trở về giữa một hàng đội ngũ danh dự đường hoàng của Thổ Nhĩ Kỳ.
Nick dựa lưng vào chiếc đệm mềm, đọc một cuốn truyện dưới ánh nến, nghe thấy tiếng vó ngựa giẫm lên bậc thềm, liền ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông người vương đầy tuyết lạnh bước vào phòng.
Hayreddin mặc bộ lễ phục màu trắng hoa lệ thánh khiết của Thổ Nhĩ Kỳ, thanh đao Damascus dắt ở eo, đường viền cổ áo, tay áo, dây lưng, góc áo của chiếc áo choàng màu trắng đều được thêu bằng một màu vàng cầu kỳ tình mỹ, bên dưới chiếc khăn trùm đầu là đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo sâu thẳm mà ngời sáng. Hắn giống như một vị quốc vương đến từ một đất nước khác nhanh nhẹn và dũng mãnh, dưới ánh trăng bàng bạc, khắp người hắn như toát ra luồng ánh sáng lấp lánh rạng rỡ.
Rabena tay nâng một chiếc khay bạc dâng khăn mặt lên cho hắn. Xã giao suốt cả một ngày trời, Hayreddin cũng thấy rất mệt mỏi, lau mặt xong, liền kéo chiếc khăn trùm đầu xuống, tiện tay vứt luôn lên thảm, để lộ ra mái tóc đỏ rực như lửa cháy.
"Thuyền trưởng!" Nick gọi một tiếng.
"Sao vẫn còn chưa ngủ?" Hayreddin đi tới trước chiếc giường mềm, tháo thanh đao ra ôm lấy nàng, áp trán mình lên trán nàng thử kiểm tra nhiệt độ. "Tối nay không nóng lắm".
Kết luận này khiến người ta cảm thấy rất mừng, Hayreddin ôm lấy nàng nghiêng người ngả xuống đống đệm mềm, tham lam hít ngửi mái tóc vừa được gội xong của nàng. Sau khi phải chiu đựng đủ thứ hương liệu nhân tạo độc hại suốt một ngày, mùi hương tươi mát đơn giản trên người Nick dễ chịu đến mức khiến người khác rung động.
"Bữa tối có ngoan ngoãn ăn cơm không đấy?".
"Ăn rất nhiều, thịt cá viên và món tráng miệng ngon cực!".
Hayreddin nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Ăn nhiều hoa quả vào, đó là phương thuốc chữa chứng bệnh do đi biển quá lâu nhanh nhất".
"Vâng", Nick ngửi ngửi mùi huân hương và phấn son vương trên chiếc áo choàng trắng của hắn, cũng chu miệng lên hôn lại hắn: "Hôm nay mệt lắm phải không?".
"Cũng tạm, chỉ là một ngày nói dối bằng cả một năm, mùi hầm hương xông trong phòng lại quá nồng, nên thấy buồn nôn". Hayreddin cười cười: "Cũng may Thánh Allah cho phép con dân của người uống rượu, nếu không hôm nay chắc khó mà toàn thân quay về".
Hai người nói chuyện mấy câu, Hayreddin liền đặt Nick xuống bên cạnh, xách đao đi tắm. Trước giờ hắn luôn như vậy, người đâu đao đấy, bất luận là đang ở đâu, trong tình huống nào, đều tuyệt đối không lơi lỏng.
Trải qua màn rửa tội với hơi nước và nước nóng, đủ loại mệt mỏi đều bị cuốn trôi. Mười mấy phút sau, Hayreddin lau đầu, thân trên để trần bước vào phòng ngủ, bọt nước từng giọt từng giọt men theo những đường vân da rõ ràng trên lưng hắn rơi xuống tấm thảm Ba Tư, rồi biến mất không chút dấu vết. Dưới ánh lửa nhảy nhót trên chiếc chân nến bạc, tấm màn sặc sỡ mờ ám rủ xuống từ trên phần mái vòm, tầng tầng lớp lớp vây kín chiếc giường mềm xa hoa.
