Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
“Mày…!” Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức ngã ngồi trên ghế sô pha, thở dồn dập: “Hỗn xược! Những lời nói này của mày chỉ có người vô liêm sỉ mới nói ra! Vân Giai Kỳ mới là nghiệt chủng! Từ sau khi cô ta sinh đứa bé ra, chính là nghiệt chủng sinh ra nghiệt chủng!”
Đột nhiên Mộng Yến Mi phản ứng lại.
Chuyện Vân Giai Kỳ có thai, nhìn bộ dạng của Bạc Tuấn Phong giống như là không hề biết gì cả.
Chẳng lẽ, Vân Giai Kỳ không nói cho Bạc Tuấn Phong biết chuyện mình có thai sao?
Hay là, cô ta không hề có ý định giữ lại đứa bé này.
Không thể nào!
Đối với cô ta mà nói, mang cốt nhục của Bạc Tuấn Phong chính là cơ hội tốt để leo lên vị trí cao.
Chuyện lớn như vậy, cô †a nên nói cho Bạc Tuấn Phong biết sớm mới đúng chứ.
Giữ lại đứa bé, mẹ quý nhờ con, đây là thủ đoạn mà biết bao nhiêu cô gái có mộng gả vào nhà giàu có vẫn luôn dùng và lần nào cũng đúng.
Nhưng…
Lễ nào, Vân Giai Kỳ thực sự không có ý định giữ lại đứa bé này?
Ban đầu khi Mộng Yến Mi nhìn thấy Vân Giai Kỳ làm xong kiểm tra mang thai trở về, dáng vẻ cô như có rất nhiều tâm sự, trên mặt không hề có biểu hiện vui vẻ.
Mộng Yến Mi vẫn còn một đống tâm sự, còn Bạc Tuấn Phong và Bạc Ngạn Thiên đã ầm ï đến mức vô cùng căng thẳng.
“Mày cút đi, mày cút đi ngay lập tức cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa”
Bạc Ngạn Thiên chỉ ra cửa lớn, đùng đùng tức giận hét vào mặt Bạc tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong cau mày, kiêu căng nâng cằm lên: “Tôi mong còn không được!”
Anh nói xong lập tức xoay người để lại cho mọi người một bóng lưng ngông cuồng tự cao tự đại.
“Tuấn Phong!” Mộng Yến Mi đuổi theo mấy bước nhưng thấy Bạc Tuấn Phong chẳng thèm quay đầu lại.
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Không cần phải đuổi theo!
Để cho nó cút đi!”
Gương mặt Mộng Yến Mi rối rắm xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Bác Bạc, tục ngữ có câu gia hoà vạn sự hưng, bác và Tuấn Phong việc gì phải náo loạn đến mức này chứ?”
Bạc Ngạn Thiên tức giận hỏi lại: “Là bác muốn ầm ï với nó sao? Cháu nhìn cho kỹ đi, chính là nó luôn trưng ra vẻ mặt khó chịu với bác.
Bác là ông nội của nó! Nó vừa trở về đã mang theo thái độ khởi binh hỏi tội.
Trong bụng Ngọc Hân mang đứa con của nó, nó nói đứa trẻ này là gì chứ? Là nghiệt chủng! Nó đã nói đứa con của mình là nghiệt chủng, tim của nó rốt cuộc có phải bằng thịt không vậy?”
Mộng Yến Mi nói: “Chắc nó vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý”
Vân Ngọc Hân đi xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh Bạc Ngạn Thiên, vẻ mặt cô ta u oán nói: “Nếu như là Vân Giai Kỳ có thai, anh ấy nhất định sẽ là người vui mừng nhất, làm gì có bộ dạng chưa chuẩn bị tốt tâm lý chứ? Anh ấy… là không cần cháu”
Bạc Tiêu Dương ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Cho dù mối quan hệ giữa cậu ta và Bạc Tuấn Phong không mấy hoà hợp.
Nhưng chuyện này, cậu ta đứng về phía Bạc Tuấn Phong.
Cậu ta cũng cảm thấy chuyện lần này Bạc Ngạn Thiên đã làm trái với lẽ thường.
Ông nội thật sự là càng già càng hồ đồ, đổi lại là cậu ta, cũng không thể nào chấp nhận được chuyện một người phụ nữ mình rất ghét vô duyên vô cớ lại mang thai đứa con của chính mình.
Bạc Tuấn Phong nói đứa bé là nghiệt chủng.
Lời nói tuy rằng hơi nặng nhưng đổi lại là cậu ta, có khả năng sẽ còn nói ra những lời tàn nhãn hơn.
Mộng Yến Mi nói: “Bác Bạc, bác bớt giận, đừng vì chuyện nhỏ này mà tổn hại đến sức khoẻ.
Bác không cần phải ầm ï với Bạc Tuấn Phong đến mức này! Đứa bé này nó không nhận thì không nhận.
Để Ngọc Hân sinh đứa bé ra, nó không nhận cũng phải nhận, phụ tử tình thâm, đợi đến khi đứa bé lớn lên, cuối cùng cũng phải nhận thôi!”
Bạc Ngạn Thiên không nói nữa.
Vân Ngọc Hân vẫn còn muốn nói tiếp.
Đúng vậy, đợi đến lúc đứa bé lớn lên, Bạc Tuấn Phong mới nhận thì đã làm sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...