Hải Thượng Hoa Đình

Mạnh Lan Đình gọi tên hắn nhưng hắn giống như không nghe thấy, không những không dừng chân mà còn nện bước nhanh hơn, đi xuống lầu, lập tức ra khỏi phòng, xuyên qua đình viện, lên ô tô.

Mạnh Lan Đình đến giày cũng không kịp đi đã để chân trần đuổi theo xuống dưới, đến tận cổng lớn vẫn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn lái xe, mặt không biểu tình lướt qua bên người mình.

Con đường ở đình viện có rải đá cuội, nàng đi chân trần liền bị cộm đến đau đớn. Nhưng Mạnh Lan Đình lại giống như không có cảm giác gì, chỉ đứng đó, nhìn hắn lái xe ra khỏi cổng, tay chân lạnh lẽo, không thể nhúc nhích.

Hiện tại còn sớm, bọn người má Phùng mấy ngày hôm trước cũng không ngủ ngon, đêm qua lửa đạn dừng lại thì mọi người rốt cuộc mới thả lỏng để nghỉ ngơi, hiện tại ngủ rất say. Vừa rồi động tĩnh phát ra cũng không đánh thức bọn họ.

Cành lá buông xuống, sương mù tràn ngập, tia nắng ban mai ảm đạm. Bốn phía im ắng, đến tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Mạnh Lan Đình yên lặng đứng.

Lão Diêm mang vẻ mặt bất an, từ cổng lớn đi đến, cẩn thận hỏi: “Thiếu nãi nãi…… Cô làm sao vậy……”

Mạnh Lan Đình lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười một chút rồi xoay người chậm rãi đi vào.

Ngày hôm đó Phùng Khác Chi không trở về.

Lúc chạng vạng, Mạnh Lan Đình gọi điện thoại đến Hiến Binh Bộ Tư Lệnh, người nhận chính là Trương Khuê Phát, ông ta nói Phùng trưởng quan ban ngày đến liền ngủ li bì, không tiếp nhận bất kỳ cuộc gọi nào, cũng không gặp ai.

Ông ta chần chờ một chút, lại nói: “Mấy ngày hôm trước không phải đánh giặc sao, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, hẳn là cậu ấy mệt muốn chết rồi nên mới phân phó như thế. Nhưng phu nhân gọi điện thoại thì tự nhiên là ngoại lệ, ngài chờ một chút, để tôi đi gọi……”

“Không cần. Để anh ấy nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Lan Đình hướng ông ta cảm tạ, rồi gác điện thoại.


Nàng không ngủ mà vượt qua một đêm. Ngày hôm sau, nàng kêu lão Diêm lái xe, đưa mình đến Hiến Binh Bộ Tư Lệnh.

Tới nơi thì lại gặp một màn náo nhiệt ngoài ý muốn.

Cửa lớn của Hiến Binh Bộ Tư Lệnh mở rộng. Rất nhiều thị dân cùng thanh niên học sinh và báo chí khi biết được tin Phùng Khác Chi mang theo hiến binh chủ động chi viện cho quân Thượng Hải tử thủ ở nhà ga phía bắc thì vô cùng cảm động, coi hắn là anh hùng. Mọi người hôm nay sôi nổi tự phát đến thăm và an ủi, cũng như chăm sóc thương binh. Dương Văn Xương đang bị mấy phóng viên vây quanh, đang trả lời vấn đề. Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày hồng hào. Trong sân thể dục truyền đến từng trận tiếng cười.

Trương Khuê Phát thấy nàng thì vội chạy ra nghênh đón.

Trên người hắn khoác khăn lụa đỏ thẫm, bởi vì chạy tới nên có chút xô lệch, treo trên người, bộ dáng trông buồn cười.

