Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Tất cả những người có mặt tại đó ngay lập tức tràn ngập sự phẫn nộ.
“Bạc gia, Vân Ngọc Hân yêu anh sâu đậm như vậy, sao anh lại muốn để cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác như thế này?”
“Trái tim của anh làm bằng thịt sao? Thật sự vô tình đến mức khiến cho một cô gái phải tổn thương nhiều như vậy ư?”
“Vân Giai Kỳ đúng là người phụ nữ độc ác nhất trong lịch sử! Vì lợi ích của bản thân mà cô ta không từ thủ đoạn để, ngay cả đứa bé trong bụng Vân Ngọc Hân mà cũng không buông tha.
Đứa nhỏ vô tội, đó cũng là một sinh mệnh nhỏ lẽ nào cô ta không sợ bị quả báo ư?”
“Loại phụ nữ này, cho dù pháp luật không xử phạt cô ta thì cô ta cũng sẽ là kẻ độc ác mà ai ai cũng căm ghét và muốn trừng phạt, nhất định cô ta sẽ bị sét đánh!”
“Giết người phải trả giá bằng mạng sống, điều đó là chính đáng! Vân Giai Kỳ nên bị kết án tử hình!”
“Tử hình! Tử hình!”
“Loại người này nên bị bắn! Giữ lại sẽ là tai họa”
“Tử hình, tử hình!!”
Tân Khải Trạch thấy cục diện đã dân mất kiểm soát, hàng chục vệ sĩ lao vào ngăn cản đám truyền thông sau khi nghe tin báo qua điện thoại.
Bạc Tuấn Phong bị giới truyền thông bủa vây không tài nào thoát ra được, Tân Khải Trạch nắm lấy tay Vân Ngọc Hân kéo cô ta lên xe.
Vân Ngọc Hân không muốn lên xe, Tân Khải Trạch thầm nguyền rủa: “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Mềm mỏng không được thì anh ta cũng không ngại dùng biện pháp cứng rắn.
Tân Khải Trạch đón Vân Ngọc Hân lên xe, có vệ sĩ hộ tống suốt chặng đường.
Bạc Tuấn Phong bị bao vây bởi đám đông.
Trong dòng người, anh ở nguyên một chỗ với vẻ mặt lạnh lùng, giống như một tác phẩm điêu khắc cao quý, bất kể những người bình thường này đuổi theo và ngăn cản như thế nào, anh ta cũng sẽ mặc kệ.
Sau vài lần mất kiểm soát các phóng viên truyền thông cuối cùng đã bị giải tán.
Vở kịch đần đến hồi kết.
Bạc Tuấn Phong đi một chiếc Bentley và rời bệnh viện.
Tại khu biệt thự ngoại thành, xe đã đậu ở cửa, xe của Tân Khải Trạch đến trước đưa Vân Ngọc Hân xuống xe, theo sau là xe của Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông vừa bước vào đã thấy Vân Ngọc Hân đang la lối om sòm.
“Đừng có động vào tôi! Tất cả các người không được phép động vào tôi!”
“Cút ngay! Cút hết đi cho tôi!”
Vân Ngọc Hân nhìn thấy Bạc Tuấn Phong cũng bước vào cửa, nước mắt lưng tròng, đột nhiên buồn bã nói: “Vân Giai Kỳ có thai phải không? Em nguyền rủa cô ta, nguyền rủa cô ta và đứa con trong bụng sẽ phải chết một cách đau đớn.
Dù cô ta có mang thai đứa con của ai thì đứa trẻ này cũng đừng có mong được sinh ra! Dù chết đi, nó cũng sẽ trở thành một hồn ma phiêu bạt và sẽ không bao giờ được siêu sinh!”
Nhịp thở của Bạc Tuấn Phong như ngưng lại trong giây lát.
Vân Ngọc Hân lại cuồng loạn: “Cô ta là nghiệt chủng sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng! Con của cô ta cũng là nghiệt chủng, sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng!”
Ngay khi Bạc Tuấn Phong chuẩn bị tiến lên một bước, Tân Khải Trạch nhận ra rằng anh đã mất kiểm soát nên thô bạo ngăn anh lại, nắm lấy cánh tay anh.
Tân Khải Trạch cảm thấy rõ ràng cơ bắp toàn thân Bạc Tuấn Phong đều đang gồng lên.
Mấy lời này của Vân Ngọc Hân đã hoàn toàn chọc giận anh.
Tân Khải Trạch còn nghi ngờ rằng nếu không kịp thời ngăn cản, Bạc Tuấn Phong có lẽ đã làm gì đó với Vân Ngọc Hân rồi.
Bạc Tuấn Phong từ nhỏ đã được đào tạo bài bản, có phép tắc nghiêm khắc, là một công tử con nhà quyền quý, nhưng đối mặt với một người phụ nữ ngoan độc như Vân Ngọc Hân thì anh cũng không phải là thần tiên, chỉ sợ anh sẽ mất khống chế cảm xúc.
Tân Khải Trạch nháy mắt, vệ sĩ lập tức tiến đến đưa Vân Ngọc Hân lên lầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...