Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Mạn Nhi đối với những bức ảnh này vốn dĩ không thích chút nào, nhưng khi nghe thấy Bạc Vũ Minh nói mình rất đáng yêu cũng không nói thêm gì nữa.
Vân Giai Kỳ âm thầm cất thêm mấy bức ảnh khác vào, cô hỏi: “Các con có thấy đói không?” Mạn Nhi không trả lời cô.
Vũ Minh lắc đầu nói: “Không đói ạ” Vân Giai Kỳ không nói nên lời, phút chốc hơi do dự, cô lại hỏi: “Vậy con muốn ăn hoa quả không?”
Vũ Minh nói: “Không muốn ạ” Vân Giai Kỳ lại thấy chút hiu quạnh, cô nhìn về phía Mạn Nhi, nhìn thấy cô bé vốn không hề nghe những lời nói của cô, sắc mặt cô lại có chút thất vọng.
Bạc Tuấn Phong nói: “Hai đứa trẻ đều đã mệt rồi, để hai đứa đi nghỉ sớm chút đi”
“Ừm, được rồi”.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ trù mtruуện.
OгG ~
“Sáng mai em còn phải đi cùng Cung Bắc đúng không?” Bạc Tranh Phong hỏi Vân Giai Kỳ gật đầu nói: “Ừm đúng vậy, em đã hứa với Cung Bắc rồi, ngày nào em cũng sẽ đi cùng anh”
“Ừm, vậy em cũng đi nghỉ sớm đi” Vân Giai Kỳ gật đầu, nhìn về phía Vũ Minh và Mạn Nhi, cười nói: “Vậy Vũ Minh, Mạn Nhi, chúc các con ngủ ngon nhé!” Mạn Nhi nhoài người lên vai Bạc Tranh Phong, không nói gì.
Chỉ có Vũ Mình cười với cô: “Chúc ngủ ngon” Trong lòng Vân giai Kỳ lại thấy được sưởi ấm thêm chút nữa.
Vũ Minh quả là thiên thần nhỏ bé của cô mà!
Sau khi Vân Giai Kỳ ra khỏi phòng Bạc Tranh Phong ôm Mạn Nhi đặt lên giường, sắc mặt lại có chút lạnh lùng.
Mạn Nhi nhìn thấy sắc mặt của anh có chút sợ hãi, không biết rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì thì nghe thấy người đàn ông nói: “Sau này con không được phép lạnh nhạt với mẹ như vậy.” Mạn Nhi oan ức cãi lại: “Cô ấy không phải mẹ của con”
“Ta là cha của con, con có nhận không?” Bạc Tranh Phong bất chợt hỏi.
Mạn Nhi im lặng gật đầu.
Anh là cha của cô bé, làm sao cô bé không nhận được?
“Con nhận cha thì phải nhận cô ấy”
*…” Mạn Nhi nhất thời không nói nên lời.
“Con không nhận mẹ con thì cũng không cần phải nhận cha nữa” Lời nói của Bạc Tranh Phong kiên quyết.
Anh đau lòng nhìn Mạn Nhi, nhưng so với con gái, anh càng đau lòng cho Vân Giai Kỳ hơn.
Anh chỉ có cô là người phụ nữ của mình, trước kia là vậy, tương lai cũng là vậy.
Anh cũng sẽ chỉ có mình cô là vợ.
Mạn Nhi muốn nhận anh thì nhất định phải nhận cô.
Mạn Nhi có chút oan ức nói: “Nhưng mà, ông nội nói cô ấy là người xấu..”
“Cô ấy không phải”
“Cô ấy là như vậy!” Giọng của Bạc Tranh Phong đột nhiên chùng xuống: “Đừng để cha tức giận” Nghe thấy giọng điệu hung dữ của anh, Mạn Nhi suýt chút nữa bị dọa đến khóc, cô bé oan ức mím môi, hai cánh tay nhỏ khoanh tròn trước ngực, có chút sợ hãi rụt rè.
Vũ Minh đứng ở phía sau lập tức bênh vực em gái: “Cha à, cha không cần phải hung dữ với em ấy như vậy” Bạc Tranh Phong cũng nhận thấy ngữ điệu của mình có hơi nóng giận quá rồi.
Anh vốn không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con.
Việc nuôi con trai và nuôi con gái là hoàn toàn khác nhau.
Do đó, đối với Vũ Minh mà nói, cậu bé đã sớm quen với ngữ điệu này của anh rồi, nhưng Mạn Nhi lại không thấy quen, suýt chút nữa bị dọa đến khóc luôn rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...