Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Tống Hạo Hiên đi đến trước mặt Bạc Tiêu Dương, anh ta vươn tay, muốn tiếp lấy Vân Giai Kỳ đang nằm trong lòng Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tiêu Dương lại tránh né.
Tống Hạo Hiên nói “Tiêu Dương.”
Ở cửa lớn, Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Cháu đi đâu?”
Thằng nhóc này cũng bị người phụ nữ này mê hoặc rồi sao?
Ban đầu đã sốt cao không giảm, lại thêm trận tranh chấp kịch liệt vừa nãy, thể lực của Vân Giai Kỳ đã tiêu hao hết, nói là thoi thóp cũng không đủ.
Trong lòng cô đã rõ rồi.
âu ba nhà họ Bạc, giao cô ấy cho tôi Chí ít là hôm nay, cô không có cách nào dẫn được Mạn Nhi đi, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, mặc cho Tống Hạo Hiên ôm cô.
Tống Hạo Hiên nói: “Cảm ơn cậu ba”
Nói xong, anh ta liền ôm Vân Giai Kỳ lên xe.
Bạc Tiêu Dương im lặng đứng tại cổng, đưa mắt nhìn xe của Tống Hạo Hiên và Doãn Lâm rời đi, mới quay người đi đến cửa lớn.
Bạc Ngạn Thiên nhìn cậu ta: “Cháu quan tâm người phụ nữ này như vậy, đừng nói với ông, cháu cũng động lòng với người phụ này rồi”
“Động lòng thì sao chứ? Cháu không phải là người thừa kế của Thiên Ngạo, ông quan tâm đến việc kết hôn của Tuấn Phong, không có gì đáng trách, nhưng chẳng lẽ hôn nhân của mỗi người trong nhà họ Bạc ông cũng muốn quan tâm sao? Sợ rằng không quan tâm được hết đi?
“Cháu…”
Bạc Tiêu Dương nói từng chữ: “Nếu như cháu muốn người phụ nữ này, đối với ông nội mà nói, chẳng phải là chuyện tốt sao? Không phải ông rất ghét người phụ nữ này, không muốn cô ấy gả cho Tuấn Phong sao?”
Bạc Ngạn Thiên không phản bác được.
Về sau, khi Bạc Tuấn Phong đã an cư lập nghiệp, nhà họ Bạc sẽ phải phân ra, mỗi người xây dựng một nhà riêng.
Bạc Tiêu Dương không đủ tư cách để sống trong nhà chính.
Ngay cả khi Bạc Tiêu Dương thực sự muốn Vân Giai Kỳ, cậu ta cũng sẽ không đưa Vân Giai Kỳ về nhà chính.
Vì vậy, Bạc Ngạn Thiên thực sự không đủ tư cách để can thiệp.
Không nói một lời, Bạc Tiêu Dương bước vào cửa.
Bạc Ngạn Thiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Bạc Tiêu Dương, vẻ mặt căng thẳng.
Trong xe hơi.
Máy sưởi đang bật.
Tống Hạo Hiên ôm Vân Giai Kỳ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của cô, cảm thấy vô cùng yêu thương: “Giai Kỳ”
“Tống Hạo Hiên”
Đôi môi không có chút huyết sắc của Vân Giai Kỳ khẽ mở: “Anh lừa gạt tôi, anh lừa tôi thật thê thảm”
Tống Hạo Hiên đột nhiên im lặng.
Vân Giai Kỳ nhắm mắt lại, khế nhếch cổ họng: “Tôi không còn gì cả…
Tôi đã mất tất cả rồi Tống Hạo Hiên nói: “Không phải em còn có anh sao?”
Không hiểu sao khi nghe những lời đó, Vân Giai Kỳ cười thê lương một tiếng.
“Ha ha ha”
Càng cười, Vân Giai Kỳ càng trào ra nước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...