Hắn đứng yên, hướng Mạnh Lan Đình hành lễ, sao đó đỡ bông hoa lụa đỏ thẫm trên người, lại bồi Mạnh Lan Đình đi vào, vừa đi vừa cười nói: “Hôm nay có thật nhiều người dân nhiệt tình đến, đưa hoa hồng, đồ ăn cho chúng tôi, còn hỗ trợ chăm sóc thương binh. Đúng rồi, thành viên nhóm kịch mà phu nhân dạy trước kia cũng đến, hiện đang ở sân thể dục biểu diễn cho chúng tôi xem! Tất cả mọi người đều rất cao hứng!”

Mạnh Lan Đình mỉm cười gật đầu, hỏi: “Phùng trưởng quan cũng ở bên đó sao?”

Trương Khuê Phát nói: “Còn đang ngủ! Buổi sáng nhóm dân chúng sôi nổi muốn gặp Phùng trưởng quan, nói muốn tặng hoa, và chụp ảnh chung. Tôi đến gõ cửa lại không thấy trả lời nên cũng không dám đánh thức cậu ấy. Mọi người biết mấy ngày nay cậu ấy không ngủ, hiện tại đang nghỉ ngơi thì cũng từ bỏ. Vừa rồi tôi đang định đi qua nhìn thì thấy phu nhân đến rồi! Nhân tiện tôi mang ngài qua xem luôn!”

Mạnh Lan Đình bước nhanh hơn, đi tới trước văn phòng của Phùng Khác Chi. Đại khái là vì Mạnh Lan Đình tới nên dũng khí của Trương Khuê Phát cũng lớn hơn. Ông ta lớn tiếng gõ cửa, hô: “Phùng trưởng quan! Cậu ra đi! Phu nhân đã tới!”

Ông ta gõ vài lần mà bên trong cũng không có động tĩnh.

Mạnh Lan Đình để ông ta đi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa. Cửa mở, Mạnh Lan Đình đi vào, đẩy cánh cửa phòng nghỉ lại thấy bên trong trống rỗng, Phùng Khác Chi đã không thấy đâu rồi.

Trương Khuê Phát đi theo vào, thăm dò nhìn thoáng qua, mắt lộ ra kinh ngạc, lại nhìn Mạnh Lan Đình, vội vàng bồi cười: “Phùng trưởng quan hóa ra đã ra ngoài! Trách tôi, hôm nay bận quá, người đi lúc nào cũng không biết… Nói vậy Phùng trưởng quan cũng là nhớ mong phu nhân, có lẽ đã về nhà không chừng……”

Mạnh Lan Đình áp khổ sở cùng mất mát trong lòng, ra khỏi Bộ Tư Lệnh, hỏi vệ binh gác cửa mới biết trước ba giờ sáng hắn đã đi rồi. Nàng gọi điện về nhà nhưng hắn cũng không về đó. Nàng lại gọi điện đến Phùng công quán. Phùng Lệnh Mỹ không ở đó, người hầu nói Cửu công tử cũng không trở về.


Trên đường trở về, ngồi ở trong xe, lòng Mạnh Lan Đình trào ra một cảm giác tuyệt vọng và mờ mịt như bị vứt bỏ.

Nàng biết hắn tức giận, đừng nói chỉ tức giận, có khi còn hận nữa.

Nhưng hắn rốt cuộc đã đi nơi nào?

Ngày đó, sau khi đáp ứng cùng nàng xuất ngoại, hắn thoạt nhìn không khác trước là bao, ở trước mặt nàng hắn vẫn tủm tỉm cười như cũ. Nhưng Mạnh Lan Đình lại biết, buổi tối hắn không ngủ ngon.

Rõ ràng nửa đêm trước còn quấn quýt si mê nàng nhưng nửa đêm về sáng hắn lại không ngủ được. Rất nhiều lần, lúc nàng nửa mơ nửa tỉnh, đều phát hiện hắn đã tỉnh, chẳng qua, hắn ước chừng không muốn để nàng phát hiện ra.

Thật giống như nàng cũng không muốn cho hắn biết chính mình kỳ thật cũng không ngủ được. Đúng là bởi vì ban ngày không có việc gì, đến đêm lại là cảm giác đồng sàng dị mộng này khiến trong lòng nàng sớm sụp đổ.

Mạnh Lan Đình làm sao không biết vì nàng thỉnh cầu nên hắn mới đáp ứng cùng nàng xuất ngoại. Hắn ở trước mặt nàng, càng tỏ ra không có việc gì thì càng khiến nội tâm nàng thêm bứt rứt.

Nàng cũng không nghĩ tới sự thoái nhượng của hắn với mình sẽ tới trình độ đó.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đều kết thúc, đột ngột đến không kịp phòng ngừa.

Cũng là tới tận giờ khắc này, Mạnh Lan Đình mới sinh ra một loại cảm giác, tuy rằng cùng hắn kết hôn, cũng đã làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ nhưng trừ bỏ Phùng Khác Chi mà nàng nghĩ cùng với hắn ở trong

miệng người khác ở trên mặt báo thì nàng chẳng biết gì về một người đàn ông tên Phùng Khác Chi. Hắn hiện tại rốt cuộc đi nơi nào?

Nàng nhịn xuống cảm xúc muốn rơi lệ, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc lại nghĩ tới một người. Nàng để lão Diêm lái xe đưa mình đi Áp Bắc, chỗ Hà Phương Tắc dừng chân.


Ngừng bắn một ngày một đêm, Thượng Hải giống như một con côn trùng mùa xuân bị đông cứng, dưới ánh mặt trời và mưa móc mà nháy mắt sống dậy.

Đa số cửa hàng ở chợ phía nam cùng Áp Bắc đã mở cửa lại, trên đường người đến người đi. Lọt vào mắt đều là phòng ốc bị pháo kích tổn hại, cùng với từng đám người chụm đầu lo lắng sốt ruột đàm luận thời cuộc. Cảnh tượng yên bình này giống như chưa hề có một hồi chiến đấu kịch liệt một ngày trước vậy.

Nhưng bóng ma chiến tranh cũng chưa tan đi. Khu vực đóng quân gần đó đề phòng nghiêm ngặt.

Khi còn cách hai km thì xe của Mạnh Lan Đình đã bị ngăn cản. Vệ binh mang thần sắc nghiêm túc đặt câu hỏi, lúc biết được thân phận của nàng thì thái độ lại cung kính, nhưng vẫn để nàng chờ, còn mình đi gọi điện thoại.

Rất nhanh nàng đã được đi qua.

Mạnh Lan Đình ở bộ chỉ huy lâm thời gặp được Hà Phương Tắc. Bờ vai của hắn bị mảnh pháo của một viên đạn pháo nổ gần đó đánh trúng. Mảnh đạn đã được lấy ra, trừ bỏ sinh hoạt hằng ngày thì cơ bản không ảnh hưởng gì mấy. Vì thế sau khi ra viện, hắn trực tiếp liền trở về nơi này.

Mạnh Lan Đình hướng hắn hỏi thăm Phùng Khác Chi, “Bọn em…… Có chút hiểu lầm……” Mạnh Lan Đình dừng một chút mới nói, “Một đêm qua anh ấy không về, vốn anh ấy ngủ ở Bộ Tư Lệnh, nhưng sáng nay em đến tìm thì anh ấy đã sớm đi rồi, không biết anh ấy có đến chỗ anh không?”

Hà Phương Tắc giống như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Ngày hôm qua anh ở bệnh viện thì cậu ấy có qua thăm, hôm nay thì anh không biết. Nhưng em đừng lo, không có việc gì.”

Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Lan Đình, “Em cứ về trước nghỉ ngơi đi, anh giúp em hỏi thăm, có tin tức sẽ nói ngay cho em.”

Mạnh Lan Đình cảm kích gật đầu, nhìn bả vai được băng bó của hắn: “Hà sư trưởng, vết thương của anh thế nào? Tối hôm qua em nghe Bát tỷ cũng nói anh bị thương.”

Hà Phương Tắc dừng một chút, “Không có việc gì. Rất nhanh sẽ khỏi.” Hắn khẽ cười nói.

