Đối với ta mà nói, có thể có một góc an thân, không còn phải sống không xong, chịu đói mãi không hết, vậy đã đủ rồi.
Thẩm Tiêu Hành đã cho ta những thứ này.
Còn so đo hơn nữa thì ta keo kiệt đến mức nào chứ.
Ta lắc đầu.
Giữa mày Thẩm Tiêu Hành hiện lên chút không vui.
Nhưng hắn nhanh chóng chuyện chủ đề:
"Vậy ta ngược lại muốn hỏi Man Man một chút, cái gì xe đẩy, cái gì băng hỏa, rốt cuộc là thứ gì.
"
Mặc dù ta ra tay mạnh mẽ khi đối mặt với Từ Tuyết Bình.
Nhưng Thẩm Tiêu Hành đột nhiên hỏi như thế, ta đỏ bừng mặt:
"Chính là… Chậc, ngày gả vào đó, hỉ nương lén đưa cho ta một cuốn tranh Hỏa Đồ.
”
"Lúc ấy ta nghiên cứu hồi lâu với bài vị của chàng, cho rằng đời này không cần dùng nên đốt xuống cho chàng, muốn chàng ở Địa phủ cũng được hưởng thụ một chút.
"
Thẩm Tiêu Hành: “! ”
Hắn vươn tay gạt một bông hoa rơi trên vai ta xuống.
Không biết vì sao, trong lòng ta cũng hơi d.
a.
o động theo một chút, lời của người kia đã nhẹ nhàng rơi xuống:
"Nếu ta nhớ không lầm, vậy nên là “La Hán đẩy xe” và ”Mấy tầng băng hỏa”.
"
Gương mặt ta giống như bị mấy chữ kia đốt lên, càng thêm nóng bỏng.
Ta cứ cảm thấy Thẩm Tiêu Hành nhìn ra ta cố ý mập mờ mấy chữ, nhưng ta không tìm thấy chứng cứ.
Lúc ta đang ấp úng nói không ra lời.
Lại nghe thấy Thẩm Tiêu Hành cười trầm thấp một tiếng ẩn ý, nói:
"Trí nhớ của Man Man kém như thế, không bằng tối nay ta chuyển về chính phòng, tỉ mỉ nghiên cứu một phen tranh kia với nàng.
"
"Dù sao thì cũng không được hưởng thụ ở Địa phủ, dù sao cũng nên tiếp tế cho ta chứ?"
21
Không ngờ Thẩm Tiêu Hành thật sự chuyển về.
Trong nháy mắt, toàn thân ta cứng đờ, vò đầu bứt tai, muốn tìm chỗ trốn.
Mặc dù đây là quá trình cần phải trải qua giữa phu thê nhưng trong lòng ta luôn luôn loáng thoáng sợ hãi.
Ta đã sớm dùng hết chút năng lực đối đãi với A Tiêu rồi.
Đối mặt với Thẩm Tiêu Hành, chỉ có kẹp chặt cái đuôi làm người.
Hắn nhìn ta hơi buồn cười.
Ta ra vẻ lề mà lề mề lau chân hết lần này đến lần khác, chỉ là không chịu lên giường.
Thẩm Tiêu Hành không nhanh không chậm mở tranh Hỏa Đồ:
"Chẳng lẽ Man Man muốn ngồi trên ghế sao?"
Hắn tiện tay lật ra một tờ, phía trên đó còn thật sự vẽ một đôi nam nữ trên ghế, động tác dường như không giống người thường có thể làm được, cực kỳ đáng sợ.
Ta sợ hắn làm thật, nhanh chóng lau khô chân, chạy trốn tới bên giường.
Mãi đến khi tiếng cười nhẹ của Thẩm Tiêu Hành rơi vào tai rõ ràng, chậm chạp không có động tác, ta mới phát hiện, hình như mình bị hắn trêu đùa.
Đang lúc ta thẹn quá thành giận ngẩng đầu, trùng hợp chạm vào đôi mắt nghiêm túc của người kia.
"Từ nay về sau, bái thiếp Từ gia gửi, cũng sẽ không phiền đến nàng nữa.
”
"Ta biết nàng không thích bọn họ, nàng sợ trở lại cái nhà kia.
"
Ta hơi giật mình lo lắng, hoàn toàn không biết Thẩm Tiêu Hành phát hiện từ khi nào.
"Lúc trước khi làm hộ vệ cho nàng, nàng không quay về nhà mẹ đẻ, càng không chịu nhắc đến chuyện Từ gia, ta tưởng rằng quan hệ của các nàng không hòa hợp, nhưng hôm nay gặp mặt mới biết, là bọn họ khinh người quá đáng.
”
"Sau này, phủ tướng quân là nhà của nàng.
"
Thẩm Tiêu Hành khép tranh Hỏa Đồ lại, mười ngón giao nhau với ta.
Dưới ánh nến hạ, hai bàn tay quấn quýt, cũng có mấy phần như phu thê thật sự.
"Cám ơn chàng.
"
Ta nghẹn hồi lâu, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên miệng lưỡi vụng về.
Đối mặt với sự ác ý của người khác, ta luôn luôn biết lắng nghe.
Nhưng khi có người đặt mình vào hoàn cảnh của ta để suy nghĩ, ta lại giống như nghẹn ngàn câu vạn lời ở trong cổ họng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...