Ở đây?
Trên giường?
Trên giường!!!!
Vân Ly không phải đứa trẻ con, cho nên có vài hình ảnh hiện ra trong đầu.
Cô nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, thời gian họ ở bên nhau quá ngắn.
Vân Ly dùng giọng điệu không cần thương lượng: “Để sau này tiếp đón vậy.”
"..."
Phó Thức Tắc còn đang nhắm mắt, cô vừa nói như vậy, anh lại mở mắt ra, vùi đầu vào trong tóc cô: “Không những phải tiếp đón, sau này anh còn phải nỗ lực đối tốt với em.”
Anh ôm người vào trong ngực, nhưng trong đầu lại nghĩ tới cảnh tượng cô đã gặp phải, có cảm giác nghẹt thở khó có thể diễn tả bằng lời.
Cơn buồn ngủ rất nặng nhưng Phó Thức Tắc không ngủ được.
Anh đứng dậy đi tắm.
Lúc nước nóng chảy trên người anh, anh nhớ tới lúc Phó Đông Thăng đi mua quà cho cô.
Đó là một chuyện rất bình thường, rất nhiều người lần đầu gặp mặt ba mẹ bạn trai, đối phương đều sẽ tặng quà.
Chỉ đơn giản một chuyện như vậy, nhưng anh ý thức được, chuyện này lại không bình thường, dựa vào quá khứ của anh, rất khó khăn cho Vân Ly.
Anh có thể sẽ tổn thương cô nhiều lần, về bản chất cũng không khác gì tên biến thái điên cuồng kia.
Tắm xong, Phó Thức Tắc mới phát hiện mình không mang quần áo vào, anh nhíu mày, dùng khăn tắm quấn quanh hông.
Trở về phòng thì Vân Ly vẫn còn ở đó, nhìn nến thơm ở đầu giường.
"..."
Anh đã quên mất chuyện này.
"Anh tắm xong rồi à, cái nến thơm này...” Vân Ly quay đầu, nhìn thấy anh không mặc quần áo.
Ngực trần, mấy giọt nước vẫn còn lăn từ trên người anh xuống sàn nhà, mặt anh hơi nhợt nhưng lại mang theo sự nhu hòa.
"Người kia bị cảnh sát bắt được, anh tiện thể tới đó lấy về." Phó Thức Tắc bình thản ung dung nói, đi tới tủ quần áo phía trước cầm bộ đồ ngủ.
Vân Ly ngây ngốc hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm sau lưng Phó Thức Tắc, những giọt nước đọng trên làn da trắng bóc của anh, anh nghiêng đầu, mái tóc dính vào má, Vân Ly nhìn lom lom giọt nước trượt từ cổ xuống xương quai xanh, xuống dưới lồng ngực, bụng rồi hòa vào khăn tắm trắng.
"Còn chưa nhìn đủ?" Anh cầm áo ngủ, lời nói mang như có chứa độc: “Tới gần xem kĩ chút nữa.”
Vân Ly ngại ngùg dùng tay che mắt: “Bây giờ em ra ngoài đây.”
Xem xong mới che mắt.
Cũng chỉ có cô mới làm được.
"Không cần." Anh nói, sau đó quay lưng lại, phía sau vang lên tiếng thay quần áo.
Tim Vân Ly đập nhanh như đánh trống, sau chốc lát, anh đưa khăn lông cho cô, còn mình thì ngồi lên giường.
"Giúp anh lau tóc nhé?"
Vân Ly nằm phía sau anh, từ trên xuống có thể thấy cổ áo anh mở rộng, cô tiến sát gần anh, nói một cách chính nhân quân tử: “Cúc áo của anh cài sai rồi.”
"Năm giờ mười bảy phút chiều nay, có người nói phải trở thành người hiểu rõ anh nhất." Phó Thức Tắc bình tĩnh thuật lại lời cô nói, lấy tay cô kéo cổ áo mình xuống: “Giờ không cần hiểu rõ nữa à?”
"..."
Vân Ly còn bình tĩnh hơn anh, ngồi sau anh cài lại cúc áo đầu tiên.
Cô nhẹ nhàng lau tóc anh, tầm mắt Phó Thức Tắc bị khăn cản trở, cảm nhận được nhiệt độ phía sau của cô.