“Hà sư trưởng, đến giờ đổi thuốc rồi.” Một y tá trẻ tuổi đến gõ cửa, đứng chờ một bên, nhìn Hà Phương Tắc, trong đôi mắt có chứa quan tâm không che giấu, mắt cũng không chớp.

Mạnh Lan Đình nhìn cô y tá kia, hướng Hà Phương Tắc nói lời cảm tạ, ngay sau đó cáo từ. Hắn tiễn nàng ra ngoài rồi mới tâm sự nặng nề mà đi vào.

Buổi chiều, Hà Phương Tắc gọi điện thoại tới, nói có người nó cho hắn đã nhìn thấy Phùng Khác Chi ở pháo đài gần Ngô Tùng, bảo nàng qua đó tìm hắn. Hắn đã phân phó người, để bọn họ cho nàng đi qua.


Tim Mạnh Lan Đình đập nhanh hơn, lập tức đi Ngô tùng. Lúc nàng đến là chạng vạng, được người dẫn đến gần pháo đài.

“Phùng trưởng quan ở phía trước, phu nhân đi lên là có thể thấy được.” Vị quân nhân mang nàng tiến vào chỉ về con đê phía trước nói.

Mạnh Lan Đình đi qua, bước lên những bậc thang trầm trọng mà trầm mặc che kín tang thương của năm tháng cùng với dấu đạn pháo mới cũ, lên pháo đài.

Sông Hoàng Phố ở chỗ này đổ vào vào Trường Giang, cuồn cuộn chảy đi, nước đục ngầu. Ánh tà dương phản chiếu trên mặt sông. Nàng nhìn thấy Phùng Khác Chi dựa lưng vào một khẩu đại pháo, ngồi trên đê, đối mặt với cửa biển màu bạc ở phía xa.

Bên chân hắn đầy đầu mẩu thuốc lá, dài ngắn khác nhau. Hoàng hôn đến, thân ảnh của hắn bị khẩu đại pháo như một con mãng xà to lớn bị thương nằm lặng yên bên cạnh nuốt hết.

Mạnh Lan Đình ngừng ở trước đài, nhìn bóng dáng hắn, thật lâu sau mới chậm rãi hướng hắn đi qua, gọi một tiếng.

Phùng Khác Chi quay đầu lại, nhìn về phía nàng. Một lát sau, bờ vai của hắn hơi hơi giật. Lúc hắn giống như muốn đứng dậy thì Mạnh Lan Đình vội hướng hắn chạy qua.

“Khác Chi! Em biết anh giận em nhưng cầu xin anh nghe em giải thích. Khi đó em xác thật là bởi vì đại tỷ mới cùng anh kết hôn. Nhưng hiện tại em đã thay đổi. Em thật sự thích anh, em không lừa anh đâu, mong anh tin tưởng em! Còn nữa, em không bức anh xuất ngoại nữa, anh muốn ở lại thì ở, em sẽ ở bên anh, em không đi nữa!” Vành mắt nàng đỏ vành mắt, giọng nói run rẩy, rưng rưng nhìn hắn.

Gió bên sông rất lớn, thổi bay sợi tóc của nàng, thổi tung nước mắt bên khóe mắt nàng. Nước mắt dọc theo gò má nàng mà lăn xuống.

Đôi mắt hắn che kín tơ máu.

Hắn nhìn nàng một lát, trầm mặc thật lâu rồi mới thấp giọng nói: “Lan Đình, mới ngủ cùng anh hơn nửa tháng mà em đã thích anh rồi sao?”

Mạnh Lan Đình dừng lại, nước mắt chảy càng nhanh hơn.

Hắn nhìn nàng khóc, một lát sau, liền rời tầm mắt, “Em đừng khóc. Anh không trách em, là anh xin lỗi em mới phải. Đại tỷ của anh thủ đoạn thế nào, anh là rõ nhất.”

Hắn cầm lấy áo khoác lúc trước vắt lên cây pháo, từ trên đê nhảy xuống, “Đi thôi, về nhà.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui