Hải Vương Vạn Người Mê Lật Xe Rồi Sao

Thực, thực sự chết rồi?

Ngu Diễn Bạch có hơi không tin được, y muốn tiến lên nhưng lại phát hiện nước mắt của mình như vỡ đê, bước chân đi về phía trước dừng lại, y lau nước mắt chạy đi.

Diễn Quân thấy Kỳ Già sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn mãi nhìn ra ngoài, ông quét thần thức qua thì thấy Ngu Diễn Bạch lỗ mãng lao ra ngoài, ông thầm thở dài trong lòng.

Đúng là đứa nhỏ không làm người ta bớt lo mà.

Bên này Ngu Diễn Bạch cầm roi về tiểu viện, vừa đến cửa viện Khê Triền đã dừng lại, y quay đầu đến Túy cốc của cửu sư huynh.

Tuy cửu sư huynh là kiếm tu nhưng lại có tiếng là mê rượu trong Phàm Vận tông, hơn nữa còn sáng lập ra một sơn cốc trồng trái cây để ủ rượu.

Nước mắt Ngu Diễn Bạch chảy ròng ròng, y thực sự rất vui.

Đời này ông trời sáng mắt cho y cầu gì được nấy, từ đây trời biển bao la mặc y bay.

Tối nay y không say không về, ăn mừng thôi!

Đệ tử của Túy cốc biết y, thấy y đỏ hoe mắt đứng trước cốc thì cung kính bước lên hành lễ, "Ngu sư huynh."

Bọn tiểu đệ tử đau lòng không thôi, nhìn người mình thương hoa lê dính hạt mưa thì lần lượt ước gì có thể cống hiến cánh tay của bản thân để mỹ nhân đừng khóc nữa, ngặt nỗi thân phận của bản thân quá thấp nên không dám vượt qua.

Nhưng cũng có tiểu đồng lớn mật lén ngước mắt hỏi, "Ngu sư huynh sao thế?"

"Cửu sư huynh đâu." Ngu Diễn Bạch kìm nước mắt đẩy đám đệ tử vây quanh mình rồi đi vào trong cốc.


"Tiên quân đã đến Dược cốc rồi ạ, lát nữa sẽ về." Đệ tử nói xong lại vội bảo, "Không thì đệ tử đưa tin..."

"Không cần đâu." Ngu Diễn Bạch cản hắn ta lại rồi lập tức đi vào trong.

Vừa vào Túy cốc đã ngửi được mùi thơm của rượu.

Giờ đã xế chiều, bóng tà lặn về Tây nhuộm đỏ mây mù trên Kiếm phong, từng đợt kim quang xuyên mây chiếu xuống Túy cốc đỏ vàng một khoảng, mấy quả trái cây thật lớn rủ xuống trên giàn đằng.

Ngọn lửa bập bùng bên giàn đằng, bên trên giá là một cái rương rất to, dưới đáy rương nhô ra một chiếc ống mỏng, rượu vàng óng ánh chảy ra ồ ạt từ ống rồi đổ xuống vò rượu.

Hương thơm say lòng người đúng là tỏa ra cái rương này.

Tiếu đồng trông coi thấy y đi đến thì vội cúi đầu hành lễ, rồi thừa dịp thiếu niên không chú ý mà ngẩng đầu lén liếc nhanh thiếu niên một cái, chỉ một lát sau mặt đã dần ửng đỏ.

"Đây là rượu gì thế?" Ngu Diễn Bạch hỏi.

"Bẩm sư huynh, đây là loại rượu mới mà tiên quân cải tiến từ rượu của Phàm thành, trong đó có bỏ thêm linh quả có ích cho linh khí."

Đời trước Ngu Diễn Bạch thường đến ké rượu của cửu sư huynh nhưng hình như chưa từng uống loại rượu này.

Lấy ly ngọc trong suốt thử rượu bên cạnh rót ít rượu, y nhìn rượu vàng óng trong ly rồi nhẹ nhàng nếm thử một ít, đôi mắt hồ ly còn phiếm đỏ nháy mắt sáng lên.

Cảm giác mát lạnh kéo dài, sau khi uống xong còn lại dư vị hoa quả trong miệng, mùi rượu nhạt không hun người, không giống rượu mà thanh ngọt giống nước trái cây hơn.

"Chính nó!" Ngư Diễn Bạch ra quyết định tại chỗ, "Lấy cho ta một vò với hai món ngon nhắm rượu nhé."


Tiểu đồng trông coi lộ vẻ do dự, tác dụng của rượu này rất chậm, tiên quân uống xong cũng say hết mấy ngày, không biết có nên nói nói với Ngu sư huynh không.

Nhưng vừa đưa mắt nhìn đã đối diện với khuôn mặt mê hoặc lòng người, nói cũng chẳng nói nên lời, thế là choáng váng lấy một vò cho Ngu Diễn Bạch.

Quỳnh đài cao lớn lặng lẽ đứng đó.

Trên án kỉ có hai ly rượu, Ngu Diễn Bạch rót đầy rượu vào ly, rượu vàng óng đổ vào ly bạch ngọc trông rất đẹp, rượu mới ra lò còn mang theo chút hơi ấm.

"Đại sư huynh à." Ngu Diễn Bạch nâng chiến với đối diện chẳng có ai, "Huynh đi mạnh khỏe."

Gió nhẹ trên đài thổi vài sợi tóc đen sượt qua mặt y, khóe mắt Ngu Diễn Bạch đỏ hoe, đôi mắt hồ ly lại xót đọng hơi nước.

Y lau nước mắt, hết khóc lại cười, nước mắt mất khống chế chảy xuống, "Đại sư huynh, sau này hai ta không nợ nần gì nhau nữa, ta đi đường dương quan [1] của ta, huynh đi cầu độc mộc [2] của huynh."

[1] 阳关道 (Đường dương quan): Được ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.

[2] 独木桥 (Cầu độc mộc): Được ví với con đường gian nan hiểm trở.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, hạnh phúc qua rồi lại luôn có chút khó chịu khó tả, Ngu Diễn Bạch ăn nói xằng xiên một hồi rồi rót đầy rượu vào ly, y cảm thấy đầu mình có hơi nặng, y choáng váng nằm lên án kỉ lau nước mắt, "Ta cũng không muốn huynh chết mà, nhưng huynh đâu thể đối xử với ta như vậy được."

Nước mắt thấm ướt tay áo, Ngu Diễn Bạch đột nhiên khóc rống lên.

Khi người ở chỉ cảm thấy oán hận, người đi rồi lại cảm thấy thương tâm.


Từ bé y được cưng chiều cạnh Kỳ Già mà lớn, muốn sao có sao muốn trăng có trăng, chỉ với phần tình nghĩa này thôi thì sao y có thể xuống tay giết đại sư huynh được, nhưng nếu không giết thì lại khó trút nỗi oán hận trong lòng.

Hiện giờ biết người đi rồi, y vừa vui lại khó chịu, y nâng ly hai mắt mê man, "Đại sư huynh, thế, từ đây tụi mình huề nhau nha."

"Ta tha thứ cho huynh đó."

Linh khí trên không dao động, màn hình ánh sáng khẽ lóe lên, Ngu Diễn Bạch không nhìn đã kết nối.

Trên màn hình, một bé gái có diện mạo khí khái anh hùng đang trợn mắt phượng nhìn sang, Ngu Diễn Bạch thấy đầu hơi nặng, y khẽ lắc đầu miễn cưỡng nhấc mắt nhìn sang, nhận ra người trên quang bình, "Muội muội?"

