Vân Giai Kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Phủ Nguyệt Mặc.
Xe đỗ ở trong tầng hầm, tắt máy.
‘Vân Giai Kỳ hoàn hi lại, xoay người nhìn về phía Tống Hạo Hiên, hỏi: “Anh không sao chứ?”
Tống Hạo Hiên cúi đầu, nhắm chặt mắt, mở mắt ra lần nữa, giọng nói rất nhẹ: “Mới vừa rồi vì sao lại trốn?”
Vân Giai Kỳ ngớ ra.
Tống Hạo Hiên luôn nhìn về phía cô, đôi mắt rõ ràng có chút mê mang.
Anh ta thừa nhận một chuyện.
Nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đuổi theo ra, anh 1a không nhịn được muốn khiêu khích.
Anh ta biết, cho đến bây giờ, Bạc Tuấn Phong vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.
Nhưng khi anh ta ôm Vân Giai Kỳ, cô kháng cự và chống lại với anh ta, là phát ra từ bản năng.
Cô tránh né thân thiết với anh ta Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh ta đều không nỡ chạm vào cô.
Anh ta tôn trọng cô, yêu thương cô, bảo vệ cô, muốn đợi tới lúc danh chính ngôn thuận, đợi cô cam tâm tình nguyện.
Nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn sẽ né tránh theo bản năng.
‘Vân Giai Kỳ không biết mình nên đáp lại thế nào.
Tống Hạo Hiên đột nhiên hôn cô, tất cả phản ứng của cô, đều là bản năng.
Cho dù cô cảm thấy khó hiểu, vì sao cô sẽ kháng cự anh ta như vậy.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, Hạo Hiên, em mệt”
Sau khi nói xong, cô xuống xe, rồi mở cửa ghế sau ra, Mạn Nhi đã ngủ.
Cô ôm Mạn Nhi vào trong lòng, lại nghe Tống Hạo Hiên hỏi: “Vân Giai Kỳ, em còn thương anh ta không?”
Cô nhìn người đàn ông.
Tống Hạo Hiên ngồi ở vị trí ghế lái, nhưng không quay đầu lại Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Không thích nữa.
“Nếu không thích, trong phòng làm việc của em, vì sao em còn giữ nhãn đính hôn của anh ta”
‘Vẻ mặt Vân Giai Kỳ ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Quên vứt đi mà thị Tống Hạo Hiên giống như có chút không tin lời giải thích như vậy.
‘Vân Giai Kỳ lại nói: “Chuyện này là em không tốt, em không nên giữ lại thứ kia, ngày mai em sẽ xử lý”
“Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút”
‘Vân Giai Kỳ ôm Mạn Nhi đi vào trong thang máy ở sảnh.
Mãi đến khi cô lên lầu, Tống Hạo Hiên vẫn đỗ xe như cí Cô ấn số tầng, ép buộc mình bỏ qua những ý nghĩ tâm phiền ý loạn này.
“Cậu chủ, vết thương đã băng bó xong, mấy ngày nay, anh cố gắng đừng để thấm nước, nếu không sẽ nhiễm trùng thì không tốt”
Người giúp việc nói xong, bưng hộp thuốc đứng dậy.
Bạc Tuấn Phong ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu, gương mặt âm trầm.
“Tôi đi ra ngoài trước đây”
Bạc Tuấn Phong vẫn không nói lời nào.
Trong căn phòng to như vậy, bầu không khí đột nhiên trở nên áp lực.
Người giúp việc lui ra khỏi phòng, lại gặp Vân Ngọc Hân đang đi tới Cô ta đứng ở cửa, ngăn cách khe cửa nhìn vào bên trong “Anh Tuấn Phong thế nào rồi? Bị thương nghiêm trọng không?”
“Miệng vết thương không sâu, nhị nhiều máu, nhưng mà đã đỡ hơn nhiều “Cô lui ra ngoài trước đi”
“Dạ”
‘Vân Ngọc Hân đẩy cửa phòng vào.
Bạc Tuấn Phong ngồi trên ghế sô pha, vấn không nhúc nhích.
Gô ta đi tới trước mặt anh, ngồi xốm xuống trước mặt anh, ánh mắt nhìn về phía cái tay đang băng bó của anh, vô cùng đau lòng “Anh Tuấn Phong, đau không?”
Bạc Tuấn Phong không nói ‘Vân Ngọc Hân nói: “Anh Tuấn Phong, anh quên cô ta đi, có được không? Vân Giai Kỳ có thể làm được, em cũng có thể… Bác sĩ nói, hiện giờ †ình hình thân thể em đã tốt hơn, cho dù muốn có con, cũng không phải không thể được.
Cho dù…
Lại nguy hiếm tới tính mạng, em cũng nguyện ý, cho dù sinh con cho anh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...