- Thôi được ! Tùy con ! Nếu con thấy thích, thì con cứ việc làm ! Nhưng riêng ba, thì ba có cảm tưởng là con đang bị làm một bài toán không có đáp số đó. Hừ ! Khám phá, truy tầm một tài liệu chưa chắc gì có thật ! Mà ngay từ lúc khởi sự không có được chút xíu ánh sáng nào. Đúng là một con số không !
Ái Lan chợt cười rộ lên. Giọng em thích thú :
- Không sao, con sẽ tìm cách mà, ba ! Ba phải cho con đủ ngày giờ chứ. Và rồi ba sẽ biết.
Tuy vậy, sau khi luật sư Minh đi rồi, ngồi trên xe Vespa lái về nhà, một vài ý nghĩ hoài nghi bắt đầu nhen nhúm trong đầu óc Ái Lan. Em nhận thấy rõ là mọi sự kiện có vẻ như bất lợi cho việc của em khiến em cứ phải băn khoăn tự hỏi : "Không biết nên bắt đầu từ đâu, khởi sự tìm tòi từ điểm nào và dò hỏi ra làm sao đây ?". Ba nói đúng : Sứ mạng của em quả thật bắt đầu từ số "không" !
Nhưng trái tim dũng cảm của Ái Lan như lên tiếng :
- Ối ! Sợ quái gì ? Chẳng có gì là đáng ngại hết ! Nếu tờ di chúc thứ hai này mà có thật, mình quyết phải tìm ra bằng được, và mong sao nó không làm lợi cho những kẻ không xứng đáng như bọn Phạm Văn Phàm, mà lại đem hạnh phúc tới cho những người có tấm lòng vàng trong manh áo rách !
03 - BÃO TỐ
Mấy ngày sau, khi hai cha con ngồi ăn lót dạ, luật sư Minh bảo con gái :
- Bữa nay con rảnh không, Ái Lan ? Nếu rảnh thì ba nhờ con một việc, nghe !
Em vui mừng láu táu :
- Vâng ! Việc gì đó, ba ?
- Đây này ! Ba có một xấp tài liệu cần chuyển cho ông Dự thẩm dưới Di Linh thật gấp. Ba định đích thân xuống đó giao tận tay ông kia đấy, nhưng sáng nay ba mắc hẹn để giải quyết mấy vụ quan trọng lắm. Vậy con đi giùm ba !
- Dạ ! Ba yên trí ! Con sẽ chuyển đến tay ông Dự thẩm tài liệu đó trước 12 giờ trưa hôm nay ! Từ đây xuống Di Linh có 70 cây số thôi mà, ba ! Xe Vespa của con chạy mấy hồi !
- Tốt lắm, cưng của ba ! Thế là ba yên trí đỡ được một gánh nặng ! À, này ! Ái Lan ! Việc phải xuống Di Linh không làm phiền con đấy chứ ?
Ái Lan reo lên :
- Đâu có ba ! Con lại càng thích ấy chứ ! Ba coi, bữa nay trời đẹp như thế này ! Con diện cái mũ dạ trắng ba mới mua cho và đôi găng tay trắng mà lái Vespa mới toanh thì oai lắm chứ, hả ba ?
Luật sư Minh đứng dậy, tiến lại khung cửa sổ và đưa tay nhẹ kéo tấm màn gió :
- Ờ, ờ ! Trời hôm nay đẹp thật... À, nhưng mà đám mây xám ở phía Tây kia trông ngại quá con à ! Chắc chắn thế nào cũng có trận mưa, nội ngày hôm nay, chưa biết lúc nào đó. Thành phố Đà Lạt ở trên cao cứ hễ hơi có chút gió lớn mưa rào là y như hứng chịu trước hết.
- Nếu vậy con phải đi gấp mới được, nghe ba ! May quá, con lại mặc quần áo sẵn sàng rồi chứ ! Ba đưa con xấp tài liệu đi, ba ?
- Được ! Ba để ở ngoài văn phòng. Để ba cùng đi với con ra đó ?
Khi đã ngồi vững trên yên sau Vespa của con gái, ông Minh mới lên tiếng, trong khi chiếc xe chạy bon bon ra phố :
- Ái Lan ! Mấy bữa nay sao không thấy con nói chuyện cụ Doanh gì hết thế ? Hay là con đã bỏ cuộc rồi ?
Sắc mặt Ái Lan nghiêm hẳn lại :
- Đâu có bỏ cuộc ba ! Trái hẳn thế ! Có điều con chưa tiến được một bước nào trong việc điều tra tìm hiểu ba à ! Thích, thì ham thích lắm nhưng có lẽ con khó mà trở thành nữ trinh thám được đó, ba ơi !
- Đừng có vội nản lòng ! Con nên biết rằng, vụ gia tài cụ Doanh có thể làm bối rối bất cứ một tay thám tử trứ danh nào ?
- Thực ra thì con cũng chưa mất hết hy vọng đâu, ba ! Hừ ! Biết đâu, một ngày nào đó con lại chẳng tình cờ vớ được một vết tích gì có thể giúp con được.
Một lúc sau, Ái Lan đã dừng xe trước cửa văn phòng của cha. Ông Minh bước xuống, chạy lẹ vào trong nhà. Ba phút sau ông đã trở ra, tay cầm một chiếc phong bì lớn, dày cộm, có gắn si và đưa cho con gái :
- Đây ! Con nhớ trao tận tay ông Dự thẩm Nguyễn Hải Ngân nhé ! Con biết địa chỉ của ông Nguyễn Hải Ngân ở Di Linh rồi chứ ?
- Dạ, biết rồi ! Ba đừng lo ! Hồi cắm trại ở Bảo Lộc con đã đi ngang văn phòng ông nhiều lần mà !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...