Lúc nhìn thấy bộ quần áo của người trên giường, bàn tay đang lau tóc của Hayreddin lập tức khựng lại. Nick mặc một chiếc áo màu trắng trân châu bằng vải mỏng nghiêng người nằm trên chiếc giường mềm, tay phải đỡ phần đầu nhỏ nhắn phô ra tư thế mà bản thân nàng cho là quyến rũ. Lớp vải mỏng mềm nhẹ xuyên thấu, ngoại trừ những vị trí quan trọng có những đường thêu che đi, hầu như các vị trí khác đều trong suốt.
"Ồ...", Hayreddin thấp giọng than một tiếng, đánh giá nàng một lượt, bên môi nở nụ cười khẽ với vẻ vô cùng hứng thú: "Bé con à, nói thật lòng, thân hình của em quả thực rất không thích hợp với kiểu ăn mặc này".
Cánh tay của Nick buông thõng, thất bại vùi đầu vào trong đống gối mềm. Rabena rõ ràng đã nói rằng những chiếc áo ngủ quyến rũ thế này có thể khiến đàn ông lao tới vồ như sói như hổ! Nhưng thế này thì coi là gì nào?
Hayreddin vứt thanh đao xuống bên gối, xoay người ngồi lên giường, duỗi tay mân mê một lọn tóc xoăn xõa tung màu hạt dẻ của nàng, động tác giống như đang gãi cho một con mèo hờn dỗi. Hắn cười nói: "Được rồi được rồi, tôi xin lỗi, em mặc bộ quần áo này rất đẹp, tôi thừa nhận mình đã vô cùng bị cám dỗ, vậy đã được chưa?".
Nụ cười tuy rằng có chút chiếu lệ, nhưng Nick vẫn nhanh chóng khôi phục sự tự tin, lật người lại vươn cánh tay ra: "Vậy được, hôn tôi đi".
Bất kể là bộ quần áo này buồn cười đến mức nào, dưới ánh nến, làn da trắng nhợt nhạt quá đỗi của nàng thật sự có đôi phần hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn non nớt, cánh môi hồng nhạt chu lên đòi hôn, hương vị thoạt nhìn rất ngon.
Hayreddin liền cúi người xuống, nâng đầu của nàng lên đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Nụ hôn dài kết thúc, Nick liếm liếm cánh môi sáng bóng, ngẩng đầu lên yêu cầu: "Reis, ôm tôi đi". Luôn gọi tên khi đang ở trên giường là quy ước ngầm giữa hai người bọn họ, ý của nàng được thể hiện vô cùng rõ ràng.
"Em đã khỏi hoàn toàn chưa?" Hayreddin chống phía trên người nàng, giọng nói khàn khàn, hơi thở nóng bỏng lên mặt nàng, con ngươi xanh thăm thẳm giống như đại dương trước cơn bão, ngầm chứa những con sóng lớn kinh người.
"Cũng tạm, hôm nay không bị sốt…”
Lần đầu tiên, Nick cắn vào bả vai hắn, mãi đến khi cơ thể ngừng run rẩy mới chịu nhả miệng ra.
Hayreddin nhíu mày khẽ rít lên một tiếng, sờ sờ bả vai mình: "Lần nào tôi cũng có cảm giác như đang làm với một con mèo hoang, không phải cào thì là cắn, em nhất định phải nhìn thấy máu thì mới sung sướng hả?".
"Xin lỗi mà…” Phần ngực nhỏ nhắn của Nick phập phồng lên xuống, nheo nheo mắt liếm cánh môi y như một con mèo được thỏa mãn, hưởng thụ mùi vị máu tanh trong miệng.
Nói đi cũng phải nói lại, thực ra Hayreddin cũng là kiểu người đó, chỉ có sắt và máu, lửa và đao, hoan ái kịch liệt như thể liều chết mới có thể kích thích bản tính hoang dã bộc phát ra ngoài, khiến hắn trở nên hưng phấn hoàn toàn. "Reis, lật người tôi lại".
"Từ phía sau? Một tay một chân của em không thể đỡ được đâu".
"Thử xem, chỉ thử một lần thôi!" Khi ở trên giường, nàng luôn có những ý tưởng quỷ quái bốc đồng, Hayreddin cũng bó tay hết cách. Nhưng chưa được bao lâu, hắn đã cảm thấy nàng có chút thờ ơ, chỉ lo cúi đầu nhìn ngực mình.
Không tập trung là chuyện không thể tha thứ được: "Em đang nhìn gì vậy hả!" "Tôi cảm thấy, nằm sấp thế này hông sẽ to hơn một chút so với nằm ngửa..Nick tủi thân xoay đầu, ý bảo Hayreddin sờ thử bầu ngực "lớn hơn một cỡ" của mình.
Hayreddin ngẩn người ra trong ba giây, sau đó đột nhiên phá ra cười không cách nào kiểm soát được. Tràng cười của hắn quá đỗi khủng khiếp, thậm chí đã ngửa mặt nằm vật ra, nhưng vẫn không thể làm tiếp được nữa. Nick rầu rĩ bò lên trên người Hayreddin, dùng hàm răng nhỏ sắc nhọn cắn vào cần cổ hắn.
"Ôi trời, bé con yêu quý của tôi, chút xíu này của em...". Hayreddin không chút khách khí chế giễu: "Là dấu hiệu duy nhất để phân biệt trước ngực và sau lưng. Em còn muốn thế nào nữa? Cứ đưa lưng về phía tôi như thế, khiến tôi cứ có liên tưởng không hay rằng em là một gã đàn ông".
Nick nổi cáu, giống như một con mèo xù lông hấm hứ ra oai: "Dấu hiệu duy nhất để phân biệt gì chứ! Đằng trước của tôi còn có rốn mà!".
"Rốn... ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Hayreddin lại ngửa mặt lên trời cười như sắp phát điên, lồng ngực rung động phát ra những tiếng ù ù khiến đám người hầu trực đêm đang tập trung cả ở ngoài cửa đều tò mò thò đầu nhìn.
Nick như một con mèo con ăn no thỏa mãn lười biếng nằm sấp trên giường, không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn lau dọn, rồi ném khăn vào chỗ khuất ngoài tầm ánh nến, từ trước đến giờ hắn luôn cẩn thận như vậy, khả năng kiểm chế cũng rất tốt, cho dù đã bấm đốt ngón tay tính toán rất chuẩn ngày an toàn, hắn cũng không bao giờ lưu lại chất lỏng ấy bên trong người nàng.
Nick thầm nghĩ, nếu như Rabena biết được kế sách mình cẩn thận vạch ra có kết thúc như vậy, khuôn mặt đen sì ấy nhất định là chảy dài đến tận mu bàn chân.
"Em muốn gì?" Hayreddin hỏi. Sau khi làm xong, giọng nói của hắn khôi phục lại sự tỉnh táo.
"Muốn... gì cơ?" Nick nheo nheo mắt, khuôn mặt ngây thơ nhìn về phía người đàn ông vừa cùng mình trải qua một đêm vui vẻ.
"Bé con à, tôi đã không còn là tên nhóc con ngây thơ chỉ cần cho chút lợi ích là sung sướng đến mụ mị từ lâu rồi". Hayreddin nhặt bộ quần áo ngủ xuyên thấu gợi cảm lên, thản nhiên nói: "Từ đầu đến cuối, em đều đang cố ý lấy lòng tôi".
Nick bĩu mồi hừ hừ mấy tiếng, thầm nhủ nếu là Sói Đất, chắc chắn chỉ cần dỗ vài câu là quay vòng vòng ngay.
Nàng nhớ đến một giờ trước, Rabena mặc bộ áo ngủ này lên người nàng, còn cẩn thận dặn dò: Đến lúc đó, cô chỉ cần nói, em muốn một đứa con, một người thừa kế của ngài.
Con trai, người thừa kế, củng cố vị trí vững chắc cho bản thân, độc chiếm ân sủng, vĩnh viễn không bao giờ bị bỏ rơi.
Nhưng nàng lại quá tham lam, lời đã đến bên miệng rồi, nhưng lúc thốt ra lại là những thứ nàng thật sự muốn từ tận đáy lòng.
"Tôi muốn hai con dao găm. Không có dao găm đặt dưới gối, tôi cảm thấy ngủ không ngon".
Những làn gió biển se se lạnh mang theo vị mặn ùa vào phòng, lớp rèm mỏng rủ xuống từ trên mái vòm khẽ khàng nhảy múa trong gió, trong màn đêm tĩnh mịch, âm thanh của những con sóng vỗ vào bãi đá càng trở nên âm vang rõ ràng hơn, khác hoàn toàn với những đêm hai người cùng kề vai chiến đấu.
Hayreddin mỉm cườỉ.
Không phải là đùa cợt, không phải chế nhạo, cũng không phải trêu chọc, mà là nụ cười an ủi bao dung đầy thấu hiểu dành cho "đồng loại". Dao phải đặt ở bên gối thì mới có thể an tâm ngủ ngon được. Bất kể non nớt đến mức nào, mãnh thú vẫn cứ là mãnh thú, cho dù răng có bị bẻ gãy, móng vuốt bị nhổ sạch, nàng vẫn không phải loại sinh vật nuôi trong nhà như chim công.
"Như em muốn".
Hắn khẽ hôn lên trán nàng, thổi tắt nến.
Hai người nằm song song với nhau trong bóng tối. Trong lòng Nick ôm nỗi hiếu kỳ đơn thuần ghé sát vào tai hắn hỏi: "Tại sao lại không muốn có con? Anh cả có rất nhiều con mà".
"Ngày mai có thể sẽ chết - nên không muốn tìm bừa một người phụ nữ để sinh con; ngày mai có thể sẽ chết - nên ra sức tìm thật nhiều phụ nữ để sinh con. Đó chẳng qua là sự lựa chọn khác nhau của hai người mà thôi".
"Nhưng nếu ngài chết rồi, con cái có thể kế thừa sự nghiệp của ngài, giống như một số sultan, hoàng đế chết rồi đã có thái tử".
"Chẹp, em chỉ nhìn thấy một người ngồi lên ngai vàng, nhưng lại không nhìn thấy bao nhiêu máu đã đổ phía sau cái ngai vàng ấy. Giết cha hại con, anh em tương tàn, chú cháu đâm chém nhau, máu me do chế độ đa thê mang lại có thể nhuộm đỏ cả biển Đen đấy".
"Vậy chỉ tìm một người phụ nữ cố định để sinh thôi? Hiện giờ trong vườn có nhiều phụ nữ như vậy, bọn họ đều rất khỏe mạnh..."
"Em vẫn không hiểu tôi nói gì sao?" Hayreddin không vui đáp: "Hàng đã bóc rồi không tiện trả lại, trước khi tôi ba mươi tuổi không tìm người bừa bãi, sau ba mươi tuổi cũng sẽ không thay đổi tiêu chuẩn ấy".
Hắn im lặng một lúc, nặng nề nói: "Trước khi đi Victor đã nói rằng, nếu em khỏe mạnh tăng mười lăm pound, chu kỳ kinh nguyệt cũng đều đặn hơn, mới có thể giao nhiệm vụ đó cho em được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em sẽ đồng ý gánh vác rủi ro của nhiệm vụ ấy".
Nick không ngờ mình lại được nghe câu này.
Vì bị thương nặng, sức khỏe và lượng máu không đủ, đã mấy tháng rồi nàng không thấy có kinh nguyệt. Rabena nói với nàng rằng, điểm yếu lớn nhất của nàng là sức khỏe không tốt, dưới tình trạng ấy, cho dù có bất ngờ mang thai, muốn đẻ thường gần như là chuyện không thể.
Nhưng thuyền trưởng nói: Hắn không muốn tìm bừa một người phụ nữ để sinh con.
Thuyền trưởng còn nói: Nếu như sức khỏe của em chuyển biến tốt hơn, nhiệm vụ sinh con sẽ giao cho em.
Nick với chỉ số thông minh không đủ dùng của mình suy đoán rằng, có lẽ ý của thuyền trưởng là, nàng không phải người phụ nữ hắn tìm kiếm bừa bãi, nàng hoàn toàn không giống những cô nàng tình nhân khác.
Tình hình thực tế không vì một câu nói đó mà xảy ra bất kỳ một sự thay đổi nào: Bộ ngực của nàng vẫn chẳng có vẻ đầy đặn lên, thân thể yếu ớt, không thể đi đường, rất khó mang thai.
Nhưng không biết tại sao, tâm trạng của Nick đột nhiên trở nên cực kỳ tốt. Nàng chui vào lòng Hayreddin, gối đầu lên cánh tay rắn chắc cường tráng của hắn rồi nhắm mắt lại.
Đồ ăn và món tráng miệng ngày mai nhất định vẫn rất thịnh soạn, nàng muốn ăn cho thật no nê thỏa thích.
Có mười lăm pound thôi mà, chuyện nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...