Hải Thượng Hoa Đình

Rạng sáng, nơi xa trên biển đen xuất hiện một con thuyền, bóng dáng càng lúc càng lớn, dần dần tới gần, hai bên thuận lợi gặp nhau.

Mạnh Lan Đình bước lên con thuyền đến đón bọn họ.

Sau khi lên thuyền, nàng được an bài một gian phòng điều kiện tốt nhất. Khoang không lớn, nhưng có máy sưởi cung cấp hơi ấm, trên chiếc giường sắt đơn có trải một tấm vải trắng, một phòng tằm có nước ấm, trong đó có cả máy sấy bằng đồng.

Phùng Khác Chi đưa nàng tới cửa khoang thì dặn dò nàng hảo hảo nghỉ ngơi, còn mình đi lên trước nói chuyện.

Một đường này dài hai ba tháng, tinh thần Mạnh Lan Đình vẫn luôn căng thẳng, đặc biệt là mấy ngày sau khi tới Hongkong nàng càng lo sợ đan xen, buồn vui quá độ. Giờ phút này rốt cuộc có thể thả lỏng chút, thoải mái dễ chịu mà tắm nước ấm, lau khô tóc dài, nằm ở trên tấm đệm mềm xốp, nàng lý ra phải nhanh chóng ngủ mất.

Nhưng nàng lại không hề muốn ngủ.

Biển đêm tĩnh lặng không tiếng động. Chiếc đèn ở đầu giường vẫn luôn sáng lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng không gian nho nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp trên biển này.

Mạnh Lan Đình dựa vào đầu giường, vẫn không ngủ, để đèn, an tĩnh mà đọc một cuốn sách mang theo người.

Ước chừng qua nửa giờ, nàng nghe được tiếng cửa khoang bị người ta nhẹ nhàng gõ, nàng lập tức buông sách, xuống giường đi mở cửa.

Phùng Khác Chi đứng ở cửa khoang, tầm mắt rơi xuống trên người nàng.

Nàng cùng hắn đứng đối diện, đưa lưng về phía ánh đèn, tóc dài xõa xuống eo, bị ánh đèn họa ra hình dáng mông lung. Áo ngủ màu trắng ấm áp lại hơi ngắn so với người càng phô bày dáng người xinh đẹp của nàng, bao vây cả người nàng đến chặt chẽ, chỉ có ở phần cổ mới bất đắc dĩ để lộ một mảnh xương quai xanh khiến người ta muốn hôn lên.

Tầm mắt Phùng Khác Chi từ mặt nàng xẹt qua cổ, lấy lại bình tĩnh rồi giương mắt nhìn nàng nói: “Lan Đình, thuyền sẽ đi ra hải ngoại, bằng tốc độ cao nhất, sáng mai ước chừng 8 giờ sẽ đến Quảng Tây, an toàn đổ bộ, sẽ có người tới đón em, an bài em lên máy bay, trực tiếp đến Trùng Khánh.”

Hắn dừng một chút, “…… Anh sẽ xuống thuyền trước, không thể đưa em đến Trùng Khánh. Chiến sự còn chưa xong, anh phải đi về.”

Tầm mắt hắn xẹt qua người nàng một lần nữa, chần chờ rồi nói: “Em hẳn là mệt mỏi…… nghỉ ngơi cho tốt, không cần tiễn anh. Lúc sắp đến giờ sẽ có người đến gọi em.”

Hắn nói xong, hướng nàng gật gật đầu, làm bộ xoay người.

“Chỗ này của em có nước nóng, anh đi tắm đi, em giúp anh sấy khô quần áo.” Mạnh Lan Đình ôn nhu nói, lại mở cửa rộng ra cho hắn.

Phùng Khác Chi dừng bước nói: “Được.”

Hắn đi đến.

Mạnh Lan Đình đem quần áo bị nhiệt độ cơ thể hắn hong cả ngày đến nửa khô nửa ướt treo lên trước máy sưởi, lại mặc áo khoác, mở cửa ra ngoài kêu cần vụ mang đến hòm thuốc, sau đó liền ôm đầu gối ngồi ở trên giường, nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng tắm dùng tấm sắt ngăn ra.

Một lát sau, hắn đi ra, thân trên để trần, duỗi tay muốn lấy quần áo, nhưng Mạnh Lan Đình đã từ trên giường bò xuống.


“Quần áo chưa khô, để em xem vết thương trên đầu anh.”

Phùng Khác Chi lắc đầu: “Không có việc gì. Đầu anh cứng, chỉ bị rách một miếng nhỏ, đã ngừng chảy máu rồi.”

“Ngồi xuống.”

Hắn lập tức ngồi xuống.

Mạnh Lan Đình đi đến trước mặt hắn, ôm lấy đầu hắn, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tóc hắn ra, nương ánh đèn mà nhìn miệng vết thương đã ngừng chảy máu, hỏi hắn: “Đau không?”

Dưới ánh đèn mông lung, thân thể ấm áp thơm mát của nàng dựa vào bên người hắn, thật gần. Chỉ cần hắn hơi dựa về trước một chút là mặt có thể đụng vào nàng.

“Đau…… Lúc ấy anh còn ngất cơ mà……” Phùng Khác Chi ngửi mùi hương sâu kín ấm áp đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thấp thấp mà nói.

Mạnh Lan Đình mở hòm thuốc, lấy bông chấm cồn, thay hắn rửa sạch miệng vết thương, nghe được hắn giống như phát ra tiếng rên nho nhỏ vì đau thì vội dỗ hắn: “Lập tức liền xong, anh cố chịu một chút.”

“Ừ.” Phùng Khác Chi ngô một tiếng, nhẹ đè trán lên phiến áo bông mềm mại nơi ngực nàng.

Mạnh Lan Đình hơi dừng tay lại, nhưng cũng không lui về sau, mà vẫn tiếp tục giúp hắn bôi thuốc, cuối cùng phủ lên một miếng bông để cố định miệng vết thương.

Hắn không đứng lên, cái trán vẫn dựa vào trong ngực nàng. Mạnh Lan Đình cũng không đẩy hắn ra, vẫn đứng trước mặt nam nhân trẻ tuổi đang để nửa thân trần này.

Hắn ngồi, nàng đứng, bóng hai người gắn bó hắt lên tường đối diện, giống như một mảnh hình cắt yên lặng.

Sau một lúc lâu, nam nhân rốt cuộc cử động, nâng cánh tay, chậm rãi ôm eo nàng, đem thân thể của nàng dán về phía mình.

“Lan Đình…… Anh kỳ thật muốn em bồi anh……” Hắn đem mặt mình hoàn toàn chôn trong lòng cô, nhẹ nhàng mà cọ cọ, nhắm mắt lại, hàm hàm hồ hồ mà nói.

Chân Mạnh Lan Đình như nhũn ra, ngã ngồi xuống đùi hắn.

Phùng Khác Chi cúi đầu, hôn lên môi người trong lòng, một lát sau, hô hấp dồn dập, hắn liền ôm nàng lên, đi đến mép giường.

Giống như không chịu nổi việc hai người bất thình lình ngã xuống, chiếc giường kia một tiếng “Kẽo kẹt” rất nhỏ.

Trong bóng đêm thâm trầm như biển rộng này, trên còn tàu quân sự đang chạy với tốc độ cao này, trong khoang thuyền chật hẹp, nam nhân tuổi trẻ cường tráng cùng co ogái mà hắn xa cách lâu ngày không ngừng ân ái.

Nàng đã sớm lấy mất tim hắn.

Trong hơn một ngàn ngày xa cách trong quá khứ kia, hắn không có lúc nào mà không nghĩ đến nàng, cũng không thể khống chế tình cảm của mình.


Giờ khắc này, hắn không biết mệt mỏi, cũng không thể mệt mỏi. Thân thể dán một chỗ, mồ hôi hòa quyện. Nam nhân giống như một nô bộ quỳ gối dưới chân nàng, làm mọi cách để lấy lòng nữ vương của mình, nhưng cũng tùy ý mà yêu cầu nàng lấy lòng mình. Giống như chỉ có như vậy thì mới có thể lấp đầy nhớ nhung nàng trong hơn một ngàn ngày đêm kia.

Một đêm sao đủ?

Cả đời đều là không đủ.

Mạnh Lan Đình giúp hắn mặc từng kiện quần áo đã khô, rồi đưa hắn ra khỏi khoang, nhìn hắn bước lên boong tàu, hướng tới cái sà lan đang chờ đón kia.

Trời còn chưa sáng rõ, sao sớm mới mọc, từng ngôi lấp lánh trên bầu trời đã phiếm màu lam.

Hắn đã chạy tới chỗ tiếp giáp giữa hai thuyền, nhưng bỗng nhiên hắn lại dừng bước chân, quay đầu, hướng Mạnh Lan Đình còn đang đứng ở cửa khoang mà phất phất tay, ý bảo nàng đi vào.

Mạnh Lan Đình không những không đi vào, ngược lại còn chạy vội về phía hắn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của binh lính trên boong tàu, nàng chạy vội đến trước mặt Phùng Khác Chi, nhào vào lòng hắn, duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn không chịu buông ra.

Đám binh lính không dám nhìn chằm chằm, đành sôi nổi quay người đi, rồi lại nhịn không được, trộm quay đầu, liếc không ngừng.

Phùng Khác Chi sửng sốt, ngay sau đó lật tay mà ôm lấy nàng, chậm rãi siết chặt. Hai người ôm nhau trong chốc lát, rồi hắn quay đầu lại, nhìn con thuyền đang chờ mình ở phía sau, rốt cuộc mở miệng dỗ nàng: “Gió lớn, em mau đi vào đi. Tới bên kia anh sẽ thường đến thăm em.”

Mạnh Lan Đình mở to mắt, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, lại nhón mũi chân, nhẹ nhàng mà hôn hắn một ngụm, rốt cuộc mới buông lỏng tay ra, nhìn theo hắn lên thuyền, dần dần mà rời đi.

Trời đã sáng, Mạnh Lan Đình cũng đến cảng, sau khi lên bờ, nàng bị đưa đến một sân bay quân sự, đi nhờ một máy bay vận tải, sau giờ ngọ thì đã bình an đến Trùng Khánh. Xuyên qua tầng mây thật dày, bọn họ hạ cánh trên một mảnh đất trống, sau đó nàng được đưa đến nơi công tác.

Đây là một khu kiến trúc bí mật được xây dựng ở Tây Sơn, xung quanh có cây cối tươi tốt che lấp, vì an toàn nên trong lòng núi còn mở ra một khi hầm trú ẩn lớn, dùng để tránh máy bay ném bom.

Chỉ sau một đêm nghỉ ngơi ngắn ngủi, Mạnh Lan Đình đã được trợ thủ dẫn dắt mà bắt đầu làm quen với hoàn cảnh và những nhân viên ở đây. Sau đó nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý tiếp nhận công việc của người tiền nhiệm.

Việc của nàng rất nhàm chán và đơn điệu, nhưng lại yêu cầu phải tập trung toàn lực, cực kỳ hao phí tinh lực.

Công việc bận rộn không cho phép nàng có bất kỳ phân tâm nào. Tiếng cảnh báo có mánh bay thường vang lên bén nhọn cũng cơ hồ chiếm cứ toàn bộ tinh lực của nàng.

Lúc nàng tới, thành phố này vẫn còn là mùa đông lạnh lẽo, gió lạnh bao phủ cả thành thị, như một đám mây không chịu tan đi. Mà hiện tại, thời tiết đã dần dần ấm lên, ánh mặt trời rốt cuộc cũng có thể xuyên qua tầng mây, chiếu sáng lên tòa thành trì này.

Nửa năm thoáng qua.

Nhưng thời tiết ấm áp, ánh nắng tươi sáng, cảnh vật tốt đẹp thế này đối với gần trăm vạn dân cư sinh sống ở thủ đô thứ hai trong thời chiến này chưa chắc đã là việc tốt.


Những trận huyết chiến lần lượt diễn ra, kẻ xâm lược bị ngăn ở Thái Hành Sơn cùng bên ngoài sông Gia Lăng cùng Trường Giang. Mấy năm nay, trước sau chúng không thể tiếp lên. Nhưng máy bay của bọn chúng là vẫn bay đến bên trên thành phố này mà tiến hành oanh tạc.

Vì không còn tầng mây ẩm ướt kia ngăn cản, đồng thời kẻ thù muốn trả đũa những thất bại chúng gặp phải trên chiến trường trong một năm nay, nên chúng điên cuồng oanh tạc thành phố này.

Máy bay xếp thành hàng tùy thời có thể đến, từ sáng đến tối không ngừng nghỉ. Mạnh Lan Đình đã ở hầm trú ẩn làm việc liên tục gần một tháng, chẳng phân biệt ngày đêm, một bước

nàng cũng không đi ra ngoài. Từ ngày đầu tiên nàng đến, trừ bỏ giảng bài cho học viên, mỗi ngày công việc thu thập tin tức rất nhiều. Có lúc là tin hữu dụng, có khi là tin vô dụng, nhưng chúng cứ cuồn cuộn không ngừng được đưa đến trước mặt nàng.

Nàng cần phải trong thời gian ngắn mà phân tích, giải mã từng cái, loại bỏ yếu tố đánh lừa để tập trung tinh lực tìm ra những thứ có giá trị. Đây là kỹ thuật, cũng là một loại bản năng dựa vào trực giác.

Ở Mỹ bốn năm, vì tương lai có thể làm được nhiều việc, cũng để có thể trực quan mà phân tích những tin tức muốn đối mặt nên nàng đã học tiếng Nhật.

Lúc nàng đến nơi này không lâu thì đã lưu ý đến một tổ hợp kỳ quái ngẫu nhiên bắt được, thoạt nhìn không hề có quy luật lại mang theo mã điện báo đặc thù theo kiểu vẽ truyền thần. Trực giác làm nàng theo dõi tổ mã điện báo ngẫu nhiên nhận được này.

Máy bay ném bom đa số là cất cánh ở sân bay Vận Thành hoặc Vũ Hán. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi, lại đối chiếu vài lần, mấy tháng này, phối hợp với yêu cầu của nàng, Bộ Tư Lệnh cảnh vệ đã phái người dùng hết phương pháp rốt cuộc tháng trước cũng thu được một ít sóng dài quý giá từ sân bay phụ cận đưa đến trước mặt nàng.

Mạnh Lan Đình tập trung toàn bộ tinh thần, bế quan không ra, trừ bỏ ăn cơm ngủ, thời gian còn lại, toàn bộ dùng để nghiên cứu mã điện báo này.

Một đêm tháng năm, Tổng Tư Lệnh Trùng Khánh là Vệ Tuất kéo hai chân mỏi mệt về cơ quan.

Trước hai ngày, bởi vì bị oanh tạc đại quy mô mà nhà máy điện vẫn luôn được bảo vệ nghiêm mật cũng không bảo vệ được, gặp tổn hại, hàng rào của nửa thành phố bị tê liệt, lửa cũng cháy một ngày một đêm, thiêu hủy mấy ngàn nhà dân quanh đó, hôm qua mới tắt.

Buổi tối hắn mới vừa bị triệu đi ăn một đống mắng chởi, bị mắng là vô năng, may phu nhân thay hắn giải vây, nói hắn trước đây cũng là chiến công hiển hách, hiện tại tình huống như thế, đúng là bất đắc dĩ, lúc này mới miễn cưỡng giữ được chút mặt mũi trở về.

Đang lúc tâm tình buồn bực, thư ký đi đến, nói tiểu Tây Sơn vừa rồi điện báo, để hắn đi qua.

Hắn tự nhiên biết người ở tiểu Tây Sơn là đang làm gì, cũng biết thân phận của vị tiểu thư trẻ tuổi mới từ Mỹ về kia, nghe nói nàng tự gọi điện thì không màng đêm khuya vội đi qua.

Mạnh Lan Đình đem một chuỗi mật mã mới chặn được, dịch ra rồi đưa đến trên tay hắn.

Tư lệnh nhìn thoáng qua, có chút không thể tin được, chần chờ một lúc mới hỏi: “Phùng thái thái, cô xác định chứ?”

Mạnh Lan Đình gật đầu: “Tôi lấy danh dự nghề nghiệp ra khẳng định với ngài, ngài có thể an bài hành động theo tin này.”

Tư lệnh vội vàng rời đi.

Ngày hôm sau, tin tức đầu tiên được thông qua vô số kênh trên đài mà trong thời gian ngắn truyền khắp cả nước.

Sáng nay 6 giờ, bốn máy bay ném bom của địch, lại một lần nữa thần không biết quỷ không hay mà bay đi Trùng Khánh, dự định thực thi đột kích thì nửa đường bị không quân của ta vây đánh, bốn máy bay đã bị tiêu diệt. Phi công cũng bị tiêu diệt khi máy bay nổ, trong đó có một tên phi công từng tham gia không kích Hongkong, còn nhiều lần oanh tạc Trùng Khánh, cũng từng đánh rơi nhiều máy bay của ta, tội ác chồng chất.

Cả nước vì tin này mà vui mừng khôn xiết.

Dân chúng Trùng Khánh vẫn phải chịu khổ nghe được tin này thì sâu sắc mà thở ra một hơi, mọi người đều khua chiêng gõ trống, vô cùng vui mừng.

Cái này ban đêm, đã liên tục siêu phụ tải công tác mấy tháng Mạnh Lan Đình kết thúc lại một ngày công tác.


Lúc chạng vạng, Phùng Lệnh Nghi tự mình đến chỗ này thăm Mạnh Lan Đình cùng các nhân viên khác, cũng chuyển đạt lời cảm ơn và khen ngợi của mình và trượng phu đối với các nàng.

Tất cả mọi người đều thực kích động.

Đêm đã khuya, những người cùng tổ đều đã rời đi, từng người trở lại ký túc xá nghỉ ngơi. Nàng ngồi một mình trên tảng đá trước hẩm trú ẩn, hướng về phương xa mà trầm tư.

Mấy ngày trước, nàng rốt cuộc dịch ra mật mã của đám tin tức liên lạc mà nàng gọi là “A phất la địch quá”. Đây là tin tức chuyên môn dùng để chỉ thị nhiệm vụ oanh tạc Trùng Khánh, mật mã gần như hoàn mỹ. Điện báo mỗi lần đều lấy a phất la địch quá làm mở đầu.

Người chế tạo mật mã này của đối phương đối với mật mã này chắc cũng vô cùng đắc ý nên mới gọi tên một vị nữ thần mỹ lệ như vậy để mệnh danh cho hành động tội ác của mình.

Sáng nay oanh tạc thất bại, có thể dự đoán được nếu thất bại liên tục, đối phương sẽ biết mật mã đã bị hóa giải. Đến lúc đó, đối thủ trốn trong bóng tối kia của mình sẽ lại chế tạo ra một loại mật mã khác.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Nhưng nàng cũng không sợ.

Chế tạo mật mã tự nhiên dễ hơn so với phá giải, nhưng muốn làm ra một mật mã hoàn mỹ, tận lực tránh những khiếm khuyết logic thì tuyệt đối không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Chỉ cần tồn tại lỗ hổng logic thì nàng chính là sẽ săn được.

Nàng sẽ vẫn làm việc, thẳng đến một ngày thắng lợi hoàn toàn đến.

Một cơn gió đêm thổi tới. Nàng xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi bởi vì làm việc căng thẳng lâu ngày.

Sáng nay, vừa mới gặp thất bại như thế, ít nhất một thời gian tiếp theo máy bay ném bom hẳn sẽ không tiếp tục xuất hiện trên thành phố này.

Lúc nàng đứng dậy đi vào thì cũng không biết có một chiếc ô tô đang chạy theo dọc đường xe, từ nội thành đến chân núi. Xe lái rất nhanh, đèn xe trắng như tuyết, chiếu con đường phía trước. Lúc đến nơi xe dừng lại, trên xe có một người bước xuống, từ túi áo lấy ra chứng nhận, chìa ra cho binh lính đồn trú.

Binh lính nghiêm nghị làm tư thế chào, rồi lui qua một bên.

Mạnh Lan Đình trở lại căn phòng nàng vẫn dùng để làm việc và nghỉ ngơi, thu thập đồ vật, chuẩn bị lên phía trên ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt.

Hầm trú ẩn vô cùng yên lặng, giống một thế giới không tiếng động, là chỗ thích hợp để tự hỏi. Nhưng ở đây không phải chỗ thích hợp để ở, đặc biệt là vào mùa đông. Lúc nàng vừa tới nơi này, dù bên cạnh có đốt lò than nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lạnh và ẩm ướt.

Nhưng hiện tại thời tiết dần dần ấm hơn, nơi này ngược lại rất râm mát mà khô ráo, nàng cũng đã có chút thích ứng với hoàn cảnh.

Nàng thu thập đồ vật, tầm mắt lại lần nữa rơi xuống một tờ báo ở trên bàn, vì thế nàng dừng lại. Đây là một tờ báo tuần được nàng giữ lại. Tin tức trên đó nói, chiến khu số 9, ở thành Quảng Tây sau một năm bị vây hãm, trải qua bố trí chặt chẽ chu đáo cùng với sự hăng hái của chiến sĩ đã thắng lợi đoạt lại. Quân ta chẳng những hoàn toàn đánh bại mấy vạn lính Nhật tinh nhuệ ở đó, mà còn hoàn toàn cắt đứt ý đồ của địch nhằm đả thông tuyến vận tải biển với Việt Nam. Đây là chiến thắng có ỹ nghĩa phi phàm với chiến khu Tây Nam.

Trong đó quân đoàn của thiếu tướng sư trưởng Phùng Khác Chi đã lập hạ công lao to lớn, được mệnh danh là đội quân thép.

Trên báo đăng một bức ảnh chụp hắn cùng một ít tướng lãnh vào ngày thu phục lại thành phố.

Ảnh chụp có chút mơ hồ, nhưng trong những người mặc quân phục giống nhau, Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Hắn mặc một thân quân phục, dáng người thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt hữu lực, giống như xuyên qua bức ảnh chụp mà lập tức nhìn người đối diện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui