Vân Giai Kỳ đang muốn trả lời, trên hành lang cách đó không xa, truyền đến một giọng nói nữ lo lắng.
“Cung Bắc”
Đứa trẻ quay đầu lại, Vân Giai Kỳ nhìn về phía giọng nói, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc duyên dáng sang trọng đi về phía đứa nhỏ, vừa đi, vừa gọi.
“Thăng nhóc này, sao lại chạy loạn lung tung vậy chứ?”
Người phụ nữ thấy đứa trẻ cùng một chỗ với Vân Giai Kỳ, sắc mặt cảnh giác vài phần.
Cung Bắc quay người, thấy người phụ nữ, cung kính gọi một tiếng: “Bà nội”
“Đến bên bà nội nào” Người phụ nữ đứng yên, vẫy tay với cậu bé.
Cung Bắc đi về phía người phụ nữ, đồng thời bà ấy cũng có chút cảnh giác nhìn Vân Giai Kỳ, tuy nhiên thái độ tốt, cuối cùng bà ấy cũng không nói gì.
Cũng vì lịch sự, Vân Giai Kỳ đứng dậy, cười gật đầu với bà ấy, coi như là hỏi thăm.
Dường như bởi vì không nhìn thấy sự nguy hiểm trên gương mặt của Vân Giai Kỳ, lúc này người phụ nữ mới yên tâm, cũng cười lại.
Vân Giai Kỳ nói: “Đứa trẻ nhà cô thật đáng yêu, thăng bé thấy cháu ngồi buồn một mình ở đây, còn cho cháu một cây kẹo mút nữa”
Người phụ nữ mỉm cười dè dặt, biểu đạt ý cảm ơn: “Cảm ơn”
Bà ấy nắm tay Cung Bắc, hỏi cậu bé: “Sao cháu lại chạy loạn lung tung vậy?”
“Bà nội đang nghỉ ngơi, cháu chỉ tùy ý ra ngoài đi xung quanh một chút thôi.”
“Chúng ta nên về nhà rồi, nói tạm biệt với cô đi”
Cung Bắc quay người, nói tạm biệt với Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ ngẩn ra nâng tay, vẫy tay, vẫn cảm thấy không nỡ.
Người phụ nữ đang muốn dẫn đứa trẻ đi, Cung Bắc đột nhiên quay người, muốn hỏi một câu, ngày mai có thể được gặp cô không?
Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau Vân Giai Kỳ mở ra.
Doãn Lâm vẻ mặt lo lắng đi qua: “Cô Vân Giai Kỳ”
Lời nói đến bên miệng dừng lại, đồng thời người phụ nữ nắm tay.
Cung Bắc cũng đột nhiên dừng lại, lưng cứng lại.
Mộng Yến Mi có chút ngạc nhiên quay người, nhìn về phía Vân Giai Kỳ, hơi nheo mắt.
Vân Giai Kỳ?
Cô ta chính là người phụ nữ đó?
Mộng Yến Mi lại nhìn Doãn Lâm bên cạnh Vân Giai Kỳ, thấy cánh tay anh ta đang bó thạch cao, lại nhớ đến, hôm nay Vân Giai Kỳ đã dẫn người đến nhà họ Bạc đòi quyền nuôi dưỡng Mạn Nhi, nhất thời, chìm Vào Suy tư.
Vân Giai Kỳ không chú ý đến biểu hiện ngạc nhiên và hành động kỳ lạ của Mộng Yến Mi, nói với Doãn Lâm: “Sao vậy? Không nằm trên giường à? Trở về đi”
Cô nhẹ nhàng đỡ Doãn Lâm vào phòng bệnh, vừa quay đầu cười nhẹ với người phụ nữ, biểu thị tạm biệt, lúc này mới trở vào trong phòng.
Vẻ mặt Mộng Yến Mi phức tạp hồi thần lại.
Vân Giai Kỳ này, ấn tượng đầu tiên, dường như cũng không gây khó chịu cho người khác lắm.
Có thể nhìn ra là một đứa trẻ có giáo dưỡng có lịch sự, không giống như trong lời đồn, con gái của gái nhảy không biết xấu hổ.
Nhưng muộn như vậy rồi, hình như cô ta không có ý định rời khỏi.
Người đàn ông kia, là vệ sĩ cô ta dẫn đến nhà họ Bạc đúng không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...