Type: Tiểu Tất Tất
Buổi chiều một ngày tháng Mười, trên bến tàu Tunisia xuất hiện hai người đàn ông tráng niên một cao một thấp, bất chấp ánh mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, họ vẫn đánh giá địa hình xung quanh. Những thanh đao cong giắt ở dây lưng to bản, tay áo xắn lên để lộ ra hình xăm trên cánh tay chính là kiểu ăn vận điển hình của cướp biển. Đàn ông ven biển Bắc Phi lũ lượt đi làm cái nghề này nên thường không thu hút sự chú ý, nhưng lá cờ tung bay trên con thuyền hải tặc chở hai người đàn ông này tới và hình xăm trên cánh tay của họ đã khiến mọi người phải liên tục liếc mắt nhìn.
Chiếc đồng hồ cát màu trắng trên nền đen, vua cướp biển – biểu tượng của Sư Tử Đỏ Bắc Phi.
Gã trùm bảo kê Djenne của Tunisia nhận được tin tức đầu tiên, giờ đang vừa lo vừa sợ đi theo sau hai tên cướp biển, dè dặt dò hỏi ý đồ của họ. Phải biết rằng tuy Sư Tử Đỏ không trực tiếp can thiệp vào chế độ chính trị của Tunisia, nhưng chỉ cần người đàn ông tóc đỏ này muốn, toàn bộ Bắc Phi sẽ nằm trong bàn tay hắn.
“Nhìn cái thời tiết quái quỷ này đi! Bàn chân sắp cháy đen tới nơi rồi!” Trái với vẻ ngông nghênh ngày thường, gã trùm bản địa đang ân cần chiêu đãi những vị khách rắc rối đến từ phương xa: “Trước tiên đến chỗ anh em nghỉ chân uống ly rượu nhạt đã nhé? Gần đây tôi mới có được một lô thuốc lá cực ngon, mùi vị cay nồng đã lắm”.
“Không được! Bọn tôi tới đây tìm người, thời gian gấp gáp lắm”. một trong hai tên cướp biển, Michelle “Độc Nhãn” dáng người thấp lùn từ chối ý tốt của gã trùm bản địa.
“Hắc ín trên thuyền cũng sắp bị nung chảy rồi, sao phải vội vàng thế làm gì, nể mặt anh em chút đi!” Djenne xoa xoa tay, khuôn mặt đầy những thớ thịt gồ lên nặn ra nụ cười mà gã đàn ông nào cũng hiểu: “Ngoài thuốc lá ra, còn có rất nhiều người đẹp vô cùng nóng bỏng…”.
Trên thuyền cướp biển chỉ có cánh đàn ông hôi rình, đi biển mấy tháng trời nói không chừng đến góc váy của phụ nữ cũng chẳng có mà sờ, Michelle “Độc Nhãn” có hơi dao động, tâm tình đang nhộn nhạo, lại bị đồng bọn huých cho một cái. “Săn cá mập” Van Horn người như cây cột buồm vừa cao lại vừa gầy, hắn sờ sờ vết sẹo do đao gây ra trên mặt, nói bằng giọng ảm đạm: “Không phải là bọn tôi không nể mặt, mà đây là mệnh lệnh của thuyền trưởng”.
Hai chữ “thuyền trưởng” được cố ý nhấn mạnh này lập tức chặn đứng những người có mặt ở đó, Djenne không dám phí lời nữa, giọng điệu đầy vẻ kính sợ hỏi: “Ngài Hayreddin muốn tìm ai? Cái khác thì không dám nói, chứ vùng Tunisia này, nơi nào có nhiều bọ chó nhất tôi cũng biết!”.
“Săn cá mập” móc từ trong người ra một tấm giấy da dê được gấp rất cẩn thận, trải nó ra cho Djenne xem: “Ông đã là trùm ở đây thì hỏi giúp bọn tôi, trong ba tháng gần đây, có ai từng thấy người này chưa?”.
Djenne nhìn chăm chú, chỉ thấy trên tờ giấy da dê vẽ phác hình một thiếu niên đầu quấn khăn, tóc đen mắt đen, vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt nhìn thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Điều khác thường chính là ở sự tỉ mỉ cực kỳ của bức tranh treo thưởng này, nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, sống động như thật. Djenne vân vê chòm râu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không có ấn tượng gì mấy… nhưng nói không chừng sẽ có tên bán hàng rong hoặc một tay thủy thủ nào đó đã từng gặp rồi, có thể cho tôi thêm vài bức tranh treo thưởng nữa không? Cũng tiện truyền tay hỏi han xung quanh hơn”.
