Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Cung Bắc nhìn nước mắt trên mặt cô, rồi lại nhìn hộp nhạc khuyết thiếu không đầy đủ trong tay cô, cậu bé đột nhiên trầm mặc không lên tiếng mà ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, giúp cô tìm lại những linh kiện khác.
“Cái này”
Cung Bắc nhặt một dây cót lên đưa cho cô.
Vân Giai Kỳ nhận lấy.
Cậu bé lại cúi đầu bắt đầu tìm.
Vân Giai Kỳ nói: “Đừng tìm nữa”
Rất nhiều linh kiện quá nhỏ, không nhất định có thể tìm thấy được.
Cung Bắc cũng không nói chuyện, cậu bé chỉ là yên lặng lật bãi cỏ trên mặt đất, lại tìm được từng cái từng cái linh kiện, rồi đưa từng cái từng cái cho cô.
Cậu bé tìm dần dần rồi tìm ở rất xa, ở chỗ cách khoảng hơn năm mét, đột nhiên Cung Bắc thoáng nhìn thấy hai tượng gỗ nhỏ.
Một người phụ nữ mặc váy, cùng với một tiểu thiên sứ.
Một cánh tay của người phụ nữ đã bị đứt, vòng sáng trên đỉnh đâu của tiểu thiên sứ cùng với một cái cánh cũng bị rơi đến mức không trọn vẹn.
Cậu bé nhặt lên, trở lại bên cạnh Vân Giai Kỳ, mở lòng bàn tay ra, hai tượng gỗ nhỏ không tròn vẹn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nhỏ bé của cậu.
“Cái này”
Vân Giai Kỳ nhìn hai tượng gỗ đã bị rơi không còn trọn vẹn nữa, nước mắt cô lại rơi xuống cực kỳ đau lòng.
Tìm được thì có ích lợi gì đâu chứ.
Đã không còn ghép lại được nữa rồi.
Cung Bắc nhìn bộ dạng đau lòng của cô, câu bé bỗng nhiên ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nhận lấy hộp nhạc ở trong tay cô.
Cậu bé cẩn thận nghiên cứu một hồi rồi bất thình lình nói: “Cháu biết”
Vân Giai Kỳ sửng sốt một hồi lâu, cô mới phản ứng lại được: “Hử?”
“Cháu có thể sửa được”
Cung Bắc nói xong, một đôi mắt trong veo nhìn về phía cô, trên khuôn mặt mềm mại, cười rộ lên, lại có một má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Vân Giai Kỳ không biết nên nói gì nữa, cô nhìn hộp nhạc tâm tình phức tạp.
“Buổi chiều cô còn ở đây không?”
“Có”
“Đợi chái Cung Bắc nói: “Bảo quản mấy linh kiện này cho tốt”“
*..” Vân Giai Kỳ yên lặng gật đầu.
Cung Bắc đứng dậy, nhìn về phía cô, đôi mày thanh tú bỗng nhiên cau lại.
Cậu bé đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô, cho cô một cái ôm.
Cậu bé có thể cảm nhận được cả người cô đều đang phát run.
Cô này nhất định đã gặp phải chuyện gì đó rất đau lòng rồi nhỉ?
Không biết vì sao, cậu bé cảm thấy vô cùng đau lòng, rõ ràng vẫn là một đứa bé nhỏ như vậy, nhưng cậu lại dùng cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về gáy của cô một chút, an ủi cô một câu: “Ngoan, đừng khóc nữa, được không?”
Lời nói non nớt, lại mang theo vẻ thành thục không hợp với lứa tuổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...