Vân Ngọc Hân hỏi ngược lại: “Cô không thấy tôi mới làm móng hả? Cô ¡ ăn táo chỉ thích ăn thịt quả, không ăn vỏ.
”
“Tôi đây lại cần phải hầu hạ cô à?”
“Vân Giai Kỳ, chẳng phải từ nhỏ cô đã có số mệnh thấp kém, chuyên môn đi hầu hạ người khác sao?”
Vân Giai Kỳ siết chặt nắm tay.
“Lâu rồi không sai bảo cô! Từ trước tới giờ cô đều hầu hạ tôi, hôm nay, cô lại hầu hạ tôi lần nữa, thì đã sao? Không biết chừng, cô hầu hạ tôi khiến tôi vui một chút, thì có thể giữ được một mạng cho lão già kia!”
“Cái gì?” Vân Giai Kỳ nghi ngờ lỗ tai mình đã xảy ra vấn đề.
Vân Ngọc Hân liếc Bạc Ngạn Thiên một cái: “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta ở trong phòng bệnh, cô nói xem, nếu như tôi thần không biết quỷ không hay mà rút ống thở oxy của lão già kia, sẽ thế nào đây?”
Vân Giai Kỳ bỗng nhiên hít thở không thông.
Vân Ngọc Hân nói một cách xót xa: “Tất cả mọi người sẽ nghỉ ngờ, là do Vân Giai Kỳ cô làm! Dù sao, Bạc Ngạn Thiên chết, chết rồi thì sẽ chẳng có ai đối chứng cả! Chờ đến lúc đó, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”
“Vân Ngọc Hân!!” Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đúng là lòng dạ độc ác!”
Bạc Ngạn Thiên đúng là bị mù mới coi loại đàn bà rắn rết này như cháu gái ruột, đặt ở đầu quả tim mà cưng chiều!
“Cô điên rồi à? Sao cô có thể không từ thủ đoạn đến mức này?”
“Cô sẽ không cho là tôi không làm được loại chuyện này chứ? Nếu tôi đã dám nói những lời này ra, thì tôi cũng dám làm! Vân Giai Kỳ, tôi có vô số thủ đoạn khiến cho cô muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được, cô đấu không lại tôi, căn bản cũng chẳng phải là đối thủ của tôi!”
Tiểu nhân khó phòng!
Vân Giai Kỳ nhìn thoáng qua Bạc Ngạn Thiên trên giường, nhịn xuống sự tức giận dưới đáy lòng, đi tới trước bàn, cầm quả táo lên, lại cầm dao gọt hoa quả lên, lưỡi dao gọt vào vỏ quả táo, vô cùng sắc bén.
Cô thành thạo gọt quả táo, bỗng nhiên Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, chúng ta làm một giao dịch đi!”
“Giao dịch gì?”
“Cô rời khỏi Tuấn Phong, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, nếu không, cô sẽ phải hối hận.
”
Vân Giai Kỳ cười nhạt: “Cô dựa vào cái gì mà nghĩ răng tôi sẽ hối hận?”
Vân Ngọc Hân âm u nói: “Nếu không, thì muôn đời muôn kiếp cô cũng không ngóc đầu lên được! Đừng trách tôi không có lòng tốt nhắc nhở cô”
Vân Giai Kỳ năm chặt chuôi dao, găn từng chữ một: “Vân Ngọc Hân, cô không xứng để ra điều kiện với tôi! Ngược lại tôi muốn nhìn xem, cô sẽ làm thế nào, để tôi muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được?”
Vân Ngọc Hân chợt đứng dậy, im lặng không một tiếng động mà đi tới phía sau Vân Giai Kỳ.
Một giọng nói tựa như ma quỷ vang lên bên tai cô.
“Nếu như, là thế này thì sao?”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc xoay người lại, thì thấy ánh mắt Vân Ngọc Hân như rắn độc lè lưỡi đang nhìn chằm chăm vào cô.
Đột nhiên, cô ta vươn hai tay, túm chặt lấy cổ tay Vân Giai Kỳ, không để cho Vân Giai Kỳ có bất kỳ cơ hội nào để phản ứng, Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy tay cầm dao của mình bị Vân Ngọc Hân kéo mạnh xuống.
Vậy mà Vân Ngọc Hân lại nắm tay Vân Giai Kỳ, dùng dao gọt hoa quả trong tay cô để đâm mạnh xuống bụng cô ta!
Vân Giai Kỳ căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để tránh né, cô trơ mắt nhìn Vân Ngọc Hân năm chặt tay mình, đến tận khi mũi dao sắc bén của dao gọt hoa quả đâm mạnh vào bụng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...