Van Horn đưa tờ giấy da dê cho hắn: “Chỉ có một bức này thôi, giữ cho cẩn thận vào. Ông anh à, nếu ông tìm ra cậu ta, thì cứ ngồi đó mà chờ phát tài đi!”
“Bất kể là còn sống hay đã chết?”.
“Bất kể là còn sống hay đã chết!”.
Michelle “Độc Nhãn” bổ sung thêm một câu: “Không tìm được thì cứ nói thật là không tìm được, không ai làm gì ông đâu, đừng hòng tìm người giả thế vào cho đủ số, thuyền trưởng nhận ra đấy. Tay trùm cảng Béjaïa tìm bừa một thi thể mặt mũi thối rữa của một thằng nhóc nào đó đem tới nhận công, kết quả thuyền trưởng không nói câu nào, tiễn hắn đi gặp thánh Allah luôn”.
Djenne trợn trừng hai mắt, một tay ôm ngực một tay giơ lên thề: “Thề có thánh Allah, có cho mười lá gan tôi cũng không dám giở trò qua mắt ngài Hayreddin! Nhưng thời tiết nóng như thế này, nếu nhỡ ra chết rồi, mà cũng… cũng thối rữa nhận không ra được nữa thì sao?”.
Van Horn nhún vai xòe tay: “Lúc đó thì phải xem cái số ông thế nao”.
“Vậy thì, dám hỏi cậu nhóc này rốt cuộc là… lẽ nào…”.
“Nghe này người anh em, kẻ thông minh ít lời thì sẽ phát tài, câu nên hỏi thì hãy hỏi, câu không nên hỏi thì im đi. Hiểu chưa?” “Săn cá mập” vỗ vỗ bả vai Djenne đầy thâm ý: “Chúng tôi đến chỗ dông người hỏi thử xem thế nào, không phiền ông phải phái người đi cùng đâu”. Nói đoạn, hắn bỏ lại gã trùm bảo kê, dẫn Michelle “Độc Nhãn” đi về phía khu chợ náo nhiệt.
La ngựa đi qua đi lại vội vàng, dân cư đông đúc, đợi đến khi không thấy bóng dáng người sau lưng đâu, Michelle mới thì thầm với gã đồng bọn: “Cũng đã ba tháng rồi, nếu đội trưởng vẫn còn sống thì phải có tin tức, mày nói xem cứ làm khó người khác như vậy nghĩa là làm sao? Chỉ riêng ở tuyến đường biển Bắc Phi thôi, thuyền trưởng đã phái đi mười mấy con thuyền rồi, đám giả mạo tìm thấy được cả một mớ”.
Van Horn cau mày nói: “Đến giờ mà mày vẫn chưa hiểu à? Đây chẳng qua là nỗi nhớ nhung của thuyền trưởng mà thôi, không tiếp tục tìm, thuyền trưởng sao chịu từ bỏ hy vọng!”.
Nhớ đến cậu thiếu niên Hải Yêu xuất hiện thần bí lại biến mất đột ngột, trong lòng cả hai dấy lên một nỗi buồn chua xót.
“Đội trưởng nghĩa khí lại hào phóng, có chuyện gì là không nề hà rút đao giúp đỡ, không có chuyện thì mời anh em ăn uống, nhân phẩm cũng rất tốt…”.
Hai gã cướp biển chìm sâu vào nỗi nhớ thần tượng trong lòng, hồi lâu sau, Michelle thả tay áo xuống, che hình xăm đồng hồ cát, khụt khịt mũi nói: “Săn cá mập, tao nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ gặp được người nào đàn ông như vậy…”.
“Cúc xương bò, cúc xương cừu, cúc san hô ngà voi thượng hạng đây! Cỡ lớn cỡ nhỏ cỡ trung bình loại nào cũng có hết, mua mười tặng một giá rẻ đặc biệt siêu giảm giá đây!”.
Michelle “Độc Nhãn” còn chưa nói hết câu, một tiếng rao quen thuộc mà trong trẻo giống như sấm nổ bên tai vang lên. Hai gã cướp biển mắt to trừng mắt nhỏ, vắt chân chạy tới chỗ phát ra âm thanh.
Chen chúc dưới chân bức tường đổ nát dưới chân thành là mấy sạp hàng nhỏ tồi tàn, việc buôn bán ế ẩm, mấy gã thương nhân uể oải lười biếng phe phẩy quạt, chỉ có một thiếu nữ trên cổ đeo vòng nô lệ vẫn kiên trì rao bán. Cô gái chân trần ngồi sau sạp hàng, sợ dây xích được buộc vào tường, trên người mặc một chiếc váy dài dệt thủ công, mái tóc ngắn màu hạt dẻ được chải thành hai bím gọn gàng, phong thái trông vô cùng giống con nhà lành.
Hai người đi tới trước sạp hàng, rồi cứ ngây người ra nhìn chằm chằm vào cô thiếu nữ đang bày hàng, Van Horn gọi thử thăm dò:
“Nick, đội trưởng Nick?”.
“Các ngài là… muốn, muốn mua cúc áo à?”.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, bên dưới mái tóc xoăn là khuôn mặt thanh tú trắng trẻo. Dường như nàng hơi kinh ngạc trước sự xuất hiện của hai người, nhưng lập tức trấn tĩnh lại được, ân cần mời chào họ xem hàng: “Hai ngài xem thử đi, thứ gì sạp hàng của chúng tôi cũng có, là hàng hóa vớt được từ dưới biển, không mất tiền vốn, nên giá rất rẻ”.
Michelle vội hỏi: “Đội trưởng, cậu không nhận ra chúng tôi ư? Tôi là “Độc Nhãn” đây mà!” Hắn vén miếng vải đen bịt mắt lên, để lộ ra hốc đen bên dưới.
“Các ngài nhận nhầm người rồi, tôi không biết đội trưởng nào cả”. Thiếu nữ lắc lắc đầu khiến sợi xích vang lên leng keng: “Tôi chỉ là một nô lệ bán hàng thôi. Có muốn mua cúc không?”.
Hai gã cướp biển vô cùng thất vọng, “Độc Nhãn” quay sang nhìn đồng bọn như muốn hỏi: “Lẽ nào nhận nhầm người thật?”.
Van Horn lấy lại bình tĩnh: “Nghe nói đội trưởng Nick bị cột buồm đập vào rơi xuống biển, nói không chừng bị thương ở đầu, lại thêm việc bị chìm dưới nước nữa… À đúng rồi! Trên ngực đội trưởng có một dấu in bằng sắt nung màu xanh lam! Thứ đó không phải ai cũng có đâu!”.
“Độc Nhãn” liếc nhìn bộ váy dài với hàng cúc cài kín đến tận cổ, phấn khởi nói: “Ô hô! Không sai!” Hắn sải bước đi tới chỗ sạp hàng, thò hai bàn tay to lớn đầy lông lá định xé váy áo của cô gái ra.
Nhưng đúng vào lúc ấy, một bóng đen đột nhiên mạnh mẽ xông tới, đấm Michelle “Độc Nhãn” bay văng ra xa.
Một gã con lai tóc đen da nâu đứng chắn trước mặt cô gái, nhe hàm răng trắng bóc, giống như một con chó lớn đang bảo vệ thức ăn, hung tợn trừng mắt lên nhìn hai người.
“Cút đi! Không nhìn thấy chiếc vòng cổ à? Đây là cô gái của tao!”.
Van Horn đỡ người anh em của mình dậy, đè bàn tay đang định rút đao của hắn lại, nhỏ giọng nói: “Mày không nhớ thằng nhóc tạp chủng này à? Hai ta không phải đối thủ của nó đâu, đừng đánh rắn động cỏ”.
Michelle nhổ một bãi nước bọt dính máu tươi, hậm hực liếc xéo gã con lai, chửi mát mấy câu rồi cùng “Săn cá mập” bỏ đi.
“Không sao chứ? Sao không gọi tôi?” Eney quay đầu lại, biểu cảm hung dữ lập tức hóa thành vẻ săn sóc, đôi mắt màu vàng kim lấp lánh thân thiết quan sát cô nàng tù binh bé nhỏ của hắn.
“Không sao, mấy kẻ bới lông tìm vết ấy không phải vẫn thường có sao?”. Nick giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt đờ đẫn cúi đầu xuống kiểm tra lại tổn thất của sạp hàng: “Tiếc quá, giẫm hỏng mất một cái bát rồi”.
Sói Đất thấy nàng không có gì khác thường mới yên lòng ngồi xổm trên đất sắp xếp lại số hàng hóa ngổn ngang: “Một mình em không sao chứ? Tôi vẫn còn mấy bao hàng nữa chưa dỡ hết, một giờ nữa chắc chắn sẽ xong”.
Nick gật gật đầu: “Không sao đâu, anh đi đi”.
Eney bước đi nhưng trong lòng lưu luyến, còn trong đầu Nick lại là một mớ hỗn độn, nhặt một cành cây muốn tính toán thu chi, nhưng lại chẳng viết ra được gì. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, nàng phát hiện mình đã vẽ trên nền đất một chiếc đồng hồ cát nho nhỏ.
Cát đã chảy hết, nghĩa là sự nhẫn nại của sư tử đã cạn.
Trí nhớ của thuyền trưởng giống như nét vẽ nguệch ngoạc trên bờ cát, theo thời gian sẽ bị những con sóng từng đợt từng đợt xóa nhòa rồi dần dần biến mất.
Nick ngây người nhìn ký hiệu đó hồi lâu, trước lúc Eney quay về thì giẫm lên cát xóa đi.
Nhưng nàng không ngờ được, trí nhớ của con sư tử Hayreddin rất tốt, mỗi nỗi ân oán đều như được khắc sâu trong tâm trí, nếu không, sự trả thù của hắn đối với Tây Ban Nha cũng chẳng kéo dài cho đến bây giờ. Tám ngày sau, một con thuyền cướp biển cực to trang bị vũ trang tận răng neo đậu tại bến cảng Tunisia, vị trí mũi thuyền được khắc một cái tên đen kịt – Diêm Vương.
Gã trùm bảo kê Djenne dẫn theo một toán anh em đứng ở bến thuyền nghênh đón, vừa ngạc nhiên lại vừa kinh sợ, một mặt cảm thấy rất phấn khích vì được tiếp đãi vị Vua cướp biển uy phong một cõi Địa Trung Hải, mặt khác lại sợ vì tìm sai người sẽ bị diệt khẩu trút giận.
Mấy con thuyền nhỏ đi đón người tiến đến càng lúc càng gần, Djenne nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ cao lớn đứng trên thuyền như một bức tượng đá tôn nghiêm kiên nghị mà trầm mặc, khẩu súng và chuôi thanh đao quý dắt ở bên thắt lưng lóe lên những tia sáng. Đường nét gương mặt bên dưới mái tóc đỏ như lửa cháy kia vốn dĩ rất đẹp, nhưng tâm trạng của người đàn ông này rõ ràng là rất tồi tệ, trên khuôn mặt sầm sì là bộ râu mọc lên tua tủa, môi mím chặt lại thành một đường kẻ, tạo ra một loại áp bức khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh sợ.
Mấy tay chèo thuyền rẽ nước đưa chiếc thuyền nhỏ vào bờ, người đàn ông nhanh nhẹn nhảy từ trên chiếc thuyền nhỏ lên cầu tàu, giẫm mạnh đôi giày da lên tấm ván gỗ, khiến nó kêu lên ruỳnh ruỳnh. Ruột gan Djenne cũng đập thình thịch loạn xạ theo âm thanh ấy, cúi người sán lại thấp giọng nói: “Thưa ngài! Thật là vinh hạnh quá…”.
“Dẫn đường!”. Hayreddin chẳng có tâm trí đâu mà chuyện trò, thẳng thắn thể hiện ý đồ đến đây, một câu “dẫn đường” nói ra hung ác như thể “diệt tất” vậy.
“Vâng ạ vâng ạ! Dẫn ngay dân ngay đây!” Djenne nhảy dựng lên như bị sứa cắn, vôi vội vàng vàng đi trước chỉ đường. Trên đường đi, Hayreddin không mở miệng nói một câu nào khiến lòng dạ Djenne càng thêm thấp thỏm.
