“Anh ấy là người cô yêu, đúng vậy, nhưng cô thì không phải! Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này, chẳng lẽ cô không hiểu sao?” Vân Giai Kỳ cười nhạt gặn hỏi.
Bỗng nhiên, Vân Ngọc Hân tới gần cô: “Dù là dưa hái xanh không ngọt thì tôi vẫn phải hái trái dưa này xuống, nó phải là của tôi! Không phải của cô!”
Vân Giai Kỳ: “…”
“Cô có biết, tôi yêu anh ấy nhiều bao nhiêu không? Tôi vô cùng yêu người đàn ông này, so với yêu chính mình thì tôi càng yêu người đàn ông này hơn! Tôi có thể vì anh ấy mà không cần cả mạng sống! Còn cô? Cô làm được không?”
“Dù cô có làm nhiều điều như vậy thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ liếc mắt đến cô dù chỉ một cái!”
“Anh ấy có nhìn đến tôi hay không, không phải do cô quyết định!”
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Vân Ngọc Hân, cô thật buồn cười! Cho dù không có tôi, thì người mà anh ấy yêu cũng không phải là cô!”
Người phụ nữ này đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
“Dù không có cô, dù người anh ấy yêu không phải là tôi, về sau, không cần biết là xuất hiện nhiều hay ít, hễ cứ xuất hiện một người, tôi sẽ diệt trừ một người! Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đã không có được, thì người khác cũng đừng có mơ có được!”
Vân Ngọc Hân dừng một chút lại nói: “Tôi yêu tình cảm chân thành của anh ấy, cũng hận sự độc nhất của anh ấy! Tôi yêu việc nếu một ngày anh ấy rung động trước một người phụ nữ thì sẽ chỉ yêu một mình cô ấy suốt đời này!
Điều tôi hận chính là, người phụ nữ này, lại không phải là tôi! Nhưng dù vậy, tôi cũng phải loại bỏ cô ra khỏi cuộc đời anh ấy! Dù là cả đời này, anh ấy một thân một mình, không bao giờ yêu bất kỳ một ai nữa, tôi sẽ trông chừng cái xác rỗng của anh ấy, cũng không thấy hối tiếc!”
Vân Giai Kỳ giận dữ phản bác: “Chẳng lẽ cô muốn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn cùng nhau chết đi hả?”
“Ôi chao! Cùng nhau chết, cô xứng sao?”
Vân Ngọc Hân nói, cô ta bỗng nhiên quay lại trước ghế salon rồi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào một quả táo trên bàn, nói với vân Giai Kỳ: “Cô có còn nhớ, cái ngày mà lần đầu tiên cô tới nhà họ Vân, việc đầu tiên tôi bảo cô làm là gì không?”
Vân Giai Kỳ nhìn quả táo, bỗng dưng nhớ tới.
Lúc cô mới trở lại nhà họ Vân, Vân Ngọc Hân đã bảo cô gọt táo.
Cô ta nói với Vân Giai Kỳ, dù cô có trở lại nhà họ Vân, ở nhà họ Vân, công chúa chân chính, chỉ có mình cô ta.
Vân Giai Kỳ cô không xứng!
Vân Ngọc Hân nói: “Gọt một của táo cho tôi ăn”
“Dựa vào cái gì?” Vân Giai Kỳ cảm thấy thật nực cười.
Vân Ngọc Hân hỏi ngược lại: “Cô không thấy tôi mới làm móng hả? Cô ¡ ăn táo chỉ thích ăn thịt quả, không ăn vỏ.”
“Tôi đây lại cần phải hầu hạ cô à?”
“Vân Giai Kỳ, chẳng phải từ nhỏ cô đã có số mệnh thấp kém, chuyên môn đi hầu hạ người khác sao?”
Vân Giai Kỳ siết chặt nắm tay.
“Lâu rồi không sai bảo cô! Từ trước tới giờ cô đều hầu hạ tôi, hôm nay, cô lại hầu hạ tôi lần nữa, thì đã sao? Không biết chừng, cô hầu hạ tôi khiến tôi vui một chút, thì có thể giữ được một mạng cho lão già kia!”
“Cái gì?” Vân Giai Kỳ nghi ngờ lỗ tai mình đã xảy ra vấn đề.
Vân Ngọc Hân liếc Bạc Ngạn Thiên một cái: “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta ở trong phòng bệnh, cô nói xem, nếu như tôi thần không biết quỷ không hay mà rút ống thở oxy của lão già kia, sẽ thế nào đây?”
Vân Giai Kỳ bỗng nhiên hít thở không thông.
Vân Ngọc Hân nói một cách xót xa: “Tất cả mọi người sẽ nghỉ ngờ, là do Vân Giai Kỳ cô làm! Dù sao, Bạc Ngạn Thiên chết, chết rồi thì sẽ chẳng có ai đối chứng cả! Chờ đến lúc đó, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...