Vân Ly không thể nhớ nổi cô đã quăng con robot ở xó nào.
Trong ấn tượng mơ hồ của Vân Ly, cùng ngày, sau khi trận đấu kết thúc, đội trưởng bảo bọn có có thể mang robot của mình về làm kỉ niệm, lúc ấy Vân Dã còn ôm bộ điều khiển từ xa nghịch mấy ngày liền, yêu thích không nỡ buông tay.
Vân Ly bỗng nhiên nổi hứng muốn tìm lại con robot kia.
Tan tầm, Vân Ly về phòng, ngồi chờ mòn mỏi đến mười giờ, để gọi điện cho cậu em trai.
Vân Dã: [Đối phương đã từ chối cuộc gọi của bạn.]
Vân Ly: [Nhóc! Sao dám cúp máy của chị.]
Vân Ly: [???]
Đầu dây bên kia, cậu em trai đáng thương Vân Dã đang dùng hết sức bình sinh vác balo chạy thẳng ra khỏi cổng trường, vì đã nếm đủ đau thương của hậu quả phớt lờ bà chị, trên đường về, Vân Dã không quên vội vàng trả lời lại: [Em còn đang ở trường]
Lúc quẹt thẻ học sinh để đi ra ngoài, điện thoại trong túi khẽ rung lên, một vòng tròn lớn màu đỏ xuất hiện trên giao diện WeChat:
[Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.]
Vân Dã: "..."
Cậu em trai hít một hơi thật sâu, đang yên đang lành thì bị bà chị block, Vân Dã chỉ đành gọi call video cho Vân Ly thông qua một app chat khác.
Màn hình đen sì, Vân Ly chỉ nhìn được lờ mờ một nửa gương mặt đang oán giận, trách móc trên ống kính: “Em còn đang ở trường mà.”
Vân Ly u oán đáp trả: “Ồ ra nhận điện thoại của chị gái cũng phải phân từng trường hợp cơ à.”
Vân Dã: “...”
Vân Dã: “Xung quanh còn có bạn học.”
Vân Ly lườm cậu em một cái, Vân Dã luống cuống giải thích: “Bạn em lại tưởng chị là bạn gái em.”
Vân Ly: “???”
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Vân Dã mới dám buông lỏng cảnh giác, hỏi: “Nói đi! Có việc gì?”
Vân Ly đi thẳng vào chủ đề chính: “Em còn nhớ hồi cấp Ba chị có tham gia một cuộc thi điều khiển robot đá bóng không? Sau đó chị nhớ đã mang con robot đó về nhà.
Tìm giúp chị, xong bảo mẹ rảnh thì gửi qua đây cho chị nhé!”
Vân Dã: "Ỏ."
Cậu em lại hỏi: "Khi nào chị mới định về nhà?”
Trước lời hối thúc như cơm bữa này của Vân Dã, Vân Ly chọn cách làm ngơ.
Vân Dã là học sinh ngoại trú, từ nhà đến trường chỉ mất mười mấy phút, về đến nhà, cậu em phi thẳng lên phòng bà chị, quay ngược ống kính lại.
Vân Ly nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, Vân Dã lần lượt kéo các ngăn tủ ra, phần lớn đều là đồ vật cũ giữ lại làm kỉ niệm, thậm chí có những bức thư tay giấy đã ố vàng.
Mãi đến khi lục đến ngăn tủ cuối cùng mới tìm thấy cậu nhóc người máy năm đó.
Đã bao năm trôi qua, trừ bỏ việc nhìn có chút lỏng lẻo ra, nhóc người máy của cô vẫn chẳng khác gì thuở ấy.
“Chắc là cái này?”
“Ừ.”
“Em gói nó lại nhé!” Vân Dã định lấy nó ra khỏi ngăn kéo, Vân Ly tinh mắt nhìn thấy một phong thư thiếp vàng rơi ra.
“Phong thư màu lam kia cũng gửi theo luôn.
