Vân Giai Kỳ còn chưa kịp phản ứng, gương mặt tuấn tú của Tống Hạo Hiên đã dán sát lại gần, môi chạm vào môi cô.
Cô tránh né theo bản năng.
Một nụ hôn rơi lên môi cô.
Cô vươn hai tay muốn đẩy Tống Hạo Hiên ra, người đàn ông lại ôm cô thật chặt vào lòng.
Bạc Tuấn Phong mới đi tới cửa, ở góc độ của anh, chỉ thấy Vân Giai Kỳ đang hôn Tống Hạo Hiên, trong lúc này, máu nóng toàn thân anh giống như bùng nổi ‘Tống Hạo Hiên!”
Bạc Tuấn Phong xông nhanh tới chỗ Tống Hạo Hiên, nằm lấy áo anh ta, một quyền nhanh chóng đánh tới.
“Rầm” một tiếng!
Một quyền đánh lên căm Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên cũng tràn ngập tức giận!
Anh ta xoay người, vươn tay lau máu tươi xuất hiện ở khóe miệng, cũng vung nắm đấm ra, đánh trả lại Bạc Tuấn Phong!
‘Vân Giai Kỳ bị Tống Hạo Hiên đẩy sang một bên, nhìn hai người đang đánh nhau, kinh ngạc mà nhíu mày.
Lúc này cô mới kịp phản ứng, vì sao vừa rồi Tống Hạo Hiên đột nhiên dùng lực ôm hôn cô, là muốn diễn cho người nào đó xem.
‘Vân Giai Kỳ không vui nói: “Hai người đang làm gì thế?”
Hai người đàn ông không chút để ý tới chất vấn của cô.
Bạc Tuấn Phong hùng hổ, Tống Hạo Hiên cũng như hổ rình mồi.
Nhưng trong mấy hiệp, Tống Hạo Hiên có xu hướng bị đánh bại công của Bạc Tuấn Phong mãnh liệt, anh ta giống như không có sức lực chống đỡ.
‘Vân Giai Kỳ nhìn đến đây, cuối cùng chẳng quan tâm gì nữa, xông mạnh tới giữa hai người, giang hai cánh tay ra, bảo vệ trước mặt Tống Hạo Hiên!
“Dừng tay cho tôi!”
Quả đấm của Bạc Tuấn Phong sắp đánh xuống.
‘Vân Giai Kỳ không trốn tránh, cô ngửa mặt nhìn thẳng anh, không sợ hãi chút nào!
Bạc Tuấn Phong nghiến chặt răng, một quyền lệch khỏi quỹ đạo, đánh mạnh lên cánh cửa bằng sắt ở phía sau Vân Giai Kỳ, “Rầm…” Một tiếng thật to.
Cửa sắt được chạm trổ cầu kỳ, chỉ trong nháy mắt bị đánh lõm xuống.
Động tĩnh chói tai, khiến màng tai Vân Giai Kỳ lập tức choáng váng.
Cô mở to mắt, nâng mắt, thì thấy Bạc Tuấn Phong đang nhìn chằm chằm cô, trước mắt là một vùng màu đỏ.
Vân Giai Kỳ liếc mắt nhìn qua, nắm tay của người đàn ông bị cửa sắt cứa vào, máu tươi đầm địa.
Đồng tử của cô co rút nhanh.
Không cần hoài nghỉ chút nào, nếu một quyền này đánh trúng người cô, sẽ có kết cục gì Bạc Tuấn Phong nhìn người phụ nữ nhanh chóng bảo vệ Tống Hạo Hiên, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn, nói từng chữ: “Em thực sự không sợ chết à?”
Cô thông minh như vậy, đâu thể không biết, một quyền này đánh xuống, sẽ có kết cục gì.
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng trào phúng, đáp trả lại một cách mỉa mai: “Người từng chết một lần, còn có đạo lý sợ chết sao?”
Gương mặt Bạc Tuấn Phong cứng đờ.
Cô biết rõ anh vì sao đau đớn, nhưng cố ý nhắc lại những lời đâm thấu tim gan.
Bạc Tuấn Phong nhếch miệng, thu hồi quả đấm.
Máu tươi nhỏ giọt xuống, dọc theo mặt đất nhuộm đỏ cả nước mưa.
Anh hoàn toàn không biết đau, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tầng băng sương thật dày.
Người đàn ông kiêu ngạo nâng cảm lên, lạnh giọng chất vấn: “Vân Giai Kỳ, em nhất định phải bảo vệ anh ta như vậy sao?”
“Đúng vậy” Vân Giai Kỳ cười mỉa: “Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, tôi không bảo vệ anh ấy, thì bảo vệ anh sao?”
Bạc Tuấn Phong nghe thấy thế, đôi môi mỏng hơi nhếch lên độ cong giễu cợt.
Ánh mắt anh chậm rãi dời xuống, đột nhiên nhìn về phía tay cô.
Trên ngón áp út, chiếc nhắn kim cương lóe lên ánh sáng ngọc, càng chói mắt hơn nữa.
Đó là một chiếc nhẫn đính hôn Bạc Tuấn Phong nâng mắt lên lần nữa, nằm lấy căm cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Trái lại anh muốn nhìn xem, em có thể bảo vệ anh ta được bao lâu, bảo vệ nhà họ Tống được bao lâu”
Tống Hạo Hiên ôm Vân Giai Kỳ, nói với cô: “Giai Kỳ, chúng ta đi thôi”
Anh ta một đường ôm cô lên xe, cài dây an †oàn giúp cô, xe nhanh chóng lao đi.
Qua gương chiếu hậu, Vân Giai Kỳ chỉ thấy Bạc Tuấn Phong đứng ở trong màn mưa, mưa làm ướt người anh, rơi xuống che đi gương mặt anh, gương mặt âm trầm như ẩn vào trong bóng đêm.
Vân Ngọc Hân đuổi theo ra, ôm lấy anh từ phía sau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...