“Thưa ngài, tôi không quen biết người trên lệnh truy nã, mấy hôm trước hai người anh em kia thấy giống, tôi cũng không dám nói bừa, nên mấy ngày nay chỉ bảo người lén theo dõi, cũng không quấy nhiễu gì, ngài có thể đừng, đừng…”.
Cổ họng Hayreddin phát ra một tiếng “hừ” nhưng cũng không phản ứng gì, hiển nhiên là không muốn nghe người bên cạnh lải nhải dài dòng. Trong ngực hắn có một ngọn lửa giận đang hừng hực bốc cháy, thiêu đốt suốt dọc đường từ Algiers đến Tunisia, càng lúc càng nghiêm trọng, đang cận kề bờ vực của sự bùng nổ.
Suốt một trăm ngày đêm, hắn tựa như đánh xe trong màn sương mù vô tận, rõ ràng biết là vô vọng, nhưng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại cuộc tìm kiếm không chút lý trí này. Vậy mà giờ, những phẫn nộ, những bi thương, những hối hận của hắn, hết thảy giống như mớ rong biển hạ giá trôi dập dềnh trên mặt nước. Hoàn toàn vô ích!
Vừa mới qua trưa, bầu không khí khô nóng ngột ngạt vô cùng, người khôn ngoan sẽ chẳng chọn thời điểm này để ra ngoài làm việc, nhưng trong khu chợ lại đột nhiên xuất hiện một nhóm cướp biển trang vị vũ khí hùng hổ xông thẳng vào. Dẫn đầu là người đàn ông tóc đỏ vô cùng chói mắt, chiếc áo sơ mi bằng chất liệu vải lanh thượng hạng, thắt lưng viền vàng, thanh đao Damacus được khảm đá quý cùng khẩu súng chuôi bạc, mỗi một chi tiết đều thể hiện rằng hắn không nên lang thang trong khu chợ bình dân này.
Đám thương nhân sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, tuy cướp biển chủ yếu kiếm ăn trên biển, nhưng rốt cuộc vẫn là cướp, lên bờ chém giết trấn lột cũng không phải là chuyện gì lạ. Chứng kiến Djenne trùm bảo kê của Tunisia đi trước dẫn đường giống như gã chạy việc vặt, không biết là ai sẽ nhận phải màn tai họa tiếp sau đây. Đôi mắt màu lam của tên thủ lĩnh cướp biển giống như chim ưng quét khắp lượt, rồi sải bước thẳng đến sạp hàng dưới chân tường thành.
Đợi đến khi gã sát thần đã đi rồi, mấy người bán hàng rong mơ hồ chảng hiểu gì ghé sát vào nhau thì thầm bàn luận:
“Chỗ tường thành kia nếu không phải là quầy bán đồ ăn vặt thì là sạp bán vải vụn, ông nói xem khí thế bọn họ hùng hổ thế kia, định cướp của ai chứ?”.
“Ý trời khó đoán, ai mà biết được…”.
Cô gái tóc tết bán tạp hóa đang ngồi ngủ gật dưới bóng râm, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, vẫn chưa biết rằng tai họa đã đến cửa. một bóng người tựa như mây đen phủ xuống, đôi ủng cực lớn đứng ngay trước sạp hàng, trái tim Nick thịch một tiếng, thần trí lập tức tỉnh táo lại ngay.
“Ngẩng đầu lên”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Nick ép bản thân hít vào rồi lại thở ra, từ từ ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn vịn tay vào chuôi đao, vì đứng ngược sáng nên không quan sát rõ được vẻ mặt thế nào, nhưng toàn thân lại toát ra hơi thở nguy hiểm giống như một thùng thuốc súng sắp sửa nổ tung đến nơi.
“Thú vị quá nhỉ, ngoan ngoãn giống như gia súc để người ta cột vào tường thế này sao? Hả?”.
Mấy chiếc ly bằng đồng bị đạp một cú rất mạnh bay văng ra xa, đĩa sứ vỡ nát thành từng mảnh dưới đế giày. Hayreddin đá tung những món hàng giá cả rẻ mạt bày trên đất, cảm giác bức bách như một quả núi lớn đè xuống, đi tới trước mặt Nick, giơ cánh tay ra. Nick rụt cổ lại theo bản năng, nhưng bàn tay to lớn lại rơi xuống đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng từng chút từng chút một. Hắn bật cười, giọng điệu và động tác đều cực kỳ dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến Nick không kìm được rùng mình ớn lạnh giữa bầu không khí nóng đến hơn 400C.