À cả quả bóng nhỏ bên cạnh chiếc cúp nữa.
Chị cúp máy đây.”
"Chờ đã!!" Cậu em không ngờ rằng bà chị mình sau khi lợi dụng mình triệt để xong lập tức dứt áo ra đi, thoải mái, thẳng thắn như vậy.
Vân Dã kích động đến độ không khống chế âm lượng, vội vàng xoay camera về phía mặt mình.
Vân Ly cảnh giác phủ đầu trước: "Chị không nói chuyện với ba đâu."
Vẻ mặt cậu em hoàn toàn cạn lời, bất an gãi gãi trán: “Không phải.
Chị bỏ block em đi.”
---
Hà Giai Mộng sắp xếp cô và Phó Thức Tắc đi lấy cơm là thứ Sáu.
Sáng sớm tinh mơ đến công ty, Hà Giai Mộng đã phải chuẩn bị qua thành phố khác chuyển tài liệu rồi, trước khi đi cô ấy không quên khẩu nghiệp: “Cái cô Đỗ Cách Phi lần trước đến công ty chúng ta phỏng vấn ấy.
Hình như ba cô ta là bạn học của ba sếp, không ngờ cái quan hệ bắn tám lần đại bác cũng không đến như thế mà cũng có thể vịn vào để leo lên ghế thực tập sinh công ty chúng ta cho bằng được.”
Vân Ly đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Mà dự cảm này cũng nhanh chóng ứng nghiệm.
Lúc quay trở về bàn làm việc, Vân Ly phát hiện chỗ ngồi của mình để rất nhiều đồ vật này nọ.
Không chỉ có chiếc áo khoác da đắt tiền vứt lung tung trên ghế, còn có ly nước in dấu son môi để bừa bộn trên mặt bàn, bên dưới gầm còn đặt một đôi dép lê.
Những người khác vẫn chưa đi làm, cũng chẳng có bàn nào trống trong văn phòng.
Vân Ly đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Đỗ Cách Phi bước vào, thấy Vân Ly, cô ả thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ vẻ thân thiết sán lại chào hỏi.
Chuyện lần trước giữa hai người cũng coi như đã kết thù, tạo oán.
Hiện giờ cả hai còn làm cùng một phòng ban.
Vân Ly chẳng muốn mối quan hệ oan gia này trở nên căng thẳng hơn, khách sáo “ừ” một tiếng cho có lệ.
Đỗ Cách Phi mặt trơ trán bóng, tự nhiên thoải mái ngồi xuống vị trí của cô.
Vân Ly nhàn nhạt nhắc nhở: “Hình như đó là bàn của tôi.”
Người ngồi trên ghế vẫn điềm nhiên không nhúc nhích, chăm chú lấy gương ra chỉnh lại lông mi chau chuốt của mình, nói: “Hôm qua tôi tới làm, bọn họ nói thời gian thực tập của chúng ta không giống nhau.
Ai đi làm thì người đấy dùng bàn thôi.”
Vân Ly nén giận, bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu trùng thời gian thì sao?”
“Anh Tần nói tính tình cô rất dễ chịu, sẽ không giành chỗ với tôi đâu.”
“...”
Anh Tần có lẽ là nhân viên chính thức - Tần Hải Phong, làm cùng phòng với họ, người mà Vân Ly gặp vào ngày đầu tiên đi thực tập.
Đỗ Cách Phi tự cho rằng vấn đề đã được giải quyết, còn không quên nhắc nhở: “Tôi không đụng chạm vào đồ của cô, cô cũng đừng động đến đồ của tôi.”
Vân Ly tự ý thức được tình hình, bản thân cô cũng không muốn khiến cho mối quan hệ động nghiệp trở nên căng thẳng, rõ ràng cô gái này đang tự mình đa tình, coi bản thân là cái rốn của vũ trụ mà thôi.
Cô bình thản đáp: “Cô cũng khá biết quy củ đấy.”
“Đương nhiên.” Đỗ Cách Phi chớp chớp mắt: “À, đúng rồi, tôi nhớ hôm đó cô phỏng vấn vào bộ phận kỹ thuật cơ mà, sao lại chuyển qua bộ phận nhân sự giống tôi thế?”
Cô ả ra vẻ ngờ vực một cách không thể khoa trương hơn: “Ủa? Hay cô bị loại rồi?”
Vân Ly: …
Đỗ Cách Phi tiếp tục tự biên tự diễn: "Đừng buồn quá, dù sao đều là làm công ăn lương, nếu không đủ khả năng thì khỏi ăn phần cơm đó thôi.”
“...”
Đúng lúc này Tần Hải Phong bước vào, thấy hai người họ, anh ta liền tủm tỉm cười chào hỏi: “Hello hello hi! À đúng rồi Vân Ly, Phi Phi cũng tới đây để thực tập, hai em sẽ trùng lịch vào thứ Sáu, phòng nghỉ cũng có chỗ, hai em tự thương lượng phân chia với nhau nhé.”
"Anh Tần, Ly Ly đúng là người tốt bụng, cậu ấy nói nhường em bàn này." Giọng Đỗ Cách Phi dịu dàng, nền nã hơn hẳn, còn nhìn về phía Vân Ly hoà nhã mỉm cười: “Nhỉ? Ly Ly?”
Ai ngờ Vân Ly thẳng thừng dội cho cô ả một gáo nước lạnh: “Không hề.”
Vân Ly cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, “An Tần”, “Phi Phi” đã xưng hô thân thiết đến thế, cô không cần lãng phí thời gian ở đây thêm nữa, xách túi đi thẳng ra ngoài.
Đi ra đến cửa, khoảnh khắc không khí lành lạnh bên ngoài đập thẳng vào mặt, Vân Ly mới cảm thấy bình tĩnh lại đôi chút.
Không ngờ mới ngày thứ hai đi làm đã gặp phải drama kịch tính thế này.
Đến cửa phòng nghỉ, may mà bên trong không có ai.
Vân Ly tìm một chỗ ngồi xuống, trong thời gian ngắn cô chẳng nghĩ ra được cách giải quyết nào khả dĩ.
Có lẽ phải chờ Hà Giai Mộng về nhờ cô ấy quân sư cho vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đụng phải kiểu người khó chịu như Đỗ Cách Phi.
Ở phòng nghỉ được một lát, tinh thần cô vẫn trong trạng thái phập phồng lo lắng, chỉ sợ đột nhiên có người nào đó đẩy cửa đi vào.
Nào ngờ người đầu tiên bước vào lại là Phó Thức Tắc.
Anh nhìn Vân Ly một cái rồi đi thẳng đến quầy bar, múc một thìa hạt cà phê, sau đó ấn nút, áo sơ màu trắng phối với quần tây tối màu càng tôn thêm cặp chân miên man, thẳng tắp cùng dáng đứng thẳng như cán bút của anh.
Tiếng hạt cà phê bị xay nát đều đều vọng tới.
Kết thúc quá trình xay hạt, Phó Thức Tắc tỉ mỉ điều chỉnh lại vị trí của cái cốc, sau đó ngồi tựa vào bàn chăm chú nhìn cà phê được xay chậm rãi chảy xuống.
Vân Ly chăm chú nhìn theo bóng dáng anh, cho đến tận khi chiếc may pha cà phê kết thúc công việc.
Phó Thức Tắc thản nhiên cầm ly cà phê định đi ra ngoài.
Lúc này Vân Ly mới mở miệng: “À… cà phê thơm quá.”
Phó Thức Tắc dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô cũng muốn uống?”
Vân Ly ngẩn người một lúc.
Phó Thức Tắc đặt cốc lại quầy bar, tìm một chiếc cốc giấy khác, trong khi chờ cốc cà phê còn lại được điều chế xong, anh nhàn nhạt mở miệng: “Sao ngồi đây?”
Cô không muốn để anh biết chuyện bản thân bị người ta chiếm chỗ, nghe kiểu gì cũng cảm thấy bản thân quá nhu nhược, dễ dàng để người khác ức hiếp, cho nên cô chỉ ậm ừ qua loa: “Tôi… qua đây ngồi mấy phút…”
Anh cũng chẳng hỏi nhiều, đem cốc cà phê đặt trước mặt Vân Ly, còn cẩn thận cầm thêm hai túi đường và que khuấy bên cạnh.
Tốt xấu gì cũng đã ứng phó xong, Vân Ly nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trong lòng thoáng vị chua, cô cầm tách cà phê lên từ tốn uống một ngụm, chất lỏng vừa chảy vào miệng, cô lập tức nhăn mày.
Anh thích uống cà phê đắng vậy hả?
Thừa thắng xông lên, Vân Ly dốc cạn hai túi đường vào ly của mình, dùng que khuấy khuấy một lúc.
Gần mười giờ, Phó Thức Tắc lại vào phòng nghỉ, Vân Ly không ngờ trong một buổi sáng anh sẽ vào đây đến tận hai lần.
Thấy cô, có vẻ anh cũng chẳng bất ngờ, lập tức đi thẳng đến quầy bar pha thêm một tách cà phê nữa.
Vân Ly có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Lần này Phó Thức Tắc có vẻ không định rời đi ngay, anh kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức ly cà phê nóng hổi vừa pha.
Hai người ngồi trên cùng một đường chéo, chẳng ai nói với nhau câu nào, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Mãi về sau, đến tận khi Vân Ly thực sự không chịu nổi nữa, đành chủ động hỏi: “Anh không làm việc à?”
“Ừ.
Đang làm biếng.”
Một tay Phó Thức Tắc chống cằm, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, hốc mắt đong đầy ánh nắng.
Một lát sau, anh hỏi Vân Ly: "Có sách không?"
Vân Ly móc một cuốn sách tựa là [Làm thế nào để kiếm được công việc đầu tiên] từ trong túi ra, đưa cho Phó Thức Tắc.
"..."
Hai người được sắp xếp đi lấy cơm cùng nhau, nhưng Phó Thức Tắc lại không thông báo cho cô.
Lúc Vân Ly đi vệ sinh trở về, đã thấy chồng cơm hộp đặt ngay ngắn trong phòng nghỉ.
Mấy bàn bên cạnh đều chật kín người ngồi.
Vân Ly đi vào chưa được mấy giây, lại lủi thủi lui ra, tự giác đến văn phòng tìm một chiếc ghế trống ngồi một lát.
Sau khi đồng nghiệp quay về, Vân Ly có chút xấu hổ, dứt khoát đi tới trung tâm khoa học kỹ thuật tìm một cái ghế ngồi nghỉ chân.
Cô tự cảm thấy bản thân hiện tại quá yếu đuối, chỉ thiếu điều viết hai chữ “nhu nhược” lên mặt.
Ngồi thêm khoảng chừng bốn, năm mươi phút nữa, cô mới đẩy cửa phòng đi ra như một kẻ bại trận.
Trong túi chỉ còn lại phần cơm hộp cuối cùng, hoàn toàn nguội ngắt.
Tâm trạng cô hiện giờ không tốt chút nào, cô ngồi ngẩn người hồi lâu, cho đến tận khi có người đẩy cửa phòng nghỉ bước vào.
Tầm mắt hai người đều rơi trên phần cơm hộp cuối cùng.
Phó Thức Tắc chủ động mở miệng trước: "Cô ăn chưa?"
Vân Ly do dự một hồi, mới đáp: "Ăn rồi, còn anh?"
Phó Thức Tắc im lặng một lát mới nói "Ăn rồi."
"..."
Hai người cùng im lặng, mấy chục giây cứ thế trôi qua, Vân Ly hoài nghi hỏi: “Vậy anh vào đây… là… có việc gì?”
“...Pha cà phê.”
Nói rồi, anh đi thẳng đến quầy bar pha thêm một ly cà phê nữa rồi lại mở cửa rời đi.
Ban đầu Vân Ly còn tưởng rằng anh chưa ăn cơm, muốn để dành hộp cơm này cho đối phương.
Có lẽ trong lòng cô cũng lờ mờ cảm nhận được, khả năng anh biết cô chưa ăn cơm nên mới không lấy hộp cơm cuối cùng đi.
Chiếc bụng đói meo đang ầm ĩ biểu tình.
Cô chẳng hiểu mình đang cố gồng vì cái gì nữa.
Nhìn hộp cơm trên mặt bàn, Vân Ly nuốt nuốt nước miếng.
Cô liếc nhìn về phía cửa mấy lần, mới chần chờ bỏ hộp cơm vào lò vi sóng, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn âm thanh lò vi sóng đang làm việc, chẳng bao lâu “ting” một tiếng, đèn lò vi sóng vụt tắt.
Hộp cơm bốc hơi nghi ngút, nóng đến bỏng tay.
Vân Ly mở hộp ra, là bữa trưa kiểu u, gồm hai miếng sườn, một cái trứng ốp la, và một phần rau trộn.
Vân Ly lén lút bê hộp cơm như thể tên ăn trộm, còn cẩn thận mở cửa phòng nghỉ nhìn ra bên ngoài, đến khi chắc chắn không có ai xông vào mới lò dò đi ra.
Sợ Phó Thức Tắc sẽ quay lại, Vân Ly không dám ăn trong phòng.
Cô không muốn mình bị anh bắt gặp đang ăn cơm, khi mà đã chính miệng nói với ăn là mình ăn rồi.
Cô chỉ đành đến khu nghỉ của trung tâm.
“Hôm nay chúng ta thật có duyên.”
Vân Ly lẩm bẩm nói chuyện một mình, ngồi xuống, đặt hộp cơm lên đùi, cẩn thận mở nắp, gắp thức ăn lên phần cơm được để riêng, mùi vị khá ngon, hơn cả tưởng tượng của cô.
Ăn được một nửa, Vân Ly trông thấy Phó Thức Tắc từ một ngã rẽ bước tới, trên tay còn cầm theo một túi bánh mì, chậm rãi ăn.
Mặt đối mặt.
"..."
"..."
Vân Ly nghệt ra, chẳng phải vừa rồi anh nói mình ăn rồi sao?
Phó Thức Tắc lại như không để ý, bước thẳng đến ngồi xuống bên cạnh cô, giữ khoảng cách tầm nửa mét.
Cả hai đều ngầm hiểu rõ tình huống nhưng cố tình không đả động gì tới.
Phó Thức Tắc hỏi cô: "Cơm hộp có ngon không?"
Vân Ly: "...Ăn được lắm.”
Vân Ly: "Bánh mì ngon không?"
Phó Thức Tắc: "..."
Phó Thức Tắc: "Cũng tạm.”
--------------
Trên đường về văn phòng có đi qua một chiếc máy bán nước tự động, Phó Thức Tắc dừng chân, nhét mấy đồng xu vào trong, đợi mãi một lúc, chiếc lò xo trên kệ mới chuyển động, đẩy hộp đồ uống nặng nề rơi xuống khay.
Phó Thức Tắc mở lon coca không đường, xì một tiếng, từ tốn uống một ngụm.
Vân Ly cũng chọn một chai soda vị bạc hà cho mình.
Cô còn chưa kịp quét mã thanh toán, đã nghe thấy một tràng âm thanh "đinh đang, đinh đang" vang lên.
Phó Thức Tắc nhanh tay nhét thêm mấy đồng xu vào bên trong.
Hai người nín thở, im lặng chờ đợi, lon soda Vân Ly mua chậm chạp dịch chuyển ra mép ngoài theo sự chuyển động của lò xo, sau đó rơi thẳng xuống dưới khay.
Cô còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn, Phó Thức Tắc đã cúi xuống cầm lon nước đưa cho cô.
"Cảm ơn anh." Vân Ly nhận lấy, chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh ngắt, cả người run lên như bị điện giật.
Cô khéo nắp khoen ra, uống một ngụm.
Bọt khí bạc hà khi uống vào có cảm giác khá kích thích xúc giác, nhưng khi nuốt xuống lại cho người ta một cảm giác khoan khoái, thoải mái kỳ lạ.
Như thể đã ước định trước, hai người thay nhau uống nước, tiết tấu đều đều, nhịp nhàng, chẳng nhanh chẳng chậm.
Đứng tại chỗ được vào phút, Vân Ly nghe thấy tiếng Phó Thức Tắc bóp dẹp lon nước, ném vào thùng rác bên cạnh.
Chiếc lon rỗng méo mó va đập vào thành thùng nhựa, giống như đang nhảy nhót bên trong đó.
"Về thôi.”
Phó Thức Tắc xoay người đi ngược trở về, Vân Ly do dự chốc lát, sau đó cũng vứt lon nước, rồi sóng vai đi cùng với anh.
Đúng lúc Từ Thanh Tống ở bên ngoài quay lại, đang uống cà phê mà trong tay còn cầm thêm một cốc nữa.
“Ồ, hai người đi chung hả.” Từ Thanh Tống thản nhiên chào hỏi Vân Ly, ngoảnh đầu lại nói với Phó Thức Tắc: “Hôm nay Tiểu Trúc không mở cửa, uống tạm cái này đi.”
Anh ta đưa cà phê cho Phó Thức Tắc, được nửa đường lại quay về phía Vân Ly: “Đây.
Cho em.”
Phó Thức Tắc: “?”
“Tôi không cần...”
Vân Ly im lặng vài giây, dưới ánh mắt chăm chú của hai người cô đành phải nhận lấy.
Chưa đụng phải thì không nói, nhưng đã gặp được rồi có lẽ Từ Thanh Tống cảm thấy không đưa cà phê cho cấp dưới hoặc đơn giản là một cô gái thì không được phong độ cho lắm.
“Cảm ơn anh.” Vân Ly nói.
Từ Thanh Tống nhướng mày: "Không cần cám ơn." Anh ta nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã, thoải mái đáp: "A Tắc trả mà."
"..."
Ngồi trong phòng nghỉ cả buổi chiều, Vân Ly phát hiện ra một điều thú vị: Phó Thức Tắc coi cà phê như mạng.
Nhìn bản ghi chép số lần anh uống cà phê, một ngày tối thiểu cũng phải hai chữ “正” (*)
(Tức là dùng chữ 正 để ghi số lần, mỗi lần là một nét gạch.
Ngày nào số lần uống cà phê của nam chính cũng phải 2 chữ 正.)
Không hiểu buổi tối làm sao mà anh ngủ được.
Buổi tối trở về nhà, Vân Ly mệt mỏi ngã xuống giường, còn chưa kịp tâm sự chuyện hôm nay với Đặng Sơ Kỳ, cô đã thiếp đi mất.
Chẳng biết có phải do bị Đỗ Cách Phi chọc tức đến mức sức khoẻ tổn hại hay không mà ngày hôm sau, Vân Ly vinh dự được đón cơn cảm mạo đầu tiên kể từ khi đến Nam Vu.
Hai ngày cuối tuần cô đều cuộn mình trong chăn, mê man không biết trời đất.
Trong cơn mơ màng, hình ảnh Phó Thức Tắc liên tục lướt qua.
Lúc thì là hình ảnh anh đang cầm cán ô nở nụ cười lạnh lẽo trong đêm mưa u ám.
Khi lại thấy anh bế cô từ trên moto bước xuống.
Một chốc lại thấy Phó Chính Sơ khóc lóc vòi vĩnh cậu út phải chơi trò gia đình với mình.
Lúc Đặng Sơ Kỳ gọi điện đến, vừa nghe thấy giọng mũi khàn đặc và mấy lời hàm hồ tỉnh tỉnh mê mê của đứa bạn thân, thậm chí cô ấy còn chẳng kịp thu dọn cơm thừa canh cặn trong nhà đã cấp tốc phóng ra siêu thị mua đủ túi lớn, túi nhỏ, khuân tới Thất Lý Hương Đô chăm sóc Vân Ly.
Lúc Vân Ly bọc kín chăn, mệt mỏi lê cái xác rũ rượi ra ngoài mở cửa, cô mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng nói: “Cô… nhìn giông giống Đặng Sơ Kỳ bạn tôi…”
"..."
Mở cửa xong, Vân Ly lại co rúm co ró, quấn chặt chặt nằm trên sofa như một con sâu róm.
Đặng Sơ Kỳ để đồ vào trong tủ lạnh, rồi chạy đi dọn dẹp căn phòng.
Tới lúc dọn dẹp đến rác rưởi trên bàn máy tính, đầu ra của máy in có để một tấm ảnh, Đặng Sơ Kỳ ngạc nghiên cầm lấy chạy tới trước mặt Vân Ly: “OH SHIT! MẸ TÔI! THẬM CHÍ CÁC NGƯỜI CÒN CÓ CẢ ẢNH CHỤP CHUNG NỮA CƠ À?”
Vân Ly nhắm chặt mắt, nhét tấm ảnh vào trong kẽ hở trên sofa, ngay cả tần suất nhịp thở cũng chẳng thay đổi.
“...”
Hai ngày sau, cơn sốt của Vân Ly thuyên giảm một chút nhưng người vẫn ủ rũ, uể oải buồn ngủ như cũ.
Tối Chủ Nhật, trước khi rời đi, Đặng Sơ Kỳ đặc biệt nấu một nồi cháo lớn để trong tủ lạnh cho cô, còn cẩn thận dặn dò Vân Ly khi nào ăn nhớ cho vào lò vi sóng làm nóng lên.
"Cậu không thể chăm sóc tốt bản thân được à?" Cô bạn vừa khó chịu làu bàu, vừa đặt tay lên trán thử nhiệt độ xem Vân Ly đã đỡ sốt chưa.
Hai mắt Vân Ly nhắm nghiền, lầm bà lầm bầm gì đó.
Đặng Sơ Kỳ ghé tai sát lại nghe thử, chỉ thấy một tràng lặp đi lặp lại.
"Tôi muốn làm mẹ..."
"..."
Vẻ mặt Đặng Sơ Kỳ cực kỳ quái dị, than thở: “Cho cậu bao nhiêu cơ hội tốt như thế, cậu thì toàn bối rối, luống ca luống cuống chẳng chịu phối hợp gì cả.
Sốt đến mê man vậy rồi mà vẫn còn muốn đẻ con cho Phó Thức Tắc.”
Dém lại chăn cẩn thận, Đăng Sơ Kỳ mới yên tâm rời đi.
Sáng thứ Hai, đồng hồ báo thức kêu hơn mười phút, Vân Ly mới từ trong cơn mê man tỉnh dậy.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, cô cố nén cơn đau đầu xuống, với tay mở đèn.
Thử lấy nhiệt kế đo, cơn sốt đã thuyên giảm, nhiệt độ hạ xuống còn ba mươi bảy độ rưỡi.
Sau khi Đặng Sơ Kỳ đi, cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói đến mực sôi lên ùng ục.
Cô hâm một bát cháo nóng lên, uống vài ngụm mới tìm lại được chút sức lực.
Hôm nay cô còn phải đi làm.
Vân Ly đã thương lượng với Phương Ngữ Ninh sẽ làm đi hai ngày rưỡi mỗi tuần, ít hơn nửa ngày so với thực tập sinh bình thường.
Chương trình đào tạo nghiên cứu sinh chỉ có hơn hai mươi tín chỉ, nửa học kì này đã hoàn thành, Vân Ly cố tình sắp xếp lịch học tập trung vào thứ Ba đến thứ Năm, trong khung giờ từ sáng đến chín giờ tối, bởi vậy ba tháng này cô sẽ đi làm cố định tại EAW vào thứ Hai, buổi sáng thứ Tư và thứ Sáu, còn giờ lên lớp gần như kín từ thứ Ba đến thứ Năm.
“Hôm nay cậu không phải đi thực tập đúng không? Đang ốm mệt thì cúp học luôn đi.” Đặng Sơ Kỳ gửi tin nhắn thoại cho cô.
Vốn cô chỉ thực tập ở EAW hai ngày trong tuần, cho nên nội tâm Vân Ly giằng xé, cân nhắc hồi lâu, thật tâm cô không muốn xin nghỉ.
Cơn sốt đã giảm bớt, không muốn làm Đặng Sơ Kỳ lo lắng hơn nên Vân Ly đành qua loa nói dối: "Ừ tất cả đều nghe theo sếp hết.”
Ngơ ngơ ngác ngác ở công ty hết một ngày, lúc ngủ trưa cô còn cảm thấy hơi lạnh, có lẽ bệnh cảm cúm của cô lại nặng thêm rồi.
Gần đến giờ tan làm, Tần Hải Phong cầm một chồng tài liệu giao cho cô, bảo cô xử lý lại, buổi tối gửi cho anh ta.
Nghe Hà Giai Mộng nói, ở EAW bình thường các phòng ban không cần tăng ca, Vân Ly lại hồi tưởng lại tuần trước xem mình có đắc tội gì với anh ta không.
Hình như chẳng có căng thẳng, xô xát gì.
Lúc này đầu óc cô rối bời.
Cô định nói gì đó nhưng cổ họng đau rát như bị xé rách, cô chỉ đành gật đầu ngồi xuống.
Chỉ là mấy việc lông gà, vỏ tỏi, trông cũng chẳng gấp gáp cho lắm, cô chỉ đối chiếu đơn thu mua của hai tuần trước với đơn nhập kho xem có đồng nhất hay không.
Vân Ly ngoan ngoãn bưng cốc nước ấm ngồi đối chiếu, cũng không chú ý thời gian đã qua bao lâu.
Nhớ hồi nhỏ dù bị sốt cô vẫn phải ngồi làm hết bài tập về nhà, lại thấy buồn cười, giờ lớn rồi, đi làm dù ốm dặt ốm dẹo vẫn phải tăng ca làm việc.
Tần Hải Phong cũng chưa tan làm, anh ta ngồi trước màn hình hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm máy tính.
Vân Ly nghĩ: Ít nhất có đồng nghiệp sẵn sàng tăng ca cùng nhau...
Sau đó, Tần Hải Phong đi vào toilet, một lúc lâu vẫn chưa thấy quay về, Vân Ly tới phòng nghỉ lấy nước, vô tình liếc nhìn màn hình của anh ta.
Giao diện đủ màu sắc đa dạng, là trò chơi cờ tỷ phú.
"..."
Bình thường Vân Ly không bao giờ đụng chạm vào đồ của người khác, nhưng lần này, vì cảm thấy phỏng đoán của mình không thể sai, cô ấn thử vào thời gian đăng nhập.
Là năm rưỡi chiều nay, hiện tại đã là tám giờ tối.
Trong lòng cô không rõ là có vị gì.
Sau khi Tần Hải Phong quay lại, anh ta thu dọn đồ đạc, chào hỏi Vân Ly: "Đừng tăng ca muộn quá, làm xong thì để trên bàn rồi về sớm đi."
Cánh cửa đóng sầm lại.
Văn phòng tĩnh lặng đến mức hoang vu.
Vân Ly ngồi vào bàn làm việc, hốc mũi nghẹt cứng, khoé mắt cay xè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...