"Ca, huynh sao vậy? Sao uống thành thế này rồi, có phải có ai bắt nạt huynh không?" Nhìn những giọt nước mắt của ca ca xinh đẹp nhà mình, Ngu Diễn La đau lòng không thôi, giọng nói tựa ngọc châu lanh canh rơi xuống, "Có phải có thằng chó nào ghẹo huynh không, nói muội nghe, muội đi làm thịt hắn!"

Ngu Diễn Bạch không nghe rõ cô bé nói gì, y cảm thấy đầu có hơi choáng nên gian nan nâng tay chống đầu, tay áo to rộng trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc.

"Muội muội à, muội đang nói gì thế?" Y nâng mí mắt, đuôi mắt ửng đỏ lan ra vô cớ thêm ba phần mị sắc.

Ngu Diễn La nhìn dáng vẻ quyến rũ người khác của ca ca nhà mình thì vội nhẩm mấy lần "Sắc tức thị không, không tức thị sắc", "Đây là ca của mình, là ca của mình đó".

"Thế sao huynh khóc?"

"Khóc?" Ngu Diễn Bạch mơ màng nghe được từ này, nước mắt lại vô tích sự chảy xuống, "Ta vui mà, đại sư huynh không còn nữa nên vui."

Ngu Diễn La lẩm bẩm, "Không còn nữa là cái quái quỷ gì thế?"

"Là, là mất sớm, là mất đương lúc tráng niên đó." Ngu Diễn Bạch say khướt nhưng vẫn biết "chết" điều xui, nên y đặc biệt bỏ từ "chết" để thể hiện lòng tôn trọng ơn dưỡng dục của đại sư huynh.

Ngu Diễn La tròn mắt, mắt phượng vốn sắc bén lúc này lại trợn tròn, "Gì cơ?"

"Huynh nói đại sư huynh núi Vô Vọng mất rồi hả?"


"Nhưng mẹ còn muốn muội bái huynh ấy làm thầy mà."

Nàng huỳnh huỵch nói, nhưng Ngu Diễn Bạch đã say khướt chẳng nghe được gì.

Lúc này vừa hay Tư Không Nguyên vội về đến nơi, thấy tiểu sư đệ say rượu nằm trên kỉ án thì ngẩn người, rồi nhịn không được mà cười khẽ.

Ngu Diễn La thoáng thấy nam nhân tuấn tú xuất hiện thì vội mở miệng, "Này, huynh là sư huynh của ca ca muội hả?"

Tư Không Nguyên nhìn sang thì thấy trên Linh Tấn là một cô bé có diện mạo khí khái anh hùng khoảng mười tuổi, hắn ta từng nghe nói Ngu Diễn Bạch có một muội muội, nhưng nhìn diện mạo khí khái anh hùng của con bé mấy lần, hắn ta phủ định suy nghĩ muội muội ruột, có lẽ là muội muội họ hàng xa nào đó rồi.

"Ừ." Tư Không Nguyên gật đầu rồi nói tiếp, "Ta ngắt Linh Tấn trước, đưa ca ca muội đi nghỉ ngơi đây."

"Nè." Ngu Diễn La còn muốn nói gì đó nhưng Linh Tấn đã tối thui, cô bé giận dỗi giậm thẳng chân hỏi thăm Tư Không Nguyên cách mình vạn dặm một lần, "Hừ, rặt một đám chỉ biết để ý đến ca ca ta, đều là người xấu hết."

Dừng một chút, cô bé lại nghĩ, "Bây giờ vị tiên quân của núi Vô Vọng kia đi rồi, thế chẳng phải ca ca mình sẽ gặp nguy hiểm hay sao?"

Ngu Diễn La trợn mắt, vội chạy ra khỏi phòng đi báo tin, mình nhất định phải thuyết phục mẹ để mình đi Phàm Vận tông bảo vệ ca ca xinh đẹp mới được.

===============

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Âm = Tin nhắn

Linh Tấn = Ứng dụng call video xã giao

Get ✔️

Khoa học kỹ thuật ver tu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận