Tấm bình phong quý giá họa non sông rơi xuống đất, bốc lên một lớp bụi dày, Từ Phụ Tuyết, Cảnh Vãn Thu và bốn tu sĩ của Bồng Lai Tiên Tông trong đó có cả Đinh Khê đều bị trói gô lại, tổng cộng có sáu người.
Bọn họ hình như bị hạ chú cấm ngôn, tất cả đều đồng loạt nhìn sang, Cảnh Vãn Thu tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Đinh Khê sắc mặt tái mét, chỉ hận bản thân không thể thay tiên sinh đáng kính của gã rửa sạch cái sừng trên đầu này, gã và ba tu sĩ Bồng Lai Tiên Tông bên cạnh cùng trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù.
Trong đó một đệ tử lâu năm của Bồng Lai Tiên Tông mạnh mẽ dỡ bỏ chú cấm ngôn, chẳng màng nôn ra máu mà mắng y: “Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ! Nếu không phải bây giờ ta đang bị người khác khống chế, chắc chắn ta sẽ tự tay giết chết ngươi!!”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi vẫn nên đi tìm cái chậu để hứng máu trước đi.” Dù sao cũng nôn ra nhiều máu thế mà.
Tu sĩ Bồng Lai Tiên Tông đang hộc máu: “Ta không cần ngươi giả vờ thương hại!”
Ôn Cẩm Trình quay đầu lại hỏi: “Ngươi quan tâm hắn? Ngươi để ý hắn sao?”
“Ai cũng biết, mỗi người của Bồng Lai Tiên Tông đều mang trong mình tiên huyết.” Miêu Tòng Thù tiếc rẻ nói: “Ta chỉ cảm thấy có chút lãng phí.”
Mặc dù bây giờ người của Bồng Lai Tiên Tông ngay cả một phần mười tiên huyết cũng không còn, nhưng chỉ cần cái mác ‘máu tiên nhân’ của bọn họ còn đó thì không lo không bán được.
Các tông môn luyện đan và luyện khí đều trả giá cao để mua, cho nên một chậu máu có thể bán được không ít tiền.
Tu sĩ Bồng Lai Tiên Tông tức giận nói: “Ngươi không xứng với tiên sinh _ _!”
Nói xong ‘phụt’ một tiếng, máu tươi phun ra khắp nơi, tên tu sĩ ban nãy mắng Miêu Tòng Thù đã bị Ôn Cẩm Trình dùng kiếm cắt cổ, ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
Miêu Tòng Thù sửng sốt, sao Ôn Cẩm Trình bây giờ lại bất thường như vậy?
Đinh Khê ngăn hai tên đồng môn lại tránh cho bọn họ kích động, Từ Phụ Tuyết và Cảnh Vãn Thu đã hoàn toàn chết lặng bởi vì Ôn Cẩm Trình đã làm những điều còn tàn ác hơn.
Những mảnh tay chân cụt vương vãi khắp nơi trong đại sảnh chính là do Ôn Cẩm Trình chặt đứt, đáng sợ nhất là khi hắn tàn sát các tu sĩ, khuôn mặt hắn vẫn là vẻ ngây ngô không lo không nghĩ như vậy, giống như việc những người đó chết một cách tàn nhẫn trong tay hắn là điều hiển nhiên.
Ôn Cẩm Trình hoàn toàn không cảm thấy những hành động của mình điên cuồng cỡ nào.
Ôn Cẩm Trình không kiên nhẫn mà gạt đi vết máu trên thân kiếm, quay người lại mỉm cười nói với Miêu Tòng Thù: “Tiểu Thù đừng sợ, ta giết hết bọn họ để trút giận cho ngươi được không?”
Miêu Tòng Thù: “Vậy không hay lắm.
Một người là Từ Phụ Tuyết - đạo lữ tương lai của ngươi, người còn lại là bạn tốt luôn bảo vệ ngươi ở Thái Huyền Tông - Cảnh Vãn Thu.
Ngươi thật sự muốn giết bọn họ sao?”
Ôn Cẩm Trình không phải rất thích Từ Phụ Tuyết sao?
Trước đây khi còn ở nhân gian, hắn chỉ nhắm vào một mình y mà dùng những thủ đoạn biến thái còn với bên ngoài vẫn luôn duy trì hình tượng tốt bụng ngây thơ.
Hơn nữa y nhớ rõ Ôn Cẩm Trình nếu thấy máu sẽ nôn mửa, ngất xỉu, nhìn thấy quá nhiều còn sẽ phát sốt, thật sự đã duy trì thiết lập nhân vật mong manh yếu ớt đến triệt để mà.
Ôn Cẩm Trình ngạc nhiên nói: “Từ Phụ Tuyết sao có thể coi là đạo lữ của ta chứ? Hắn ta cùng lắm chỉ là một tên ăn xin, một con chó.
Ngươi thực sự cho rằng ta thích hắn à?” Hắn quay sang nói với Từ Phụ Tuyết: “Vốn ban đầu ta chỉ nghĩ trò này chơi rất vui, ta nói với ngươi vài lời mật ngọt, lại cho ngươi vài quyển sách và giấy bút mà ngay cả thư đồng của ta cũng coi thường mà ngươi đã cho rằng ta tốt đẹp biết bao.
Tựa như ta là Bồ Tát đưa ngươi thoát khỏi biển khổ, nhưng ngươi sớm đã quên rằng người đem ngươi đẩy vào địa ngục cũng chính là nhà của ta.”
Từ Phụ Tuyết vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh như mực, tóc mai có chút lộn xộn, eo lưng thẳng tắp, nhìn qua cũng có vài phần khí phách của một kiếm tu.
Thanh kiếm bản mệnh của hắn bị khóa ở nơi đan điền, đan điền cũng đã có một chút hình dáng Kim Đan mờ ảo, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất.
Cảnh Vãn Thu không kiềm chế được cơn tức giận của mình như Từ Phụ Tuyết, tính tình hắn vốn nóng nảy, yêu ghét rõ ràng.
Lúc đầu hắn hết lòng hết dạ đối xử tốt với Ôn Cẩm Trình, kết quả lòng tin lại bị phản bội, bây giờ biết rõ bộ mặt thật của hắn ta, khóe mắt như muốn nứt ra, chỉ hận không thể lập tức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn để dùng kiếm chém chết Ôn Cẩm Trình.
“Ôn, Cẩm, Trình!”
Giây tiếp theo, hắn lại lần nữa bị hạ chú cấm ngôn, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Đôi mắt hoa đào của hắn mở to, bên trong bừng bừng lửa giận, vầng trán trắng như tuyết đổ đầy mồ hôi vì giận dữ, gò má và môi ửng hồng, trông qua như thể đang làm chuyện gì đó không phù hợp với trẻ nhỏ.
Miêu Tòng Thù nhận xét: Quả thực là xinh đẹp tuyệt trần.
Từ Phụ Tuyết nhìn Ôn Cẩm Trình, máu tươi chảy dọc xuống theo khóe miệng, hiển nhiên là do mạnh mẽ phá bỏ chú cấm ngôn nên phải chịu phản phệ.
“Ngươi nói ban đầu là bởi vì ngươi cảm thấy chơi rất vui, vậy sau đó ngươi tiếp tục giúp đỡ ta hơn mười năm, thậm chí còn vì cứu ta mà thương tổn đến căn cơ cũng là bởi vì chơi rất vui sao?”
Cũng đúng.
Dù có chơi vui đến đâu cũng không thể chơi đến mười mấy năm, hơn nữa còn từ bỏ gia đình, sự nghiệp, không màng đến cha mẹ, anh em, bạn bè ở nhân gian mà đi theo Từ Phụ Tuyết đến Tu chân giới lạ lẫm không có bất kỳ ai quen thuộc.
Chắc chắn là bởi vì thương.
Không thể hoàn toàn không cảm giác gì.
Miêu Tòng Thù nghĩ tới đây, đồng thời tiếc nuối bây giờ bản thân không thể động đậy, nếu không y đã sớm mang hoa quả tươi và đồ ăn vặt ra gặm rồi.
“Bởi vì Tiểu Thù ở bên cạnh ngươi, bởi vì trong mắt y chỉ có ngươi mà không có ta, cho dù ta có làm gì, y cũng không rời xa ngươi.” Ôn Cẩm Trình vẻ mặt ghen ghét: “Tại sao chứ? Ta rõ ràng đẹp hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, ngay cả gia thế cũng tốt hơn ngươi.
Ta còn quen biết y sớm hơn cả ngươi.