Hayreddin khẽ thở dài: “Quãng thời gian qua hẳn là rất vui nhỉ? Tròn ba tháng rồi đấy! Tôi vẫn luôn vẫn luôn đi tìm em… Victor còn thắp đèn dầu vẽ đến hơn một trăm tờ lệnh truy nã… nhưng “Săn cá mập” lại nói, em không chịu thừa nhận mình là thuộc hạ của tôi!”.
Nick không nói lên lời, Hayreddin vuốt ve từ mái tóc xuống đến gò má nàng, giống như đang phác họa một bức chân dung miêu tả từng chút từng chút một theo đường viền xương chân mày, đường lượn sống mũi, độ cung cánh môi, sau đó đến cần cổ - trên đó là một chiếc vòng bằng đồng được điêu khắc rất tinh tế. Tiếng dây xích vang lên leng keng, động tác mơn man rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như đang vuốt ve lá thư của tình nhân, nhưng Nick lại có cảm tưởng như đang bị dìm xuống dưới nước, cơ hồ không thể thở nổi.
“Thuyền trưởng, tìm được đồ rồi!” một nhóm cướp biển khác lục soát căn nhà, cầm theo vài thức vũ khí vô cùng quen thuộc xuất hiện. Chiếc lưỡi hái màu đen và hai con dao găm hắn đã tặng cho nàng, những món đồ mà Sói Đất đã tung tin là rơi dưới đáy biển Algiers.
“Tên tạp chủng mắt vàng đó đã giấu trên mái rơm nhưng vẫn bị chúng tôi tìm ra!”.
“À há! Xem ra không nhận nhầm người rồi!” Hayreddin nhìn ba món vũ khí, quay đầu lại bóp lấy cổ Nick, quay mặt nàng nhìn về phía thanh lưỡi hái – biểu tượng của Hải Yêu: “Sao không lên tiếng đi? Hay vẫn định tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, muốn chơi tôi à?”.
Giống như cơn cuồng nộ của đại dương sâu thẳng không cách nào đoán trước, vẻ mặt của Hayreddin đột nhiên thay đổi, mây đen lập tức bao phủ. Huy động biết bao nhiêu nhân lực trong suốt ba tháng, vô số lần hối hận đã hoàn toàn trở nên vô nghĩa, con thỏ nhãi nhéo này lại dám ung dung tự tại bày sạp hàng ở đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, mười mấy năm nay, Hayreddin chưa bao giờ phẫn nộ đến thế! Nhìn đến chiếc vòng trên cổ Nick, một trận máu nóng lại dâng lên não, hắn đột ngột kéo sợi dây xích lên, nhấc chân đạp mạnh vào bức tường phía sau lưng nàng.
Rầm!!!
Bức tường sập đổ dưới lực đạp cực mạnh, sau một loạt những âm thanh ầm ầm rất to, bụi đất bay mù mịt, đám đông quây lại xem ai nấy đều sợ đến mức rụng rời chân tay vì hành động giận dữ của gã thủ lĩnh toán cướp biển.
“Còn ngồi đó giả bộ nữa?! Đứng lên!!!”.
Hayreddin quát to, bàn tay đang cầm sợi xích kéo một cái, lôi Nick ngã phệt xuống, nàng giống như một ngọn cỏ đuôi chó bị bẻ gẫy ngả rạp xuống bụi đất.
Điều nàng không muốn nhất cuối cùng vẫn cứ xảy ra, hết thảy những xấu hổ, những bất lực đều lộ ra trước mặt những kẻ từng là cấp dưới, phơi bày trước mặt người đàn ông nàng sùng bái nhất.
Chiếc váy dài bị cuốn lên để lộ ra một bên chân quấn kín băng vải, cùng một cánh tay thõng xuống như mấy sợi mì chín nhừ, Nick giống hệt một con cá mắc cạn giãy dụa một lúc trên nền đất, đừng nói là đứng lên, ngay cả bò thôi cũng rất vất vả. Mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ che khuất gương mặt, cả người nàng dính đầy bụi phủ phục trên đất, dùng thanh âm khẽ khàng đến mức không thể nghe rõ được nói:
“Thuyền trưởng… tôi tàn phế rồi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...