Trong phòng yên tĩnh, sự kiều diễm thoáng quan vừa rồi trở thành ấm áp.
Anh cúi đầu, kéo tay cô về phía trước, đưa lên môi hôn.
Tâm trạng của Vân Ly cũng rất tốt, sau khi lau khô cho anh, cô chỉ vào máy bay không người lái hỏi: “Những thứ này đều là mô hình à?”
"Không phải, đều là thật." Thấy Vân Ly có vẻ cảm thấy hứng thú, anh thoải mái nói: “Có thể lấy chơi.”
Mỗi một cái này đều rất quý, Vân Ly cũng không dám chơi, nhớ tới video về người máy kia bị gắn mác là video hài hước, giờ cô còn bị gắn mác là blogger hài hước nữa.
Vân Ly học khoa học công nghệ, đột nhiên nghĩ ra một video liên quan đến khoa học kỹ thuật, cô hỏi: “Em có thể mượn mấy mô hình không người lái này làm một video được không? Chắc là sẽ cần anh giúp đỡ một chút.”
"Ừm." Phó Thức Tắc sờ sờ môi dưới của cô: "Có thù lao không?"
Anh thực sự không bỏ qua bất kì cơ hội nào, Vân Ly khó chịu nói: “Cũng không nhất thiết phải cần anh giúp.”
Anh hơi cong môi, làm bộ không nghe thấy câu này, Vân Ly hiểu ý của anh, loay hoay một lát: “Em trai em xuất hiện trước máy quay cũng không cần thù lao...”
Cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy lúc hai chị em ở cùng nhau, lúc đó Vân Ly rất hung hăng, Phó Thức Tắc nói: “Cậu ấy không dám đòi.”
"..."
"Cho nên, có thù lao không?"
"..."
Hai người cũng đã làm không ít hành động thân mật, Vân Ly cân nhắc lại, cũng không có gì thiệt thòi, thuận miệng đồng ý: “Vậy cũng được.”
"Có thể ứng trước không?" Anh chỉ chỉ môi mình: “Hôn ở đây.”
"..."
Quanh co hồi lâu, Vân Ly nhớ tới điều anh vừa nói, cố gắng giữ hình tượng bản thân: “Em cũng không hung dữ với em trai.”
Phó Thức Tắc nghịch tóc của cô: "Em không hung dữ." Nhớ tới cuộc nói chuyện buổi chiều ở bệnh viện, Vân Ly phải xác nhận trước mới dám hỏi anh, hoàn toàn không giống với Vân Dã.
Cảm thấy không công bằng đối với cô, anh dừng một lúc, mới nói: “Ly Ly, bất kể em làm gì, nói gì, tình cảm của anh đối với em sẽ không thay đổi.”
Vân Ly ngẩng đầu nhìn anh.
"Em có thể hung dữ với anh một chút."
Ánh mắt của anh ôn hòa, cổ vũ cho Vân Ly, chờ một lát, cô chậm rãi nói: “Thế thì cái tấm thẻ sinh viên kia, là của ai?”
"..."
Ngón tay Phó Thức Tắc đang nghịch tóc của cô cứng đờ.
Trong nháy mắt, bầu không khí dường như ngừng lại.
Vân Ly cảm nhận được, cô hỏi một chuyện không nên hỏi.
"Bạn thân của anh, anh ấy đã mất." Giọng nói của anh không gợn sóng, tiếp tục nghịch tóc cô, cố gắng dời sự chú ý của mình đi: “Cho nên anh không muốn đề cập tới chuyện của anh ấy.”
Lúc Vân Ly nghe được, cả người cũng cứng đờ, cô lập tức ngồi thẳng, lắp bắp nói: “Xin lỗi, em không nghĩ tới, em không nên...”
"Ly Ly." Phó Thức Tắc cắt ngang cô, kéo tay cô: “Đừng nói xin lỗi.”
Anh tiếp tục nói: "Vốn dĩ, em nên biết."
Vân Ly cảm giác mình vô tình động vào vết sẹo của anh.
Một cánh tay đưa lên, động viên xoa đầu cô, mới vừa tắm xong, tay anh nóng hơn trước.
Vành mắt Vân Ly hơi ửng đỏ.
-
Ở một nơi lạ, Vân Ly khó có thể ngủ được, cô trằn trọc hồi lâu.
Cô nhớ tới tính cách của mình có vấn đề, sợ hãi giao tiếp với người lạ, chậm chạp không dám quyết định, đối với mỗi tiếng nói hay cử chỉ của người khác đều rất mẫn cảm.
Cũng không phải không được, dù sao cô cũng đã sống nhiều năm như vậy.
Chỉ có điều, đều không nhận được kết quả tốt.
Đặc biệt là đêm nay.
Nước mắt rơi trên gối, cô cảm thấy cô làm tổn thương Phó Thức Tắc.
Vân Ly chưa từng có tâm trạng ăn năn hối hận như vậy, hơn nửa đêm mở stream.
Có không ít fan cú mèo, chỉ một lát đã có mấy trăm người xem, cô chọn gửi tin nhắn.
"Tại sao hơn nửa đêm còn phát trực tiếp? – Nhớ người nhà."
"Cá muối mấy vạn năm không cập nhật...!– Cái đó thành mắm cá rồi, có cơ hội sẽ vươn mình.”
"Đã làm hoà với anh trai cà phê cùng phòng rồi sao? – Đang yêu, đừng nhớ.”
Câu nói này tạo thành sóng to gió lớn, cơn mưa bình luận đều là “a a a a mất bà xã rồi”, Vân Ly nhìn cảm thấy buồn cười: “Yên tâm, blogger tạm thời vẫn là bà xã trong nhà mọi người.” Cô dừng một chút: “Sau này thì không chắc.”
Cô cũng không có quên ý định ban đầu của mình, Vân Ly hắng giọng một cái: "Mọi người trong nhà, muốn nhờ mọi người một chuyện..."
"Blogger muốn rèn luyện năng lực xã giao một chút, mọi người đến nói chuyện với mình một chút."
Tương tác này cũng rất lạ, không ít fan xung phong bật mic.
Nhưng khi nói chuyện với cô, người hâm mộ còn hơi rụt rè, cô đành bị ép trở thành người dẫn dắt cuộc nói chuyện.
Sau một tiếng đồng hồ, hiếm khi có cảm giác thành công khi giao tiếp, Vân Ly yên bình đi ngủ.
...
Tình trạng mất ngủ của Phó Thức Tắc không cải thiện được, hai giờ tỉnh lại, anh đã không ngủ được, mở ngăn kéo ra, bên trong có vài loại thuốc ngủ.
Nhớ tới Vân Ly, anh không nói gì đóng ngăn kéo lại.
Tự biết không ngủ được, anh lên sân thượng thu dọn tàn thuốc và vỏ chai rượu để lại trước đó.
Ba mẹ anh gửi rất nhiều tin nhắn, bên trên đều là chú ý ăn uống đầy đủ, tự chăm sóc tốt cho mình.
Chỉ có một cái gần đây là, có bạn gái, chăm sóc tốt cho mình thì mới chăm sóc được cô ấy.
Sinh hoạt sa đoạ đã gần hai năm, quá lâu rồi, anh không biết cuộc sống bình thường của mình sẽ như thế nào.
Đã qua một tháng ở cùng với Vân Ly, anh nấu cơm cho cô, cả ngày ở bên cô, thế mới biết, hoá ra cuộc sống của anh cũng có thể trở về quỹ đạo như thế.
Anh cũng muốn chăm sóc cho cô thật tốt.
Anh muốn cho cô một cuộc sống bình thường.
Như là tự đưa ra câu trả lời cho bản thân, anh cầm điện thoại, gửi cho ba một chữ: “Vâng.”
Quan hệ của anh với ba mẹ rất nhạt, nhưng trong thâm tâm cũng rất yêu thương nhau, chỉ là Phó Thức Tắc không quen nói chuyện với họ.
Chần chờ một chút, anh gửi cho họ ảnh chụp chung của anh và Vân Ly.
Sáu giờ sáng, Phó Thức Tắc tới cửa hàng tiện lợi 24h ở dưới lầu mua đồ.
Lúc Vân Ly tỉnh lại, Phó Thức Tắc đang ngồi ở phòng khách, trên bàn có trứng luộc và bánh mì chấm sữa.
Rèm cửa ban công và cửa sổ đều được mở ra, ánh nắng xuyên qua, ban công sạch sẽ, sáng sủa.
Nhìn xuống đồng hồ, tám giờ rưỡi.
"Em còn nói muốn chăm sóc anh một ngày ba bữa..."
Phó Thức Tắc bỏ trứng luộc bỏ lò vi sóng hâm lại, đặt trước mặt cô: “Ai chăm sóc ai cũng như nhau cả.”
"Đúng rồi, chú dì tặng cho em một sợi dây chuyền.” Vân Ly uống một ngụm sữa bò: “Quý giá quá, em nhận thì hơi ngại.”
"Ba mẹ anh thích em, cứ giữ lấy đi.” Phó Thức Tắc giúp cô xé bánh mì thành miếng nhỏ, Vân Ly cảm giác mình lớn vậy rồi còn để anh làm, có chút kháng cự: “Để em tự làm...”
"Chú dì nói thế nào?" Có thể được ba mẹ đối phương tán thành, trong lòng Vân Ly rất hài lòng, Phó Thức Tắc nói: “Họ nói em rất tốt, bảo anh phải chăm sóc cho em.”
Sau đó sợ bị cướp công, lại nói thêm: “Có điều, anh muốn chăm sóc cho em thật tốt, không liên quan tới lời họ nói.”
Sau khi ăn điểm tâm, Phó Thức Tắc dẫn Vân Ly tới mấy nơi xung quanh Giang Nam Uyển đi dạo một chút, từ nhỏ anh lớn lên ở đây, mỗi một cửa hàng đều còn giữ dáng vẻ mười mấy năm trước, anh rất quen thuộc.
Sau khi ăn trưa bên ngoài, hai người về Giang Nam Uyển, điện thoại rung lên, Vân Ly cầm lên nhìn.
Doãn Dục Trình: [Vân Ly, buổi chiều để tôi đón em trai em.]
Doãn Dục Trình: [Chỗ tôi có hai vé xem phim bảy giờ tối, buổi tối Vân Y phải đi học thêm, không dùng có chút lãng phí.]
Vân Ly suy đoán anh ta muốn biết tình hình của Vân Dã, nói: [Vậy tôi hỏi Vân Dã xem có muốn đi hay không?]
Doãn Dục Trình: [Tôi rất muốn xem phim này, em đồng ý đi với tôi không?]
Vân Ly run lên.
Ý này...!Vân Ly lại nghĩ lại, càng nhận ra anh ta có ý đó.
Cô suy nghĩ lại cẩn thận, chắc là năm ngoái thấy cô đi cùng Phó Thức Tắc.
Cô nhìn màn hình có chút ngây ngốc, Phó Thức Tắc để ý, nhìn điện thoại cô.
Vân Ly chủ động đưa điện thoại cho anh, anh nhìn hai lần, nhàn nhạt nói: “Định đào góc tường?”
“Để em trả lời." Vân Ly cầm điện thoại gõ: [Không được.]
"Chờ chút." Phó Thức Tắc ngăn không cho cô gửi, cầm lấy điện thoại, gõ mấy chữ trên màn hình, rồi gửi đi.
[Bạn trai tôi không đồng ý ra ngoài một mình với người đàn ông khác khác, thật không tiện.]
[Người lần trước anh gặp, là bạn trai tôi.]
Nhìn cái tin nhắn này, Vân Ly thấy rất lúng túng.
Trước đây, tất cả những người có ý định ám muội với Vân Ly, cô đều cắt đứt nhanh chóng, nhưng đến lượt Doãn Dục Trình, cô có chút khó xử.
Cô hỏi Phó Thức Tắc: "Em có cần xoá bạn với anh ta không, có chút lúng túng."
Phó Thức Tắc liếc cô một chút: "Xóa."
Cô nhấn nút xoá, lại nhấn huỷ, xoay người hỏi Phó Thức Tắc.
"Nhưng mà Vân Dã thầm mến em gái của anh ta, em xoá như vậy, có thể họ sẽ nghĩ em không tốt."
"..."
"Nếu làm ảnh hưởng đến Vân Dã, vậy không phải em phá hủy hạnh phúc cả đời của nó sao?”
"..."
"Hơn nữa có lẽ anh ta cũng không có ý đó, chỉ muốn tìm một người xem phim."
"..."
Doãn Dục Trình không hồi âm, Vân Ly vẫn ngồi đắn đo một lúc lâu, đồng thời nói mấy lí do hợp lí.
Cô ngồi lầm bầm nửa ngày, Phó Thức Tắc tựa người trên ghế sofa, miễn cưỡng nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói không có độ ấm: “Được đấy.”
Vân Ly ngẩng đầu: "?"
"Xóa WeChat của anh thì nhanh lắm."
"..."
Nợ cũ trước đây bị đào lại, Vân Ly hơi bối rối, cô cố gắng trấn tĩnh uống một ngụm nước, ngượng ngùng nói: “Hoá ra anh cũng biết à, sao anh không nói cho em.”
Phó Thức Tắc không nể mặt mũi liếc cô một chút.
Cho nên, anh biết, không vạch trần, nhưng trong lòng không cân bằng.
"Em cũng không dứt khoát được như vậy.” Vân Ly khó giải thích, Phó Thức Tắc khoanh tay trước ngực, chờ cô nói tiếp.
Cô nghĩ kĩ lại một chút, mới nói: “Lúc đó em cũng suy nghĩ rất lâu rồi mới xoá...”
"..."
Phó Thức Tắc bị tức đến nở nụ cười.
Đúng lúc Doãn Dục Trình trả lời tin nhắn: [Thật không phải, tôi hiểu lầm một chút.
Vậy thì, để Phó Thức Tắc đi đón Vân Dã vậy, vé xem phim tôi sẽ đưa cho hai người.]
"Rất hào phóng." Phó Thức Tắc bình luận.
Lúc này Vân Ly vẫn còn trong trạng thái đề phòng, cẩn thận hỏi anh: “Vậy còn xoá WeChat không?”
Phó Thức Tắc nhìn cũng không tức giận: "Không cần."
Tuy nói như vậy, nhưng cả buổi chiều Phó Thức Tắc không nói lời nào, cho nên thời gian ở chung này của họ cũng không khác bình thường là mấy.
Ba giờ chiều Vân Dã đến Nam Vu, nhìn thấy hai người đến đón suýt nữa hoá đá.
Đối với việc theo đuổi của Vân Ly, theo như cậu biết thì vẫn còn dừng lại ở giai đoạn theo đuổi, sao mới chỉ qua một cái cuối kì đã theo đuổi được rồi.
Vân Ly và Vân Dã nói chuyện cả đoạn đường, Phó Thức Tắc đảm nhiệm vai trò tài xế.
Sau khi đến nhà trọ, Vân Ly mở phim cho Vân Dã bằng hình chiếu, còn mình thì vào bếp bổ táo.
Vân Dã theo sau, rốt cuộc hai chị em cũng có không gian riêng, cậu nhóc vô cùng phiền muộn: “Sao chị yêu đương rồi mà không nói cho em?”
"Đừng quản chuyện của người lớn."
Vân Dã: "Anh ấy đón giao thừa với chị đúng không?”
Vân Ly nhìn cậu: "Đúng thì làm sao?"
"Thấy sắc quên em!" Vân Dã tức giận cướp điện thoại của cô: “Trả lại tiền lì xì cho em.”
"Nhóc nằm mơ."
Hai người tranh cướp trong bếp, Phó Thức Tắc nghe thấy động tĩnh này bèn đi đến phòng bếp.
"Anh." Vân Dã dừng hành động lại, la lên, rồi chạy đến phòng khách.
Cô đeo tạp dề, có một khoảng thời gian dài Phó Thức Tắc nấu cơm, lần cuối cùng nhìn thấy bóng lưng này là cách đây mấy tuần.
Phó Thức Tắc đi tới cửa phòng bếp, ghé sát vào Vân Ly, đột nhiên cô thấy nóng, trong phòng khách vẫn có tiếng Vân Dã nghịch TV, Vân Ly lo lắng cậu nhóc sẽ vào, nhỏ giọng nói: “Em...”
Hai cánh tay anh đặt trên eo cô, hôn cô mang theo chút trừng phạt: "Làm sao?"
Vân Ly: "...!Không." Cô im lặng, bổ trái táo trên thớt.
"Xóa anh." Cả đường đi bị lơ, trong lòng anh có chút buồn bực: “Bây giờ vẫn không chủ động như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...