Vậy tại sao y lại chọn ngươi chứ?”
Nghe vậy, Từ Phụ Tuyết nhìn về phía Miêu Tòng Thù.
Cảnh Vãn Thu sốc đến mức suýt rớt cả cằm, hắn trừng mắt nhìn về phía cái tên Miêu cá mặn sớm đã chết lặng kia, nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc thì cái tên tán tu mặc đồ xanh đi khắp chốn hái hoa ngắt cỏ này có chỗ nào đặc biệt!
Ba người của Bồng Lai Tiên Tông cũng đồng loạt nhìn sang, không hẹn mà cùng nghĩ rằng tên này không xứng với tiên sinh nhà bọn họ.
Miêu Tòng Thù vốn đang đứng bên cạnh xem vui vẻ cũng khờ luôn, quả dưa này hóa ra là boomerang sao*?
*ý chỉ em Miêu đang hóng drama thì ai dè drama đấy lại quay ngược lại chuyển hướng sang mình
Ôn Cẩm Trình: “Ngươi có nghe thấy không? Tiểu Thù, người mà ta thích chính là ngươi.”
Miêu Tòng Thù: “Chuyện này quả thực đa số người bình thường đều không thể nghĩ ra được.” Ai có thể điên đến mức nghĩ rằng người thỉnh thoảng muốn đào hố giết bản thân hóa ra lại bởi vì yêu chứ?
Ôn Cẩm Trình: “Không sao hết.
Dù cho có bao nhiêu người thèm muốn Tiểu Thù thì bây giờ y cũng thuộc về ta rồi.” Hắn nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: “Hôm nay là ngày lành, ngươi và ta có thể bái đường thành thân.
Ngươi là tu sĩ, ta bây giờ cũng là tu sĩ, chúng ta có thể kết thành đạo lữ rồi.”
Hắn vui vẻ cười rộ lên, lấy tiếng vỗ tay làm tín hiệu, sau khi vỗ ba lần liền có người hầu cứng ngắc bước vào trang trí đại sảnh, đồng thời đem đám người Từ Phụ Tuyết ra ngoài.
Ôn Cẩm Trình đột nhiên đổi ý không muốn giết đám người Từ Phụ Tuyết nữa, hắn nói muốn đám người Từ Phụ Tuyết làm khách mời tham dự đám cưới.
“Cảnh Vãn Thu, nể tình ngươi đối xử chân thành với ta, tạm thời ta sẽ không giết ngươi.” Ôn Cẩm Trình dừng một chút, sau đó nói: “Dù sao thì lễ cưới mà thấy máu là điềm rủi.”
Miêu Tòng Thù nhớ lại cảnh tượng xương trắng khắp nơi và hình ảnh một kiếm cắt cổ tu sĩ Bồng Lai Tiên Tông vừa rồi, chỉ cảm thấy rằng tiêu chuẩn của Ôn Cẩm Trình quả thực là tự do bay nhảy.
Y nói: “Ôn Cẩm Trình, ta có đạo lữ rồi.”
“Cắt đứt là xong.” Ôn Cẩm Trình nói: “Nếu hắn dám tìm tới cửa, ta sẽ giết hắn.”
Nếu là một ngày trước y có lẽ sẽ hoảng sợ, Miêu Tòng Thù nghĩ vậy, sau đó thành thật nói: “Ta cảm thấy ngươi sẽ bị giết ngược lại.”
Ôn Cẩm Trình cười thành tiếng: “Vậy ta sẽ chờ.”
Hắn ra hiệu cho người hầu đi vào rồi bế Miêu Tòng Thù đến một căn phòng ở hậu viện.
Ba nữ hầu trong phòng lập tức vây quanh để thay quần áo cho y, chuẩn bị nước ấm và huân hương, chính giữa là một chiếc váy cưới lộng lẫy hoa lệ được treo trên giá gỗ.
Miêu Tòng Thù bị bỏ vào nước ấm, bởi vì lòng ghen ghét của Ôn Cẩm Trình bộc phát nên không có ai đến tắm cho y.
Y một mình tắm rửa, linh lực của y bị phong ấn trong Kim Đan không thể sử dụng được, nhưng mà giới tử quấn trên cánh tay may mắn không có bị cởi bỏ.
Đám hầu gái kia trông qua thì giống người nhưng thực chất chỉ là xác sống, vậy nên không thể phân biệt được giới tử.
Chỉ cần hành động không bị hạn chế, có linh lực hay không cũng không sao, dù sao y cũng có rất nhiều linh khí thượng phẩm, lấy ra đốt chơi cũng được.
Miêu Tòng Thù nghĩ vậy thì dứt khoát thả lỏng cơ thể và tinh thần vốn đang căng thẳng mà thoải mái tắm rửa, còn cầm lấy bồ kết bên cạnh để gội đầu.
Vừa tắm vừa suy nghĩ mọi chuyện bây giờ rốt cuộc là như thế nào, bạn trai bệnh tâm thần của y đi đâu mất rồi, hình dáng của tòa dinh thự này sao lại giống hệt với vương phủ của Ôn Cẩm Trình ở nhân gian.
Ngay cả trong đám người hầu vừa ùa vào đại sảnh cũng có một hai gương mặt quen thuộc, bọn họ đều là người hầu của Ôn Cẩm Trình ở nhân gian, nhưng đáng lẽ họ không nên có mặt ở đây mới đúng.
Miêu Tòng Thù thực sự không nghĩ ra liền ngừng suy nghĩ về nó, dù sao nơi đây cũng là một bí cảnh thượng cổ lạ lẫm, những mối nguy hiểm và điều chưa biết thật sự có quá nhiều.
Trước khi hầu gái bước vào, đầu tiên y đeo hai ba cái linh khí phòng thủ có thêm thuộc tính công kích, sau đó bị cưỡng ép mời ra ngoài, mặc vào chiếc áo cưới đỏ rực như lửa và đội mũ phượng lên.
Các nàng thậm chí còn muốn trang điểm và đeo khuyên tai cho y, Miêu Tòng Thù hoảng sợ, nhanh chóng dùng linh khí đẩy các nàng ra rồi nắm lấy làn váy chạy về phía cửa sổ.
Ba thị nữ bị tấn công lập tức nổi điên, ngón tay hơi gập lại tạo thành móng vuốt lao về phía y, các nàng sức lực mạnh mẽ hơn nữa còn không sợ đau, cho dù bị linh khí phòng ngự chặn lại, bọn chúng vẫn bám sát theo sau Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù cau mày, trực tiếp sử dụng linh khí có thuộc tính tấn công đánh các nàng vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên đều là thi thể, bị vỡ thành bảy tám mảnh cũng không chảy máu.
Đám tôi tớ canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng động thì chạy vào.
Tất cả đều bị linh khí chặt thành từng mảnh.
Chờ đến khi cuối cùng không còn ai bước vào, cửa phòng mở rộng, bên ngoài gió lạnh từng cơn, bấy giờ Miêu Tòng Thù mới thu hồi linh khí rồi bước ra ngoài.
Hậu viện treo đầy cờ trắng mà chỉ khi có người chết mới dùng, ở giữa sảnh còn treo mười tám lá cờ chiêu hồn, mặt đất phủ đầy tiền giấy và máu tươi vẫn chưa khô.
Trong sân gấm hoa rực rỡ, nhưng mà mảnh đất nơi cây cắm rễ lại thấm đầy máu đen.
Nơi này hoàn toàn trái ngược với đại đường ở tiền viện, thoáng trông tựa như một hiện trường hành hạ đến chết.
Tiền viện phủ kín lụa đỏ, hậu viện giăng đầy cờ trắng, khắp nơi đều là máu tươi.
Miêu Tòng Thù chỉ cảm thấy vô cùng tà môn, sau đó xách chiếc váy cưới thêu chỉ vàng dày nặng đi trên hành lang vắng lặng không một bóng người, mãi cho đến khi đi ngang qua phòng chứa củi, nghe thấy tiếng động bên trong, y lập tức dừng lại hỏi: “Ai?”
Nghe được giọng nói của y, người bên trong lập tức im lặng, một lúc sau, giọng nói của Từ Phụ Tuyết vang lên: “A Thù, là bọn ta.”
Ôn Cẩm Trình nhốt tất cả bọn họ vào phòng chứa củi?
Miêu Tòng Thù đẩy cánh cửa phòng chứa củi ra, nhìn thấy bên trong quả thực là đám người Từ Phụ Tuyết.
Y bước về phía trước, ngồi xổm trước mặt mấy người hỏi Cảnh Vãn Thu: “Sao ngươi và ta lại đến đây?”
Cảnh Vãn Thu lúc này đã cưỡng ép phá bỏ chú cấm ngôn, liếm đi vệt máu trên khóe miệng, vẻ mặt âm trầm nói: “Ta phải tự tay giết chết Ôn Cẩm Trình.”
“Được rồi, ta tỏ vẻ hết lòng ủng hộ ngươi.” Miêu Tòng Thù nói, “Vậy ngươi biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây không?”
Cảnh Vãn Thu trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù hồi lâu, mặc dù ban đầu hắn có thành kiến với y, nhưng hiện tại khi đối đầu với Ôn Cẩm Trình, ngược lại hắn nhìn Miêu Tòng Thù thuận mắt hơn hẳn.
Vì thế hắn nói: “Không gian trong bí cảnh hỗn loạn, đến một khoảng thời gian nào đó sẽ đột nhiên nhảy sang không gian khác.
Lúc trước khi gặp gỡ với Bồng Lai Tiên Tông, ta đã gặp phải không gian hỗn loạn.
Ban đầu là gặp phải cơn bão linh lực, sau đó bị cuốn đến rừng rậm trong thung lũng.”
Miêu Tòng Thù khiếp sợ: “Không gian hỗn loạn đều diễn ra trong âm thầm vậy sao? Ta chẳng có cảm giác gì cả.” Vậy mà lại khó phòng bị đến thế à?!
Nghe vậy, Cảnh Vãn Thu vẻ mặt kỳ quái: “Không gian hỗn loạn sẽ kèm theo gió lốc linh lực, nếu không cẩn thận sẽ bị xé thành từng mảnh.
Tất cả chúng ta đều tỉnh táo, chỉ có ngươi ngủ như heo chết!”
Ồ.
Miêu Tòng Thù yên tâm nói: “Ngủ ngon ngủ kĩ ngủ dài, sống lâu sống khỏe mới cầm trong tay.”
Cảnh Vãn Thu và ba người của Bồng Lai Tiên Tông đều cảm thấy cạn lời, đêm qua không gian hỗn loạn, cơn lốc linh lực mạnh đến mức trước nay chưa thấy có, toàn bộ thung lũng gần như bị xé nát, nếu không phải bọn họ được Tiết Thính Triều cộng thêm linh khí thượng phẩm bảo vệ thì chắc đã không thể bình yên vô sự như bây giờ.
Trái lại Miêu Tòng Thù vẫn ngủ say ngáy khò khò như cũ.
Người đàn ông bên cạnh y căn bản không thèm để ý đến chuyện linh khí bị hỏng, vẻ mặt không đổi mà ném ra từng cái linh khí để bảo vệ Miêu Tòng Thù đồng thời tránh cho y bị đánh thức.
Khi đó, bọn họ chỉ cảm thấy mắt đau, tim cũng đau, quá phá của rồi!
Miêu Tòng Thù: “Vậy Ôn Cẩm Trình thì sao?”
Cảnh Vãn Thu nhìn về phía Từ Phụ Tuyết: “Ngươi hỏi Từ sư đệ ấy.
Chúng ta vừa tỉnh lại đã bị Ôn Cẩm Trình bắt lại, Từ sư đệ bị nhốt lại sớm hơn so với chúng ta, chỉ có hắn mới biết Ôn Cẩm Trình rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy.”
Miêu Tòng Thù đành phải hỏi Từ Phụ Tuyết.
Từ Phụ Tuyết rõ ràng đã bị đả kích nặng nề, người trong lòng của ánh trăng sáng hóa ra lại là bạn trai cũ của hắn mà không phải hắn, đã vậy còn luôn muốn giết hắn.
Những điều ngày xưa tưởng rằng là chia ngọt sẻ bùi, xua tan đi đêm tối trong sinh mệnh hóa ra chỉ là chơi đùa và lợi dụng, quả thực là tâm tình sa sút.
Nhưng tâm trạng hắn nhìn qua vẫn ổn, ít nhất không quá suy sụp, còn khá bình tĩnh thong dong.
Miêu Tòng Thù không quá ngạc nhiên trước khả năng tự chủ của hắn, Từ Phụ Tuyết vốn không giống người thường, hắn là một người xuất sắc trong việc phân biệt tình cảm nợ nần rõ ràng rành mạch.
Từ Phụ Tuyết nói: “Ta và Ôn Cẩm Trình ban đầu bị đưa tới hòn đảo trong hồ, sau khi rời hòn đảo giữa hồ, bọn ta đột nhiên xuất hiện ở một mảnh rừng hoang bị cháy rụi.
Đi ra khỏi khu rừng ấy chính là một cái thôn nhỏ.
Trong thôn không có người nào, cuối con đường vốn trống rỗng lại đột nhiên xuất hiện một tòa dinh thự.” Hắn dừng lại một chút rồi nhìn về phía Miêu Tòng Thù: “Ngươi chắc là sẽ cảm thấy quen thuộc với tòa dinh thự này.”
Miêu Tòng Thù: “Vương phủ của Ôn Cẩm Trình.”
Từ Phụ Tuyết: “Đúng.
Ôn Cẩm Trình vừa nhìn thấy vương phủ thì phát điên.
Hắn đánh lén ta sau đó phong tỏa linh lực và kiếm bản mệnh của ta.
Hơn nữa ta phát hiện không gian này bị Ôn Cẩm Trình khống chế, hắn… Hắn đã giết toàn bộ người trong vương phủ, cho dù bạn bè thân thích bên cạnh cũng không tha một ai.”
Miêu Tòng Thù do dự hỏi: “Giết người thân ở nơi này hay là người thân ở nhân giới?”
“Nhân giới.” Từ Phụ Tuyết bình tĩnh nói: “Ở đêm trước khi hắn theo ta đi đến Tu chân giới, hắn đã phóng hỏa giết sạch toàn bộ người trong vương phủ, mà ta lại hoàn toàn không biết gì.”
Ôn Cẩm Trình giết sạch gần 300 người trong vương phủ, sau khi xong việc còn có tâm trạng để tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một chiếc áo bào trắng tinh mà phóng hỏa, sau đó lại trở về bên cạnh hắn giống như là không có chuyện gì.
Tính tình tàn ác của Ôn Cẩm Trình quả thức khiến người ta không rét mà run.
Miêu Tòng Thù biết Ôn Cẩm Trình tàn nhẫn, nhưng không ngờ Ôn Cẩm Trình lại có thể tàn nhẫn đến mức tàn sát hơn 300 người mà vẫn có thể tỏ ra ngây thơ vô tội.
“Vậy làm sao chúng ta mới có thể rời đi?”
Từ Phụ Tuyết: “Giết Ôn Cẩm Trình.”
Miêu Tòng Thù: Đôi này hoàn toàn trở mặt với nhau rồi.
Từ Phụ Tuyết: “A Thù, cái tên đàn ông đột nhiên xuất hiện ở lối vào của bí cảnh Thái Huyền là gì của ngươi?”
Miêu Tòng Thù: “Anh ấy là đạo lữ của ta.”
Sắc mặt Từ Phụ Tuyết không đổi, giống như hoàn toàn không tin tưởng.
Hắn rũ mi mắt xuống, nói: “Ngươi không thể có đạo lữ khác được.”
Miêu Tòng Thù: “Mời nói lí do.”
Từ Phụ Tuyết: “Ngươi ở bên ta mười ba năm, bây giờ còn chưa qua nửa năm đã kết thành đạo lữ với người khác.
Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Một người ở bên ngươi mười ba năm, một người khác mới ở bên ngươi được nửa năm.”
“Tình yêu không quan tâm thời gian và lí lẽ, gặp gỡ liền ngủ, không phải, gặp gỡ liền ở bên nhau.” Miêu Tòng Thù: “Huống chi ta là cha ngươi, ngươi không thể cưỡng ép ta được.”.
Từ Phụ Tuyết: “A Thù _ _”
Từ Phụ Tuyết đang định nói chuyện thì cửa phòng củi bị đá tung ra, Ôn Cẩm Trình cầm kiếm há miệng thở hổn hển như sắp gục ngã, hung tợn trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù: “Ngươi đào hôn là bởi vì đi cứu Từ Phụ Tuyết? Quả nhiên là ngươi vẫn còn yêu hắn _ _”
Miêu Tòng Thù: Sao mấy người cứ thích chụp cái mác loạn luân lên đầu tui vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Cuộc sống cần có một chút sừng.
Chương sau là lão Úc tới rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...